Chương 22: Thua lỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nại Nại

___

Biệt thự Hạ gia, ánh đèn trong thư phòng vẫn luôn sáng đến hơn nửa đêm.

Thân ảnh cô độc của Hạ Nam Phương đứng ở trước cửa sổ sát đất to rộng, lặng im không một tiếng động. Anh chắp tay sau lưng, cầm một hộp quà nhỏ màu đen bằng tơ nhung.

Trong hộp là một chiếc nhẫn, vốn dĩ kế hoạch đêm nay là bàn chuyện kết hôn với Lý Nhiễm, nào biết hai người lại cãi nhau một trận, chiếc nhẫn đáng lý ra đang nằm trên tay Lý Nhiễm, lúc này lại lẳng lặng mà nằm trong tay anh.

Màn che buông xuống bóng đêm được ánh trăng chiếu xuống bên ngoài không có gì kia, nhưng anh lại nhìn chằm chằm đến xuất thần.

Thẳng đến khi điện thoại vang lên, mới đưa suy nghĩ mơ hồ của anh kéo về.

___

Bây giờ ở viện dưỡng lão Nam Sơn, đêm đã rất sâu.

Hoa sen trong hồ ở vườn hoa không biết nhảy vào một con ếch xanh khi nào, âm thanh ồn ào kêu thấu màn đêm.

Giấc ngủ của ông nội Hạ không được sâu giấc lắm, sau khi bị đánh thức liền không ngủ lại được nữa, liền gọi hộ lý từ bên ngoài vào.

Giọng nói già nua vang lên: "Mấy giờ rồi?"

Hộ lý tiến vào, tay chân nhẹ nhàng mở đèn trên đầu giường: "11 giờ ạ."

Ông nội Hạ gật gật đầu, tuổi tác của ông đã lớn, làm việc và nghỉ ngơi có chút hỗn loạn, thường xuyên vào buổi tối 7 8 giờ sẽ đi ngủ, 11 12 giờ đêm sẽ tỉnh lại.

Bàn tay già nua từ từ động đậy thân thể, hộ lý vội vàng đi đến giúp đỡ, lại bị ông nói: "Không cần."

Ngủ không được, ông lão nâng mí mắt nhìn ảnh chụp ở mép giường.

Hạ Nam Phương đã lâu rồi không gọi điện đến, công việc bình thường của anh bận, đã sớm có thể tự một chân đứng vững, ông nội Hạ cũng không lo lắng cho anh lắm.

Ánh trăng sáng tỏ bên ngoài càng làm mong nhớ trong lòng người càng thêm mãnh liệt, ông nội Hạ giơ tay: "Đi lấy điện thoại."

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, ông nội Hạ một chút cũng không hề bất ngờ khi Hạ Nam Phương còn chưa nghỉ ngơi, giọng nói trầm ấm truyền đến đầu điện thoại bên kia: "Nam Phương."

Hạ Nam Phương nắm di động, cúi đầu nhìn hộp nhẫn trong tay, lên tiếng: "Ông nội."

Anh là từ một tay ông nội Hạ bồi dưỡng ra, khi mở miệng, ông nội Hạ liền nghe ra trong lòng anh có tâm sự, bất động thanh sắc hỏi: "Sao còn chưa ngủ, gặp phải chuyện gì?"

Hạ Nam Phương trầm mặc không nói, tâm sự của đàn ông nhà Hạ gia luôn cất giấu trong lòng, chỉ cần anh không muốn thổ lộ, thì bề ngoài anh có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Tựa như đối với tình yêu, chỉ cần anh cường ngạnh lên, Lý Nhiễm sẽ mãi mãi không phát hiện được một mặt mềm mại trong lòng anh.

Ông nội Hạ cũng không vội không hối, đời này của ông trải qua sóng to gió lớn, sớm đã vững chắc như bàn.

Huống hồ năng lực của Hạ Nam Phương xuất chúng, đã có thể chống đỡ Hạ gia mấy năm qua, có thể để ông nội Hạ nhọc lòng thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chắc là có chuyện khác.

Ông rất có kiên nhẫn nói bóng nói gió, ngữ khí quan tâm: "Nhiễm Nhiễm đâu? Rất lâu rồi chưa nói chuyện với con bé." Ông nội Hạ chuyển hướng qua chuyện này, quả thật là đoán trúng rồi.

Hạ Nam Phương ở đầu này, hừ lạnh một tiếng.

Ông nội Hạ vừa nghe thấy, liền hiểu rõ.

Có lẽ tuổi lớn, lúc còn trẻ ở trên thương trường gan gạ sáng suốt khí phách, tuổi già lắng động lại trở nên hiền từ. Hạ Nam Phương là cháu đích tôn duy nhất của ông, lòng của ông một nửa là ở trên quan hệ của hai người bọn họ.

Giọng nói của ông mang theo chút trêu chọc: "Cãi nhau với Nhiễm Nhiễm rồi?"

Giọng nói bên này lại rầu rĩ, giống như không tình nguyện: "Dạ."

Ông nội Hạ hiền hậu, cười cười: "Nhiễm Nhiễm là một cô bé rất tốt, con phải đối xử thật tốt với con bé."

Hạ Nam Phương không nói lời nào, anh đứng ở nơi tối tăm không có ánh sáng, cau mày âm thầm nghĩ, anh không phải đối xử tốt với cô rồi sao?

Anh đưa cho cô trang sức quý báu, đã cho cô thân phận địa vị vị hôn thê, trong nhà có một đống người hầu kẻ hạ chăm sóc cô.

Cuộc sống này... là cuộc sống xã hội thượng lưu mà biết bao nhiêu phụ nữ đều tranh nhau theo đuổi.

Nhưng mà cô cố tình còn không biết đủ, luôn luôn muốn trộm đi ra ngoài.

Nghĩ đến cô ở nơi không có anh có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm gì đó, Hạ Nam Phương không thèm nghĩ, cũng sẽ trước tiên là phát điên đi khắp nơi trên thế giới kiếm cô.

Điện thoại bên này, ông nội Hạ nói lời thấm thía: "Nhiễm Nhiễm là vợ của con sau này, con phải yêu thương con bé thật nhiều." Nghĩ hai người còn trẻ, có chút mâu thuẫn cũng rất bình thường.

Tính cách Lý Nhiễm lạc quan, tính tình dịu ngoan, đại khái cũng sẽ không tức giận lâu lắm.

Hạ Nam Phương cứng rắn hỏi: "Vợ sao? Nếu cô ấy không muốn gả cho con..."

Ông nội Hạ mở to hai mắt, thở dài: "Trong lòng con bé có con."

Ánh mắt Hạ Nam Phương buông xuống, trong giọng nói bá đạo lộ ra ủy khuất: "Cô ấy thay đổi."

Giọng nói của ông nội Hạ càng ngày càng thấp: "Nam Phương, con phải nhỡ kỹ. Tình cảm của con người không thể bị tổn thương, một lần tổn thương thì có dùng mười lần tốt cũng không đền bù được. Sai có thể sửa, sẽ có cơ hội quay về."

Sau khi dạy bảo Hạ Nam Phương, bảo anh đối xử tốt với Lý Nhiễm, ông nội Hạ có chút buồn ngủ.

Hạ Nam Phương lẳng lặng nghe, sau một lúc lâu mới cau mày nói: "Còn có thể quay lại sao?"

Giọng nói của ông nội Hạ cơ hồ không thể nghe thấy rõ nữa: "Hiện tại Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành, con phải tôn trọng con bé, thu một chút tính tình của con lại đi. Hiểu không?"

Trong lòng Hạ Nam Phương lại nghĩ tính tình của anh còn chưa đủ tốt sao? Đêm nay cô dám đánh anh, không chờ anh tức giận, cô lại sợ tới mức giống như mèo con đi lạc.

Anh còn chịu đựng đi dỗ cô đó.

Từ sau khi Lý Nhiễm thay đổi, Hạ Nam Phương cảm thấy bản thân anh cũng dần dần thay đổi.

Không biết là lầm bầm lầu bầu, hay là nói với ông nội Hạ: "Tính tình bây giờ của cô ấy rất lớn... đều không nói thích con."

Đầu dây bên kia dần dần không có âm thanh, ông nội Hạ nhắm mắt lại, ngủ mất rồi.

Hộ lý tiếp nhận điện thoại trong tay ông, thấp giọng nói: "Lão gia đã ngủ rồi ạ."

Cúp máy, Hạ Nam Phương suy nghĩ cặn kẽ một trận.

Có lẽ là do nguyên nhân ông nội Hạ bảo anh đối xử tốt với Lý Nhiễm hơn, anh quyết định chuyện phát sinh lần này, tạm thời tha thứ cho Lý Nhiễm trước, không so đo với cô nữa.

Hiện tại cô chỉ nóng lòng muốn thử, như con chim non dỗ cánh phành phạch lúc nào cũng chuẩn bị bay đi.

Anh phải khiến cô không bay đi, nếu cô ngoan một chút... anh cũng không ngại đối xử với cô tốt một chút.

Tự an ủi mình như thế, tính tình kỳ quái cả đêm của Hạ Nam Phương, rốt cuộc cũng tự mình thuyết phục.

Vì thế thuận lý thành chương mà mò vào phòng ngủ của Lý Nhiễm.

Khi anh từ bên ngoài tiến vào, Lý Nhiễm đang nằm trên giường, đưa lưng về phía ngoài cửa. Thân ảnh mảnh khảnh nằm trên chiếc giường rộng lớn co lại nho nhỏ thành một nhúm, ánh đèn màu vàng như ánh hoàng hôn chiếu xuống, có một mảnh mơ hồ, hình dáng không rõ ràng.

Người đàn ông cao lớn khoác ánh trăng thanh lãnh nằm lên giường, Lý Nhiễm nhắm hai mắt hơi lay động.

Động tác của người phía sau rất nhẹ, bàn tay to đầu tiên là do dự ở trên không trung nâng lên, cuối cùng dừng ở trên vai Lý Nhiễm, lật cả người Lý Nhiễm lại, ấn vào trong ngực anh.

A... Tên đàn ông chó chết này, động tác lúc nào cũng đều thô lỗ như vậy.

Anh mới vừa tắm xong, trên người tỏa ra hương thơm bạc hà nhàn nhạt, thâm nhập sâu vào trong khứu giác của cô, sâu thẩm đến mức cô không nắm bắt được.

Bởi vì hai người dựa vào nhau rất gần, quanh thân lại hỗn tạp một ít hơi thở trên người Lý Nhiễm, lại tăng thêm vài phần ái muội.

Tựa hồ như ngại dựa vào chưa đủ sát, Hạ Nam Phương nâng đầu của Lý Nhiễm, cánh tay từ phần cổ của cô đi ngang qua, làm gối cho cô.

Tư thế này cực kỳ có ý vị xâm chiếm, Lý Nhiễm nằm dựa vào khuỷu tay của anh, cánh tay kia của anh ngang dọc đặt trên eo của cô, chỉ cần người trong ngực có động tĩnh gì, liền có thể gắt gao giữ chặt.

Làm xong hết thảy, trong lòng Hạ Nam Phương thoải mái hơn nhiều. Ôm người trong lòng, thần kinh dần dần thả lỏng lại.

Tuy ý thức của Lý Nhiễm thanh tỉnh, nhưng mà cơ thể lại rất mệt mỏi, mệt đến mí mắt đều không muốn nâng.

Cô tùy ý để Hạ Nam Phương lăn lộn, nhưng mà cánh tay anh để trên eo cô lại cảm thấy khó chịu.

"Anh còn chưa đủ!" Cô rống giận, cùng với không thoải mái giãy giụa, mạnh mẽ mà đẩy ngực anh.

Kết quả thật đau thương mà phát hiện, Hạ Nam Phương sớm đã không còn là thiếu niên lúc trước, khung xương, cơ bắp đã là một bộ dáng cường tráng của người đàn ông trưởng thành.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, người bên cạnh không chút sứt mẻ.

Bỗng dưng ngẩng dầu, trong bóng đêm cặp mắt kia ngư đá quý như được chà lau qua, mang theo ánh sáng của ngọn lửa.

Đèn ở góc tường, bố thí một chút ánh sáng đến, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của người đàn ông, khí tràng của người đàn ông thật dễ dàng dung nhập vào đêm tối, làm người ta cảm thấy sâu không lường được.

Lý Nhiễm không biết hơn nửa đêm gắt gao ôm cô, không cho cô ngủ lại là làm gì.

"Anh buông tôi ra."

Ánh mắt Hạ Nam Phương nửa mở, đôi mắt kia đen như đêm tối, không chớp mắt mà nhìn cô.

Lý Nhiễm bị anh ôm đến ngủ không được, mà nói chuyện với anh anh lại không quan tâm.

Khó thở, đột nhiên tiến lên, duỗi tay câu lấy cổ anh, giây tiếp theo cắn.

Động mạch yếu ớt được dấu dưới làn da mẫn cảm, Lý Nhiễm một ngụm cắn rất sâu, chỉ do cho hả giận, cho nên rất nhanh đã đổ máu.

Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian, hỗn tạp với mùi hương ở trong phòng, làm không khí trong phòng dần dần trở nên kiều diễm.

Lý Nhiễm nếm mùi máu tươi nhàn nhạt, Hạ Nam Phương tựa như không biết đau đớn, không chút sứt mẻ như cũ.

Không tiếng động nhả ra, khi rời đi, ngay chỗ vết cắn còn lưu lại một chút máu.

Hơn nửa đêm, cô cùng tên tâm thần này quậy cái gì chứ?

Hình như Hạ Nam Phương bị Lý Nhiễm cắn thanh tỉnh một chút, hai mắt nửa mở hoàn toàn mở ra, anh cúi đầu nhìn người trong lòng.

Ngoài ý muốn chính là, anh cũng không phải bởi vì đau mà tức giận, cũng không buông Lý Nhiễm ra.

Biểu tình của anh như núi Thái Sơn như nói với Lý Nhiễm... cho em lăn lộn thoải mái, dù sao tôi cũng không buông tay.

Lý Nhiễm càng nghĩ càng giận: "Hạ Nam Phương, anh bị bệnh đúng không?"

Hạ Nam Phương cũng không trả lời cô, anh nhắm mắt lại, không nói một lời.

Lý Nhiễm rất muốn mắng chửi người, nhưng mà giáo dưỡng nhiều năm chỉ có thể phun ra ba chữ "Đồ khốn nạn".

"Hạ Nam Phương, anh chính là tên khốn nạn."

"Cường đạo."

"Hổn đản."

Người đàn ông như đã ngủ rồi, nhưng cánh tay ôm lấy cô lại siết chặt không hề nơi lỏng. Hành động này của anh đã nói rõ với Lý Nhiễm rằng bất kỳ sự xúc phạm nào của cô cũng là phí công.

Đương như anh đang chứng thực thanh danh 'Cường đạo' mà cô nói, dùng hành động mạnh mẽ mà thể hiện.

Cô mở mắt ra, đôi mắt to tròn như một con mèo, cố gắng trừng lớn mắt.

Hạ Nam Phương nhẹ nhàng nâng mí mắt: "Em sao vậy?"

"Anh ôm tôi không ngủ được!"

"Quen rồi là được."

Quen? Vậy mà anh cũng dám nói! Xương sườn của Lý Nhiễm như muốn đứt ra tới nơi, dựa vào trong ngực anh, một chút kẽ hở cho không khí chen vào cũng không có.

"Anh còn có thể càng không biết xấu hổ hơn được không?"

Người đàn ông hình như rất mệt nhọc, trong giọng âm chứa đầy sự buồn ngủ, khẽ hừ một tiếng: "Ừ."

Lý Nhiễm nhụt chí, cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, phát hiện người này thật sự ngủ rồi.

Vì thế một lần nữa thay đổi sách lược, cô gian nan mà cựa quậy một lát, quay người đi, sau đó cong người đi, duỗi tay chân ra bên ngoài.

Cả người cong thành hình chữ C.

Lấy loại tư thế yêu cầu cao này, hô hấp Lý Nhiễm dần dần ổn định, nặng nề mà tiến vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, người phía sau mở ra đôi mắt đen như mực, thật cẩn thận mà bỏ tay chân cô vào trong chăn.

Làm xong tất cả mọi chuyện, anh mới nhắm mắt lại một lần nữa, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

___

Sáng sớm hôm sau, khi Lý Nhiễm tỉnh lại đã không thấy Hạ Nam Phương, giường đệm bên cạnh lạnh băng, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết có người từng ngủ.

Nhớ đến hôm nay muốn lái xe đưa cha Lý đến viện nghiên cứu, cô để chân trần bước xuống giường, lục lội di động trong túi, nhưng lại không thấy tăm hơi của điện thoại đâu cả.

Liếc mắt thấy thoại được đặt ở trên bàn.

Hạ Nam Phương tên đàn ông chó chết này, lại lấy điện thoại của cô.

Khi xuống lầu, Hạ phu nhân đang ngồi ở phòng ăn ăn bữa sáng, không thấy Hạ Nam Phương và cha Lý đâu cả.

Đã đến tháng tư, bên ngoài cũng không còn lạnh nữa, độ ấm bắt đầu tăng lên nên cô mới để chân trần đi lại, vừa vào phòng bếp khi đi ngang qua Hạ phu nhân, bà ta nhìn qua chân cô: "Lại không mang dép, không quy củ."

Lý Nhiễm mặc kệ bà ta, sau khi đi vào phòng bếp cũng không nhìn Hạ phu nhân, bàn chân trần của cô như là đạp lên mặt Hạ phu nhân, làm trong lòng cô lại thêm mạnh mẽ.

Trong phòng bếp, dì Văn đã làm một nồi cháo. Lý Nhiễm không muốn nhìn thấy Hạ phu nhân, vì thế dựa vào bàn đá cẩm thạch trong bếp, cầm chén cháo mà ăn.

"Dì Văn, ba con đâu?" Tài nghệ nấu nướng của dì Văn rất tốt, tổ tiên của bà ta là người vùng phía nam Phúc Kiến, hầm canh nấu cháo là bí quyết gia truyền, cho dù nguyên liệu nấu ăn giống nhau, đổi người thì sẽ không ra hương vị giống thế nữa.

Lý Nhiễm cảm thấy ngon miệng, nên ăn liền hai chén.

Dì Văn xoa xoa tay: "Hạ tiên sinh sáng sớm đã đưa Lý tiên sinh ra ngoài, không biết đi đâu."

Lý Nhiễm nghe xong, sửng sốt một giây sau đó không biết nghĩ đến cái gì, bỏ lại chén cháu còn chưa ăn xong xoay người trở lại phòng khách.

Bên cạnh sofa trong phòng khách có đặt một bàn nhỏ để một cái điện thoại bàn cổ, thân máy màu trắng, bàn phím nhấn số được viền vòng vàng.

Lý Nhiễm nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Nam Phương, đầu bên kia rất nhanh đã kết nối.

Trái tim cô kịch liệt nhảy như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, giọng nói không phát hiện ra đang run rẩy: "Anh đưa ba tôi đi đâu rồi?"

Đầu điện thoại bên kia im lặng vài giây, vang lên lại không phải là giọng nói của Hạ Nam Phương.

"Hiện tại Hạ tiên sinh không tiện nghe điện thoại."

"Người khác đâu?"

"Không dễ thông báo được."

Sau một lúc hoảng loạn ngắn ngủi, cô cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.

Đầu ngón tay run rẩy, ấn số di động của cha Lý, nỗi bất an trong lòng như là chiếc hộp Pandora, một khi mở ra thì không có cách nào đóng lại được.

Cái gọi là 'phản kháng' từ trước đến nay của cô lại nhỏ bé không đáng kể trước mặt Hạ Nam Phương.

Anh thậm chí không cần cố tình làm cái gì với cô, thì anh cũng có quá nhiều tử huyệt của Lý Nhiễm trong tay. Bạn bè, người nhà đều là những người quan trọng của cô, anh đều có thể dễ dàng hủy diệt như chuyện trở bàn tay.

Chỉ cần ở trên địa bàn của anh, thì không có bất cứ quyền lên tiếng gì.

Vu Hiểu Hiểu tiến vào văn phòng, bị vẻ mặt xám mày tro của Lý Nhiễm đang ngồi trước bàn làm việc dọa nhảy dựng.

Buông túi, đi đến hỏi: "Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"

Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn Vu Hiểu Hiểu, giọng nói như mất hết sức lực: "Ba tớ bị Hạ Nam Phương đưa đi rồi."

Vu Hiểu Hiểu bị lời nói của cô có chút ngốc: "Cái gì... có ý gì?"

Vu Hiểu Hiểu dựa vào trên bàn làm việc, theo hỏi: "Vì sao anh ta lại đưa ba Lý đi?"

Lý Nhiễm phản cảm: "Bức hôn."

Vu Hiểu Hiểu oai oán: "Sao cậu lại bức hôn? Không phải không thích nữa sao?"

Lý Nhiễm ngẩng đầu, gằng từng chữ: "Anh ta bức hôn."

Vu Hiểu Hiểu há mồm, giống như thở dốc, lẩm bẩm: "Anh ta... điên rồi?"

Nói thật, nếu là Lý Nhiễm bức hôn, Vu Hiểu Hiểu sẽ hận sắt không thành thép mà tát một cái cho cô tỉnh.

Nhưng nếu đổi thành Hạ Nam Phương mà nói, Vu Hiểu Hiểu không dám nghĩ đến.

Đó cũng không phải là tư duy của người bình thường có thể nghĩ ra được.

Vu Hiểu Hiểu im lặng đã làm cho Lý Nhiễm biết, bị Hạ Nam Phương bức hôn là một thảm họa lớn.

Một thảm họa mà không ai có thể cứu cô được.

Vu Hiểu Hiểu cũng mặt ủ mày ê: "Hiện tại tớ phải làm sao bây giờ? Nếu tìm không thấy... tớ báo cảnh sát?"

Nói đến báo cảnh sát, Vu Hiểu Hiểu cũng nhớ đến anh trai mình: "Nếu không... tớ tìm anh hai đến giúp nhé?"

Phàm là có lựa chọn, Lý Nhiễm đều sẽ không làm phiền đến Vu Hồng Tiêu.

Khi Lý Nhiễm còn đang do dự, Vu Hiểu Hiểu đã gọi điện thoại.

"Đù, điện thoại của anh hai, thông rồi này."

Lý Nhiễm: "..." Cô nhìn Vu Hiểu Hiểu, người trước mặt mờ mịt nhìn cô: "Cậu nhìn tớ làm gì? Cầm điện thoại đi!"

Cầm điện thoại như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, Lý Nhiễm còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.

Nhiều năm như vậy Vu gia lại như không cần hồi báo mà đối xử tốt với cô, cô thản nhiên mà tiếp nhận phần chăm sóc đó, đã làm áp lực trong lòng cô rất lớn, nếu ỷ vào phần tình cảm đó, mở miệng cầu xin cái gì.

Sao cô có thể mở miệng nói cái gì được chứ. Tay cầm điện thoại mà bất an cuộn tròn.

Vu Hiểu Hiểu ở bên cạnh liều mạng mà ra hiệu cho Lý Nhiễm, bảo cô nhanh chóng nói chuyện chính.

Trong điện thoại yên tĩnh một lát, người đàn ông mở miệng trước: "Chờ một lát."

Mười mấy giây sau, Vu Hồng Tiêu ra khỏi văn phòng, tìm một nơi không có ai.

Trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lý Nhiễm căng da đầu nói lại mọi chuyện một lần, cuối cùng mới nói: "Làm phiền anh một chuyện... có thể tìm ba em được không?"

Sau khi Vu Hồng Tiêu nghe xong mọi chuyện, có vẻ trấn định hơn Lý Nhiễm nhiều: "Thử gọi điện thoại cho chú Lý xem sao, nếu xác định không thể gọi được, thì em đến cục tìm anh. Anh nói với người trong cục trước một tiếng, nếu thật sự là... mất tích, thì cũng không mất nhiều trình tự nữa."

Lúc sau, Lý Nhiễm lại gọi điện cho Hạ Nam Phương, lại là Lý Ngải nhận như cũ.

Khi hỏi cha Lý, lần này Lý Ngải nói thật: "Lý tiên sinh rất an toàn, buổi tối Hạ tiên sinh sẽ đưa ông ấy về."

Nghe thấy buổi tối có thể trở về, trái tim của Lý Nhiễm ít nhất buông được một nửa.

Buổi sáng, Vu Hiểu Hiểu vẫn luôn ở bên cạnh Lý Nhiễm trong phòng làm việc.

Chờ đến khi Lý Nhiễm suy nghĩ thông suốt, cô mở máy tính ra, ép buộc mình tiến vào công việc.

Vu Hiểu Hiểu do sự, lời muốn hỏi có một bụng trong lòng. Đôi mắt như chó con tràn ngập lòng hiếu học nhìn chằm chằm Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm bị Vu Hiểu Hiểu nhìn như vậy có chút bất đắc dĩ, xoay người: "Cậu muốn nói cái gì?"

Vu Hiểu Hiểu lập tức nhào đến: "Anh tớ vừa rồi nói gì với cậu?" Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Lý Nhiễm nghe xong mấy câu nói phía sau thì sắc mặt có chút kỳ lạ.

Tuy rằng Vu Hiểu Hiểu rất cẩu thả, nhưng quan sát rất tinh tế, nhưng chuyện này Lý Nhiễm tự mình chưa làm rõ ràng, nên cô không có tư cách nào nói với Vu Hiểu Hiểu.

Cô loáng thoáng biết, Vu Hồng Tiêu đối xử với cô có chút khác biệt, nhưng điều đó cũng không khác với Vu Hiểu Hiểu nhiều.

Cho nên cô vẫn luôn không suy nghĩ sâu thêm về chuyện đó, ráng sức duy trì khoảng cách với Vu Hồng Tiêu, không để cho anh sinh ra hiểu lầm.

Bởi vì Lý Nhiễm sớm đã bóp chết toàn bộ manh mối, quy củ không vượt quá giới hạn.

Rốt cuộc Vu Hồng Tiêu cũng là một người đàn ông, sau khi bị Lý Nhiễm không dấu vết cự tuyệt, cũng không biểu đạt cái gì thêm nữa.

Công việc của Vu Hồng Tiêu rất bận, ngần ấy năm số lần chạm mặt với Lý Nhiễm cũng không nhiều. Có lẽ đúng là bởi vì cô chưa từng chân chính đối mặt với phần tình cảm của anh. Vu Hiểu Hiểu thấy cô không nói lời nào, ánh mắt hoài nghi: "Cậu cùng với anh tớ có phải có bí mật gì không?"

Lý Nhiễm suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này có thể gạt ai cũng không thể gạt Vu Hiểu Hiểu được, nếu không sẽ uổng công tình bạn của bọn họ suốt mấy năm qua.

Cô sắp xếp lại từ ngữ, đối diện với đôi mắt to tràn ngập hiếu kì của Vu Hiểu Hiểu: "Anh của cậu..."

Vu Hiểu HIểu gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Cái gì, mau nói đi!"

Lý Nhiễm ấn Vu Hiểu Hiểu xuống: "Anh ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net