Quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngượng ngùng mà ửng hồng mê người, khuôn ngực đẫy đà hít thở phập phồng, gắt gao khóa chặt tầm mắt của Lệ Minh Vũ, khiến đôi mắt anh càng thêm sa sầm, yết hầu anh giật cục.

Chết tiệt, anh chưa bao giờ nghĩ cô lại đẹp như vậy...

Q.2 - Chương 10: Sự chán ghét của Lệ Minh Vũ

"Tô Nhiễm, em khó chịu càng thêm kiều diễm, còn phóng đãng hơn cả chị mình!" Lời lẽ nồng nhiệt cùng tàn nhẫn châm chọc cất lên, ngón tay anh không an phận bắt đầu lướt xuống dưới tiến công.

Tô Nhiễm bất giác cắn chặt bả vai rắn chắc của anh, nước mắt rơi lên vòm ngực đàn ông rộng lớn.

Lệ Minh Vũ cười khẩy, cái loại phụ nữ giả ngây giả ngô chính là món đồ chơi mà đàn ông yêu thích chiếm hữu nhất, "Dạng chân!" Giọng anh như hạt cát trôi trên đá, trầm thấp đến dọa người.

"Minh Vũ, em, em sợ..." Tay Tô Nhiễm bám chặt lấy cánh tay anh.

"Giả ngây giả ngô riết thành nghiện?" Anh cau mày, ngón tay thon dài lại mãnh liệt tiến sâu vào.

Tô Nhiễm chợt thét lên, móng tay cáu chặt vào người anh.

Ánh mắt anh đột nhiên thơ thẫn, còn ngón tay anh thì bị hút chặt, chạm tới nơi thuần khiết co giãn, tấm chắn tượng trưng cho sự trong trắng của cô, vật ngăn cản lực tấn công của anh.

"Em...là lần đầu?" Anh bàng hoàng.

Tô Nhiễm bất lực gật đầu, cô đau đớn cuộn cong người như tôm. Như vậy có đáng để anh tin không? Tin cô không giống Hòa Vy?

Lệ Minh Vũ nhìn cô một lúc lâu, rồi rút tay khỏi người cô, Tô Nhiễm bật ra tiếng rên nhạy cảm. Anh bất ngờ xuống giường làm cô tủi thân, chực trào nước mắt nhìn anh. "Minh Vũ...." Vì sao? Cô không hiểu.

Lệ Minh Vũ kéo khăn tắm vây quanh người, cáu kỉnh nói, "Dáng vẻ của em làm tôi cay ghét cực độ."

"Em...em là vợ của anh mà." Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, cô dùng ga trải giường che cơ thể đang trần trụi của mình. Lẽ nào, cô như vậy khiến anh xem thường?

"Biến đi!" Lệ Minh Vũ lạnh lẽo nói.

Tô Nhiễm đứng dậy, ngón tay thon gắm chặt vào lòng bàn tay, giọng run run: "Em phải...làm như thế nào, anh mới có thể hài lòng?"

"Mặc quần áo của mình rồi về phòng đi." Anh lớn tiếng ra lệnh. Người phụ nữ đáng chết. Cô cứ bất lực đứng đó như vậy cũng đủ khiến cơ thể anh khô nóng.

Tô Nhiễm cụp mi, cả lòng cô nguội lạnh, trái tim anh rốt cuộc chứa người nào trong đó?

"Minh Vũ..." Cô đau xót, mạnh dạn ôm anh từ đằng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào bờ lưng lãnh đạm của anh, nước mắt như chuỗi ngọc trai đứt đoạn, "Vì sao anh không thấy tình yêu của em dành cho anh?"

"Tôi kêu em đi ra!" Cô vừa dứt lời, Lệ Minh Vũ thô bạo đẩy cô.

"A.." Cơ thể Tô Nhiễm yếu đuối, suýt nữa đã bay ra ngoài, thoáng chốc cô đập vào giường, cô lúc này như búp bê vỡ nát trên giường.

Đau đớn làm cô nhíu chặt mày, ga trải giường trên người bỗng buông lõng, cơ thể cô mềm mại nửa ẩn nửa hiện càng mê người hơn.

Bộ dạng nóng bỏng đập thẳng vào mắt Lệ Minh Vũ, cảnh này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của anh, dục vọng đàn ông như mãnh thú không thể kiềm trụ được nữa. Rốt cuộc, anh vẫn không thể kiềm nén, sải bước tiến lên, tay anh giữ chặt khuôn mặt cô. "Em không đi thì đừng hối hận. Tôi sẽ làm em càng khó chịu. Đây là tự em chuốc lấy."

Tô Nhiễm nâng đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn anh, đáy mắt anh sẫm tối như sóng biển thâm sâu tàn bạo, còn chưa kịp phản ứng, anh liền kéo trở ngại trên cơ thể hai người xuống đất, cơ thể cường tráng một lần nữa mạnh mẽ áp sát cô, anh cúi đầu, so với vừa rồi, anh càng thêm điên cuồng.

Mơn trớn bất ngờ khiến Tô Nhiễm cảm thấy đau đớn khó chịu, nhưng từ tận đáy lòng lại rộ lên niềm hạnh phúc vui sướng. Cô bất giác vùi đôi môi đỏ au vào ga trải giường như để kìm nén tiếng rên đê mê của mình, cơ thể mềm mại bắt đầu vặn vẹo vô lực.

Q.2 - Chương 11: Đoán không ra

"Minh Vũ..." Môi anh nóng bỏng xuôi thẳng xuống dưới. Cô kìm không được khẽ kêu tên anh, rung động ngọt ngào dập dờn giữa hai chân làm cô vô lực, tay cô cài sâu vào mái tóc anh, tìm kiếm nơi an toàn ngả vào, đau đớn đã không còn, chỉ còn muôn vàn khoái cảm xoay quanh. Cô mềm mại vặn vẹo nhiệt tình, bàn tay nắm chặt vào ga trải giường.

"Lẳng lơ trời sinh." Anh nhìn cô chằm chằm, tàn nhẫn lên tiếng, giọng nói anh vì dục vọng hừng hực mà thêm trầm đục.

Câu nói nhục nhã khiến Tô Nhiễm khóc không ra tiếng, cô khẽ lắc đầu nhưng thần trí lại bị hạ thân nóng hổi của anh dìu dắt đến biển cả rộng lớn vô hạn.

Cô chỉ cảm thấy anh đang nhẹ nhàng cọ xát, xâm nhập cạn hẹp, độ nóng chết người gần như muốn đem cô nung chảy.

"Minh Vũ..." Cơn sóng tình ái tê dại xa lạ khiến cô không biết làm gì ngoài việc gọi tên người cô yêu.

#màn che đậy#

Tô Nhiễm cảm thấy toàn thân mình đau đến không thể đau hơn được nữa. Việc nam nữ với cô chỉ là con số không, hoàn toàn xa lạ, toàn thân cô run rẩy.

Lần đầu tiên Lệ Minh Vũ cảm nhận ham muốn đàn ông như dung nham phun trào. Nhiều lần kích động mãnh liệt, anh chỉ muốn đâm sâu vào cô, anh khao khát được hưởng thụ ngay thế nào là tư vị khi lấp đầy cô. Anh cong môi nhìn đôi mắt cô long lanh chứa chan vui thích mà mê ly của kích tình mạnh mẽ.

Tô Nhiễm cắn môi để cơn thủy triều lạ lẫm cuốn đi, ánh mắt cô đê mê bắt chặt lấy cánh tay anh, phủ lên cơ thể đầy mềm mại thẹn thùng theo tiết tấu của anh, kịch liệt đong đưa không ngừng, hòa hợp hạnh phúc thống trị cảm xúc của cô.

"Minh Vũ..." Cô thở hổn hển gọi tên anh, nhận lấy quà tặng âu yếm mà anh tặng cho.

Rất lâu sau, khi anh tuôn trào lên tấm chắn cuối cùng của cô, cô thét lớn rồi ngất đi theo tiếng gầm nhẹ của anh...

—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————

Sáng sớm.

Tuyết vẫn rơi dày ngoài cửa sổ, ánh sáng mỏng manh chiếu vào bờ vai trần của Tô Nhiễm, làn da trắng nõn nổi bật trên nền chăn mền màu đen. Cô khẽ ưm một tiếng tỉnh dậy từ giấc mơ, ngoại trừ cảm giác đau nhức, hai chẫn cô vẫn còn run rẩy.

"Minh Vũ..." Cô khẽ gọi, nhưng khi mở mắt ra, cô thấy bên giường đã trống rỗng.

Khuôn mặt Tô Nhiễm hiện lên bao phần thất vọng, nhưng nhanh chóng lại được tư vị hạnh phúc vây lấy, ngọt ngào như kẹo đường trong tay bé con, không khí vẫn còn thấp thoảng mùi hương của anh, ngay cả môi cô cũng có mùi hổ phách dịu nhẹ, anh hôn cô, nhưng lại...

Nhưng mà cô nghĩ không ra, trải qua tối hôm qua cô có được tính là người của anh không, hay chỉ là "nửa người" thuộc về anh? Cô không hiểu vì sao Lệ Minh Vũ phải kiềm nén như vậy, rõ ràng cô thấy anh chịu đựng rất khổ cực, nhiều lần thỏa mãn nhưng anh vẫn không hài lòng. Hơn nữa, vì sao anh vẫn giữ thân hoàn chỉnh cho cô?

Đang nghĩ ngợi, chị Hoa gõ cửa bước vào, Tô Nhiễm vội vã lui người vào trong chăn, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Q.2 - Chương 12: Quan tâm sao?

Chị Hoa là người từng trải, vừa nhìn liền biết ngay chuyện gì xảy ra. Tuy rằng trong lòng chị Hoa thấy rất khó hiểu làm sao kết hôn ba tháng rồi mới động phòng, nhưng không nói ra, nhẹ giọng hỏi: "Cô chủ, bây giờ cũng gần buổi trưa, cơm tôi đã chuẩn bị xong, cô mau xuống giường ăn đi ạ."

"Hả? À, tôi xuống lầu ngay đây." Tô Nhiễm đỏ mặt ấp úng đáp, không ngờ đã tới buổi trưa rồi.

"Ây...anh ấy đâu?"

Chị Hoa xoay người, "Cậu Lệ sáng sớm đã ra ngoài, còn dặn tôi gần đến buổi trưa thì lên gọi cô dậy." Đặt quần áo sạch cạnh Tô Nhiễm, chị Hoa cười nói: "Phải nói cậu Lệ là người rất chu đáo. Tôi thấy cậu ấy thật lòng thương cô."

"Thương tôi?" Tô Nhiễm ngẩn người, anh thương cô sao?

"Sao không phải ạ? Lần trước khi cô say rượu, cậu Lệ hầu như cả đêm không ngủ chăm sóc cho cô. Cậu ấy không chỉ tự mình thay váy ngủ cho cô mà còn xuống bếp làm trà giải rượu cho cô nữa. Đêm đó là ngày đầu tiên tôi đến làm việc nên tôi nhớ rất rõ." Chị Hoa ríu ra ríu rít nói.

"Hả?' Tô Nhiễm hoàn toàn ngây người.

Đêm đó...là anh thay váy ngủ cho cô?

—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————

Tới buổi trưa, phòng cấp cứu bệnh viện mới thoáng yên tĩnh đôi chút. An Tiểu Đóa mệt mỏi thở phì phò nằm bò lên sofa trong phòng nghỉ. Một lúc lâu sau, cô mới uể oải cầm lấy nước cam Tô Nhiễm đưa cho mình, nụ cười vô cùng thê lương, "Đồng chí Tô Nhiễm, mặt trời mọc hướng tây phải không? Tôi làm ở bệnh viện nhiều năm như vậy, đồng chí chưa từng chủ động ghé thăm. Hôm nay đồng chí bị sao vậy?"

"Câu đừng cười ghê như vậy được không?" Tô Nhiễm xoa cánh tay, mở nắp bình nước cam ra đưa cho cô, "Cậu uống nhanh đi, phúc lợi của bệnh viện."

An Tiểu Đóa cười cười, "Ân cần quá, nếu không thì làm sao giữ chân được trứng bồ câu quý hiếm nhà cậu nhỉ."

Tô Nhiễm trừng mắt, "Bận cả buổi sáng mà cũng không khóa được miệng cậu."

An Tiểu Đóa trở mình ngồi dậy, "Cậu không nhắc đến thì thôi, nhắc tới là phát bực à. Cậu nói có phải ông trời muốn diệt vong loài người không, cả buổi sáng toàn là tai nạn giao thông, còn không thì đang đi trên đường lớn rộng rãi thênh thang bị một chậu hoa đập đầu bị thương. Tô Nhiễm cậu phải cẩn thận nha, mình không muốn ngày nào đó nhìn thấy cậu trong phòng cấp cứu đâu đấy. Ui ui, tôi vừa nói nhảm gì vậy nè, xin thần linh đừng trách con. Xí, không đúng à..." Cô bỗng nhìn Tô Nhiễm, "Cậu đừng lảng sang chuyện khác nha. Nói, không có chuyện gì cậu cũng không tới bệnh viện tìm mình."

Tô Nhiễm khóc dở mếu dở, rõ ràng là cô độc thoại liên tục, cô làm gì có tránh sang chuyện khác đâu, thấy cô chăm chú nhìn mình, thanh giọng nói: "Thực ra cũng không có gì, mình chỉ muốn tới bệnh viện làm kiểm tra thôi à."

"Kiểm tra? Nhìn cậu đâu giống bị bệnh đâu." An Tiểu Đóa càng khó hiểu.

"À..." Tô Nhiễm chần chừ, đôi má cô ửng hồng, suy nghĩ một lát rồi cô ngồi lên sofa gần An Tiểu Đóa, "Tiểu Đóa, kỳ thực là mình có chuyện muốn cậu tư vấn."

"Được đó, mình thích làm nhất là làm tư vấn tâm lý cho người khác. Cậu nói đi." An Tiểu Đóa cười tươi như hoa.

Tô Nhiễm liếm bờ môi đỏ mọng, thẹn thùng mở miệng, "Tiểu Đóa, theo góc độ y học cậu nói, cậu nói...cái kia nửa người có thể mang thai không?" Tối hôm qua Lệ Minh Vũ hết lần này đến lần khác phóng thích hạt giống nóng hổi vào cơ thể cô. Cô đã từng đọc được chuyện xử nữ mang thai trên mạng.

"Phì...khụ khụ.." An Tiểu Đóa phun nước cam, sặc sụa ho khan, rồi bị lời nói của Tô Nhiễm gây choáng, "Nửa người? Cái gì nửa người? Chỉ có nửa người trên hay nửa người dưới? Mẹ ơi, đó không phải người chết à? Người chết làm sao có thai?"

Q.2 - Chương 13: Tâm sinh thất vọng

Tô Nhiễm bị kiểu tư duy không căn cứ này khiến cho dở khóc dở cười, đành nói, "An Tiểu Đóa, cậu là con gái đừng nói ghê như vậy được không? Cậu là bác sĩ, không phải pháp y, đừng có cái gì cũng nghĩ đến người chết mà?"

"Mình nào có? Cậu không phải vừa nói nửa người sao? Nào có ai còn một nửa mà sống yên lành đâu? Tàn tật ư?" An Tiểu Đóa càng khó hiểu, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm thực sự khâm phục sức tưởng tượng của cô, giơ tay lên ý bảo cô đừng suy nghĩ miên man thêm nữa, than nhẹ một tiếng, "Mình nói nửa người, không phải là nửa đoạn người. Quên đi, mình nói thẳng để cậu đỡ mắc công suy luận bậy bạ." Tô Nhiễm dừng một chút, thấy An Tiểu Đóa mở to hai mắt chăm chú lắng nghe, nuốt nước bọt rồi nói, "Tiểu Đóa, ý của mình là, cái kia..nếu nam nữ xảy ra quan hệ với nhau, nhưng cô gái vẫn còn là xử nữ, cậu nói...cô gái đó có khả năng mang thai không?"

Hai hàng mi của An Tiểu Đóa sắp vặn vào nhau, cô nấc cục. An Tiểu Đóa có tật cứ mỗi lần gặp gì đó khó hiểu hay kinh khủng thì sẽ nấc cục, Tô Nhiễm nhìn dáng dấp cô, trong lòng thầm than bạn trẻ này khẳng định là không hiểu rồi.

Quả nhiên, An Tiểu Đóa mãi lâu sau mới dùng ánh mắt cực kỳ "ngây thơ vô tội" nhìn cô, "Chị Tô à, ý chị là gì? Nam nữ phát sinh quan hệ rồi? Cô gái đó vẫn còn xử nữ sao? Khoan, chờ một chút, người đàn ông cậu nói lên giường cùng lúc với mấy người phụ nữ luôn hả? Phát sinh quan hệ rồi mà vẫn còn là xử nữ?"

Càng nói càng quá, lực chú ý của An Tiểu Đóa này đã không còn vào chuyện mang thai rồi. Tô Nhiễm bất đắc dĩ nhoài lên sofa, hồi lâu sau rầu rĩ nói, "An Tiểu Đoá, suy nghĩ của cậu có thể bình thường chút được không? Ý mình là người đàn ông đó tuy rất muốn cô gái kia, nhưng, nhưng mà.."

"À, mình hiểu rồi!" An Tiểu Đóa phát mạnh một cái lên người Tô Nhiễm, tỉnh ngộ, "Ý cậu là người đàn ông kia thực ra không có phá thân cô gái đó chứ gì?"

"Hơ...Phải." Tô Nhiễm giương mắt nhìn cô, "Cậu nói thật thẳng thắn."

"Có gì đâu mà, mình là bác sĩ, trong mắt mình chỉ có bệnh nhân không phân biệt giới tính. Loại chuyện tình thú này cần đứng ở góc độ khoa học để xem, không việc gì phải thần bí và kiêng kỵ hết." An Tiểu Đóa cười đắc chí, rồi lại vô cùng tò mò hỏi câu, "Người đó cậu nói là ai vậy? Mình quen không thế? Người đàn ông này cũng biến thái quá ha? Nếu không muốn người ta thì đừng chạm, treo lơ lửng là sao hả?"

Tô Nhiễm nghe xong liền đỏ mặt, mất tự nhiên, đưa tay vuốt vuốt tóc rồi khẽ nói, "Chỉ là sáng này mình lên mạng đọc được chuyện như vậy, cho nên thấy hiếu kỳ thôi."

"À, làm mình hết hồn, may mà cậu là phụ nữ có chồng được ba tháng rồi đó, bằng không minh còn tưởng người biến thái kia là người ấy của cậu." An Tiểu Đóa uống nước cam nên không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tô Nhiễm. Sau khi uống hết, cô thư thái nghiêng người dựa vào sofa, "Kỳ thực dưới loại tình huống này, tỷ lệ mang thai của cô gái đó rất nhỏ, nếu như vậy mà có thể mang thai ngay thì cô gái kia nên đi mua vé số hoặc đua ngựa, nhất định trúng giải nhất."

"Vậy à." Tô Nhiễm vốn có chút chờ mong liền mất hết, cắn môi, nổi lên thất vọng như có như không...

Q.2 - Chương 14: Cáo già và hồ ly

Phòng khách sạn, rèm cửa sổ dày che khuất khung cảnh mỹ lệ của thành phố bên ngoài cửa sổ.

Hạ Đồng mặc váy ngủ đỏ gợi tình nóng bỏng bước lả lướt lên trước, hai ly rượu vang đỏ trên tay ánh lên bàn tay trắng bóng càng thêm tươi sáng, cô ta buông một lỵ rượu xuống, cánh tay mượt mà ôm lấy cổ người đàn ông, cả cơ thể mềm mại ngả vào lòng người đàn ông đó. "Anh thật là đáng ghét mà, lẽ nào em không bằng những phần tài liệu này sao? Từ nãy tới giờ, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn người ta gì hết à."

Lệ Minh Vũ ôm Hạ Đồng, nhếch môi cười rồi buông tài liệu xuống, nhận lấy ly rượu vang cô ta đưa, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, "Em phải hiểu rõ, hai ngày nữa là tới bầu cử."

"Biết, đương nhiên em biết mà. Trên đời này còn ai quan tâm chuyện này hơn em chứ?" Cơ thể đầy đặn mĩ miều ép sát vào anh, khẽ vuốt ve lồng ngực đàn ông rắn chắc, ngón tay chậm rãi lướt qua đôi má cương nghị, thở gấp một tiếng, "Nhưng Minh Vũ, người ta rất nhớ anh mà."

Thần sắc Hạ Đồng động tình như một mèo con, nhưng ngược lại Lệ Minh Vũ quá mức nguội lạnh, anh chỉ nhếch miệng nhìn hai mắt mơ màng đỏ hồng ham muốn tình ái của cô ta.

"Hạ Đồng, tài liệu này chưa đủ." Giọng nói anh trầm thấp.

Hai cánh tay cô ta vòng lại ôm anh, đôi môi đỏ mọng cạ vào quai hàm khiêu gợi của anh, cúi đầu nói: "Minh Vũ, Hòa Tấn Bằng là cáo già không dễ ứng phó đâu, anh cũng biết sức ảnh hưởng của ông ta ở giới kinh doanh không nhỏ, ông ta có thể lôi kéo phần lớn người trong thương hội đấy. Em có thể cầm được tài liệu này không dễ chút nào đâu."

Bàn tay Lệ Minh Vũ chậm rãi dời xuống bờ mông vểnh của cô ta, ngắt nhẹ làm cô ta cong môi rên rỉ, "Hòa Tấn Bằng là cáo già, thì em cũng là hồ ly, muốn mấy người trong thương hội đó nhả ra lại khó sao?"

"Minh Vũ, anh thật xấu. Anh cam lòng để em đi giao thiệp với mấy lão già đó vậy sao? Người ta là của anh mà." Hạ Đồng chu miệng õng ẹo.

Anh nâng cằm cô ta lên, ánh mắt không chút ý cười, "Đương nhiên, nếu thấy ấm ức, em có thể không làm. Từ trước tới giờ, tôi đều không thích miễn cưỡng người khác."

Hạ Đồng thấy thế liền vội vàng bổ nhào vào lòng anh, nũng nịu nói: "Người ta nói chút thôi, anh giận làm gì? Anh yên tâm, cáo già Hòa Tấn Bằng này cứ để em điều tra, nhất định kết quả sẽ khiến anh hài lòng."

Lệ Minh Vũ luồn tay vào tóc cô ta, ánh mắt sâu thẳm đăm chiêu, giọng nói trầm thấp, "Nhất định phải nhanh."

"Em làm việc đã bao giờ khiến anh thất vọng chưa? Mấy lão già trong thương hội sống đến tuổi này, muốn cái gì em rất rõ." Hạ Đồng vừa nói vừa chủ động cọ đôi môi đỏ mọng vào môi anh, lẳng lơ nói, "Đàn ông các anh thật là xấu. Nhất là anh, lại càng xấu hơn."

"Tôi xấu? Xấu chỗ nào?" Anh đóng tài liệu lại, dựa người ra sau, coi thường lên tiếng.

Hạ Đồng như dây leo nhích gần lại, "Anh lúc nào cũng làm trái tim người ta bất ổn, thế còn không xấu sao?"

Lệ Minh Vũ nhìn người phụ nữ trong lòng, không lên tiếng.

Cô ta chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, dù anh không làm gì, lòng cô ta vẫn không kềm chế được mà điên cuồng. Khuôn mặt tô son trát phấn cầu kỳ dán vào ngực anh, tay cô ta trượt thẳng xuống dưới, mạnh dạn phủ lên bụng dưới của anh, chậm rãi tháo dây nịt hàng hiệu. Cả người cô ta mềm dẻo như động vật không xương, đôi môi đỏ mọng hé ra, lưỡi gợi tình mở dây kéo quần của anh, rồi ngẩng đầu, vô cùng lẳng lơ nói: "Minh Vũ, người ta muốn hút xì gà..."

Lệ Minh Vũ nhếch miệng, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô ta, giọng nói không chút dao động, "Phải xem bản lĩnh của em."

Gương mặt Hạ Đồng tràn đầy vui mừng, như một con cá đói khát dây dưa trên người anh, rồi phóng túng đứng dậy dựa vào bàn trà, cầm qua một ly rượu vang đỏ, tùy tiện nghiêng ly rượu, đổ lên khe rãnh đầy đặn của mình. Rượu vang đỏ nhanh chóng thấm ướt làn váy mỏng đến không thể mỏng hơn của cô ta. Thân hình cô ta trắng trẻo tản ra mùi rượu vang đỏ nồng đậm hấp dẫn.

"Minh Vũ.." Cô ta quyến rũ mời gọi, ẩm ướt nửa che nửa đậy khiến đàn ông phát cuồng.

Lệ Minh Vũ vẫn dựa người vào sofa như trước, ánh mắt sâu thẳm không chút động tình. Anh chỉ thản nhiên cong môi, nhìn cơ thể mềm mại đang nôn nóng trước mặt, rất lâu sau tỉnh bơ buông lời, "Tự cởi."

Hạ Đồng muôn vàn lẳng lơ, đưa tay tụt dây váy ngủ. Váy voan mỏng manh ướt sũng rượu vang thoáng chốc rơi xuống đất. Hai tay cô ta khẽ vuốt cơ thể đẫy đà của mình, uốn éo như rắn cám dỗ đôi mắt đàn ông. Sau cùng, cô ta quỳ gối giữa hai chân anh, bàn tay bao phủ vật đàn ông hùng vĩ, đầu lưỡi đói khát trượt lên cánh môi. Có trời mới biết cô ta khao khát vật đàn ông hùng vĩ này đến nhường nào.

"Minh Vũ..." Cô ta rên rỉ, nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, rồi không thể chịu đựng được nữa, cô ta liền cúi đầu, há mồm.

Đầu lưỡi mềm nhẵn khiến Lệ Minh Vũ vừa lòng nhếch môi cười, bàn tay to lớn ấn mạnh đầu cô ta khiến cô ta không chịu nổi nhưng cũng không cam lòng đẩy ra, thân thể cô ta chuyển động, lộ ra một mặt khêu gợi nhất.

Toàn bộ quá trình, Lệ Minh Vũ vẫn lạnh nhạt quan sát cô ta. Trong nháy mắt, cô ta thì thầm gọi tên anh, anh lơ đãng nhớ tới Tô Nhiễm. Dáng dấp ngượng ngùng của cô, vẻ mặt lo sợ của cô, run rẩy trên giường của cô, khi cô vì đau nhức mà khóc thầm bên tai anh, cùng với khuôn mặt lúng túng vùi vào chăn nhưng lại không kềm được tiếng rên đê mê của cô... Nghĩ rồi nhớ, đôi mắt trước sau yên ổn của anh rốt cục cũng có biến hóa, đôi mắt anh càng lúc càng tối tăm sa sầm, hít thở cũng dần dồn dập.

Bàn tay đang đè chặt ót cô ta tăng thêm lực, khiến Hạ Đồng đau đớn thành tiếng, nhưng làm cho dục vọng của Lệ Minh Vũ dâng cao. Anh dường như có thể nghe đến tiếng khóc Tô Nhiễm xin anh nhẹ lại, hít sâu một hơi, anh dường như ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Tô Nhiễm, như một liều thuốc độc khiến anh điên cuồng không thể kiềm chế.

Hô hấp của Lệ Minh Vũ càng lúc càng khàn đục, anh kéo mạnh người phụ nữ giữa hai chân mình lên, không chút tình cảm đẩy ngã lên giường rộng lớn. Trước mặt anh, tất cả đều thành Tô Nhiễm...

—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————

Từ bệnh viện đi ra, Tô Nhiễm đi dạo từ con phố này đến con phố khác, mơ hồ không mục đích. Tuyết trắng dày bay phất phơ quanh người, rơi trên áo khoác trắng của cô. Dừng bước trước cửa kính của một tủ trưng bày, gương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net