Chương 82: Thử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

____

Trên đường trở về, tuyết rơi dày đặt.

Tại lối vào đường cao tốc đi vào thành phố, một đoàn xe nối đuôi nhau như rồng bay, đèn xe chiếu sáng một góc trời.

Bông tuyết rơi ngoài cửa kính xe giống như không có trọng lượng gì, bay phất phới trên không trung không có mục đích, một trận gió thổi qua lại bay cuồng loạn lên bầu trời.

Giống như cảnh tượng trong phim, giờ đây nội tâm của Lý Nhiễm vô cùng yên tĩnh.

Cô thẩn thờ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, suy nghĩ rải rác giống như những bông tuyết ngoài kia, bay đến nơi không xác định.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Hạ Nam Phương nghiêng đầu nhìn cô, thấy Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ thất thần, anh làm ra chút động tĩnh để hấp dẫn lực chú ý của cô lại.

Lý Nhiễm hoàng hồn, lắc đầu: "Không có nghĩ gì hết. Anh còn đau đầu không?"

Hạ Nam Phương làm ra vẻ đau ốm, anh gật gật đầu: "Đau."

Trên xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu vào trong, nhưng chỉ bằng những ánh sáng mỏng manh đó thì cũng đủ cho cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt.

Trong nháy mắt kia, Lý Nhiễm có cảm giác quay lại thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Năm ấy Lý Nhiễm mười sáu tuổi, Hạ Nam Phương mười tám tuổi.

Ông nội Hạ dẫn Hạ Nam Phương đến thăm hỏi Lý gia, khi đó Hạ Nam Phương rất khó ưa, ngoại trừ việc có một khuôn mặt đẹp trai.

Anh sống trong nhung lụa ở thành phố lâu năm, chưa từng đến nông thôn chịu khổ bao giờ, vừa đến Lý gia đã bị con sâu lông tên "dương ớt" nhìn chằm chằm.

Sâu lông kia vô cùng độc, chỉ cần chạm một cái thôi là làn da sẽ bị vừa đau vừa ngứa, sau một thời gian ngắn sẽ trở nên đỏ sưng tấy lên.

Tiểu thiếu gia được cưng chiều đã quen, lần đầu tiên tới ở nông thôn đã bị dính chiêu.

Trên cánh tay bị nổi lên dấu vết vừa đỏ vừa sưng nhìn vô cùng đáng sợ.

Khi đó anh vô cùng bất mãn với việc ông nội Hạ dẫn anh đến nông thôn rồi, nay lại còn bị "dương ớt" làm bị thương, anh không thèm nói một tiếng, cau mày nổi giận đùng đùng quay trở lại trên xe.

Sau khi Lý Nhiễm biết anh bị thương liền lặng lẽ ra phía sau vườn ngắt mấy ngọn dây khoai lang rồi giã nát nó.

Sau đó cô thật cẩn thận đi tìm Hạ Nam Phương.

Cô đứng ở bên ngoài xe của anh, sợ hãi không dám tiến lên.

Thẳng đến khi bị Hạ Nam Phương phát hiện, ngữ khí hung dữ: "Cô tới làm gì?"

Lý Nhiễm đưa cho anh ngọn khoai lang được giã nát kia: "Nếu anh đau thì đắp cái này lên đi, sẽ không đau nữa đâu."

Hạ Nam Phương lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nhìn qua bên này mới nhanh chóng nắm lấy tay Lý Nhiễm đang vươn ra, dùng lực kéo cô: "Lên xe đi."

Đó là lần đầu tiên Lý Nhiễm ngồi xe sang trọng như vậy, ánh mắt trong veo tò mò quan sát trong xe một vòng. Cho đến khi bị giọng điệu vô cùng hung dữ của Hạ Nam Phương cắt ngang tầm mắt: "Tới làm gì?"

Có lẽ do bị sâu bắn rất khó chịu, lại có chút tức giận làm đuôi mắt anh đỏ lên, càng tôn thêm đôi lông mày đen nhánh cùng đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, có chút gì đó... đáng sợ.

Thiếu niên nhìn chằm tay Lý Nhiễm: "Đó là thứ gì?"

"Đây là ngọn khoai lang, giã nát rồi đắp lên cánh tay, hết đau rất nhanh."

Một khối nhớp nháp màu xanh lục, cô nhìn thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt của Hạ Nam Phương.

Lý Nhiễm thật cẩn thận, cũng cảm thấy thiếu niên tinh xảo như vậy đắp thứ này lên có hơi quá đáng.

"Rất có hiệu quả, anh thử xem được không?"

Hạ Nam Phương giống như con rồng chuẩn bị phun lửa, ánh mắt mang vẻ chán ghét:"Không có độc chứ?"

Lý Nhiễm nhanh chóng lắc đầu: "Không có độc, chúng em đều dùng cái này đó."

"Đây!" Cô vươn tay đưa đồ về phía thiếu niên, hy vọng anh có thể sẽ nhận lấy.

Hạ Nam Phương gắt gao nhíu mày, không lấy.

Lý Nhiễm có chút thất vọng, nhưng mà trong tích tắc, Hạ Nam Phương đã nắm lấy tay cô rồi siết chặt. Hạ Nam Phương cứ cầm tay lấy tay cô như thế rồi ấn đồ trong lòng bàn tay của cô vào trên vết thương của mình.

Lý Nhiễm: "..."

Tay của thiếu niên rất khỏe, lòng bàn tay nóng rực, nơi cổ tay bị anh nắm chặt nóng đến độ muốn phỏng.

Hạ Nam Phương gắt gao nắm chặt tay cô, từ lần đầu tiên gặp mặt đến lúc trải qua mưa rền gió dữ cùng nhau, mãi cho đến hiện giờ, anh đều chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay cô ra.

"Em đang nhớ lại dáng vẻ anh ghét bỏ em vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Lý Nhiễm cười hỏi: "Lần đầu tiên khi anh gặp em đó, anh có cảm giác gì?"

Hạ Nam Phương nhớ lại, vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói: "Cảm thấy em có chút ngốc nghếch."

Lý Nhiễm: "???"

Đây là tiếng người sao? Sao cô nghe không hiểu?

Cô tức giận đẩy anh ra: "Em cho rằng anh sẽ nói là em xinh đẹp, vô cùng động lòng người, vừa gặp đã yêu em rồi chứ?"

Hạ Nam Phương sáp đến gần, anh ôm cô, tâm trạng không tồi.

"Người xinh đẹp hơn anh thấy nhiều rồi."

"Nhưng vừa ngốc nghếch vừa lương thiện như em thì đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy."

Nhớ đến lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Lý Nhiễm cố ý làm cho anh ngọn khoai lang trị độc, anh liền cảm thấy cô có chút ngốc nghếch.

"Em có biết không, kỳ thật ngọn khoai lang đó không có tác dụng gì với vết thương bị sâu bắn cả."

"Không thể nào? Từ nhỏ em đều được làm cho như vậy đấy."

"Nếu em không đắp nó thì ngày hôm sau em cũng khỏe thôi."

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, điều này cũng đúng.

"Vậy anh còn để em đắp lên cho anh làm gì?"

Hạ Nam Phương nghiêng nghiêng đầu, thần sắc giảo hoạt, anh cười nói: "Khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, em lại không dám cùng anh nói chuyện."

"Em đứng ở bên ngoài xe của anh lâu như vậy, nếu không phải anh kéo em vào thì em muốn đứng đến khi nào?"

Lý Nhiễm nhớ lại lúc trước đúng là mình không dám nói chuyện với Hạ Nam Phương.

Ngay từ lúc bọn họ gặp nhau giống như trong truyện cổ tích, vào thời điểm sau bữa cơm trưa mát mẻ, một chiếc xe ngựa sang trọng ngừng trước cửa một hộ nông dân...

Bọn họ đáng lẽ không có bất cứ quan hệ nào với nhau, nhưng ông trời cố tình ban duyên cho bọn họ ở cùng nhau.

Bọn họ trở thành bạn duy nhất của nhau.

Nói đến chuyện xưa Hạ Nam Phương cũng hơi hứng thú: "Lúc trước em thật là ngốc nha."

Lý Nhiễm liếc mắt: "Anh dám nói thêm lần nữa xem."

Hạ Nam Phương cười cười: "Trước kia anh từng nghĩ mình sẽ thích người con gái như thế nào rồi, cũng thật là đến ngày đó, lại không ngờ người làm anh rung động lại chính là em."

Lý Nhiễm cảm thấy những lời này của Hạ Nam Phương không phải đang khen mình.

"Em cho anh thêm một cơ hội nữa, nói lại cho đàng hoàng."

Cô nhàn nhạt liếc anh một cái.

Hạ Nam Phương có khát vọng muốn sống vô cùng mạnh liệt: "À thì... em lớn lên thành dáng vẻ anh thích nhất."

Lý Nhiễm cười ra tiếng.

Hạ Nam Phương ôm cô: "Kỳ thật, bất luận em có biến thành dáng vẻ gì anh đều thích."

"Anh rất thích dáng vẻ trước kia khi em yêu anh."

"Thẳng đến khi em không còn yêu anh, anh vẫn thích em nhiều như cũ."

"Nhiễm Nhiễm... hy vọng... chúng ta có thể tiếp tục tốt đẹp như thế không?" Anh thấp giọng nói ở bên tai cô, giọng nói khàn khàn lộ ra cổ đau thương nhàn nhạt.

Đây rõ ràng là chuyện vô cùng ngọt ngào, nhưng Hạ Nam Phương lại nói như mình đang ở trong một giấc mộng đẹp vậy, mơ hồ không nắm chắc.

Nụ cười trên mặt Lý Nhiễm dần dần nhạt đi, cô hiểu rõ giữa bọn họ sau khi đã trải qua những chuyện này đó, bọn họ sẽ không xác định được đối phương...

Hai người đã trải qua những chuyện đó quá lâu nên Lý Nhiễm sớm đã xem nhẹ tình yêu rồi.

Cô thích Hạ Nam Phương, nhưng không vì vậy mà ảnh hưởng đến việc cô theo đuổi những thứ khác, nếu Hạ Nam Phương lấy danh nghĩa tình yêu để cản trở cô trở thành hình tượng mà cô theo đuổi thì có lẽ cô sẽ rời bỏ anh không một chút do dự nào.

Đây cũng là thứ mà Hạ Nam Phương sợ hãi cũng không dám chạm đến.

"Hạ Nam Phương, em không thể bảo đảm rằng sau khi chúng ta kết hôn rồi thì chỉ ở nhà làm bà Hạ mà thôi."

Hạ Nam Phương vuốt ve mái tóc cô, nghiêm túc lại khó hiểu: "Làm bà Hạ có gì không tốt?"

"Cho dù có trở thành bà Hạ thì cũng không biến em thành người khác, em vẫn là Lý Nhiễm mà thôi, em vẫn là họa sĩ, vẫn là tác giả truyện tranh cùng với thầy nguyên họa trò chơi nổi tiếng như cũ."

"Không có gì thay đổi hết."

Lý Nhiễm lắc đầu: "Những chuyện anh nói hiện tại không phải đã xảy ra, vậy nên ngay thời điểm hiện tại anh đừng lập tức quyết định cho tương lai sau này, anh có hiểu không?"

Hạ Nam Phương híp híp mắt hỏi: "Em không tin anh ư?"

"Em cảm thấy anh sẽ còn làm những chuyện khiến em tổn thương sao?"

Có lẽ anh từng có vết nhơ làm chuyện xấu, cho nên khi anh hỏi vấn đề này, Lý Nhiễm trầm mặt không lên tiếng.

Không có câu trả lời.

Vẻ mặt Hạ Nam Phương nhàn nhạt mất mát.

Lý Nhiễm có chút không đành lòng.

Dáng vẻ bây giờ của anh không còn phí phách hăng hái giống như lúc trước nữa.

Anh là Hạ Nam Phương, từ nhỏ đã nắm được tất cả mọi thứ trong tay rồi, đối với anh có được bất cứ thứ gì đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Em không phải cố ý nói những lời đó làm tổn thương anh, em đã từng rời bỏ anh, tuy rằng bây giờ em đồng ý quay về bên anh nhưng nó không đại biểu rằng em lại thành Lý Nhiễm trước kia."

"Nếu em nguyện ý biến thành Lý Nhiễm trước kia thì những nổ lực từ trước đến giờ em bỏ ra chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa sao?"

Hạ Nam Phương có chút bất đắc dĩ: "Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, anh bảo đảm sẽ không ngăn cản em làm bất cứ chuyện gì nữa."

Ánh mắt anh trông mong hỏi: "Em có thể tin tưởng anh không?"

"Nếu bây giờ em nói với anh rằng em phải bay ra nước ngoài, rời khỏi anh ngay ngày mai, anh sẽ có phản ứng gì?"

Quả nhiên, Hạ Nam Phương thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Khoảnh khắc kia, ánh mắt của anh giống hệt như lúc cô rời bỏ anh rồi tìm lại được vậy.

Các cơ căng cứng hai bên má anh đã nói cho cô biết rằng người đàn ông này sẽ không làm được những chuyện anh nói dễ như vậy.

Lý Nhiễm bình tĩnh nói với anh: "Hạ Nam Phương, nói được phải làm được. Bản tính của anh sẽ không thay đổi."

Lý Nhiễm muốn xác nhận lại một chút, cô muốn đo lường bản tính mà người đàn ông trước mặt này đang cố gắng che giấu.

Cô đã sớm qua cái tuổi vì yêu mà lấy thân báo đáp rồi, cũng đã qua cái tuổi bị dăm ba câu ngon ngọt của đàn ông lừa gạt xoay quanh như những cô gái mới lớn rồi.

"Hạ Nam Phương, anh căn bản không làm được như lời anh hứa."

"Cần gì phải đến hỏi em chứ?"

Ánh mắt Hạ Nam Phương ảm đạm không có ánh sáng: "Đừng nói nữa."

Lý Nhiễm đành phải trầm mặc, cô lẳng lặng nhìn xe cộ bên ngoài cửa kính xe ô tô.

Đêm nay có lẽ anh đã uống một ít rượu hoặc có lẽ là hôn lễ của Vu Hiểu Hiểu làm anh xúc động.

Tóm lại, đêm nay hai người bọn họ kết thúc câu chuyện trong không vui.

Hơn 9 giờ, xe từ từ chạy vào Hạ gia.

Vì Hạ Nam Phương uống rượu cho nên khi anh xuống xe, cô muốn dìu anh lên nhà một chút, nhưng Hạ Nam Phương đã nhanh hơn một bước, xuống xe đi ở phía trước, bóng dáng cô đơn lạc lõng bước đi không thèm để ý đến cô.

Lý Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu, hiện tại xác thật Hạ Nam Phương giúp đỡ cô rất nhiều, bản tính trời sinh của cô là khi nhận lấy sự giúp đỡ hoặc lòng tốt của người khác, lúc ấy sẽ trở nên kinh sợ, nơm nớp lo sợ, hận không thể lấy đồ mình quý trọng nhất mà báo đáp cho người ta.

Nhưng trời sinh Hạ Nam Phương đã ngậm thìa vàng, gì cũng không thiếu, anh không cần tiền, cũng không cần cô mang ơn đội nghĩa.

Từ đầu đến cuối, điều anh cầu mong duy nhất là cô sẽ yêu thương anh thật lòng, cùng anh răng long đầu bạc.

Nhìn qua anh cái gì cũng không cần, nhưng lại là người tham lam nhất.

Lý Nhiễm nhìn bóng dáng anh đi vào nhà, lắc đầu.

Khổng Phàn Đông bước xuống xe, anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ở trong xe, nhìn Hạ Nam Phương tức giận đi mất rồi, lại nhìn Lý Nhiễm vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ, nhịn không được thở dài: "Cô hà tất gì phải thử cậu ấy như vậy. Cô cũng biết loại chuyện đó, ngày thường cậu ấy không hề dám nghĩ đến, hôm nay cô một hai phải lấy ra để kích thích cậu ấy."

Lý Nhiễm lạnh giọng: "Nếu làm không được thì đừng khoác lác."

Khổng Phàn Đông nghĩ đến chuyện trước kia: "Nếu thật sự đến một bước kia, thì lão đại nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, cô lấy chuyện này ra thử cậu ấy, chẳng phải bức cậu ấy thành 'chim sợ cành cong'* sao?"

"Sao vậy? Anh cũng cảm thấy chuyện đêm nay là tôi sai sao?"

Khổng Phàn Đông đúng lúc ngậm miệng lại, anh ta biết Lý Nhiễm có ý gì.

Cho đến nay, vấn đề lớn nhất của Hạ Nam Phương là dục vọng chiếm hữu đến mức hơi biến thái của anh với cô, biểu hiện của mấy năm gần đây mới phai nhạt đi, anh vô cùng giữ bình tĩnh nắm chắc đúng mực, rất giống một người bình thường.

Anh biết điểm giới hạn của Lý Nhiễm ở đâu, có chút thứ anh không can thiệp vào quá nhiều, ở trong mắt Lý Nhiễm cũng là biểu hiện hối lỗi sửa sai, tiến bộ của người đàn ông.

Nhưng trên thực tế thì đó đều là ngoài mặt, một khi chạm đến sẽ xảy ra vấn đề.

Ví dụ như lại lần nữa xảy ra chuyện cô lại một lần nữa ra nước ngoài như ba năm trước, Hạ Nam Phương có thể chịu nổi hay không?

Nhìn vào phản ứng đêm nay của anh, Hạ Nam Phương bị cô thử nên lòng vô cùng rối loạn, biểu hiện của anh tuyệt đối không phải là đồng ý buông tay, để cô có thể theo đuổi hình tượng càng ngày càng xuất sắc hơn.

Đứng trong sân một lát, chờ đến khi bộ não và toàn thân bị gió lạnh thổi trúng để thanh tỉnh lại rồi cô mới cất bước vào nhà lên lầu.

Sau khi Hạ Nam Phương về nhà lập tức đóng cửa nhốt mình trong thư phòng.

Lý Nhiễm chậm rãi từ từ đi theo phía sau anh, không hề muốn cãi nhau hay tức giận với anh, cô nắm chặt tay nắm cửa thư phòng, trong lòng đột nhiên bực bội.

Dì Văn nhẹ giọng hỏi cô có ăn cơm tối chưa, Lý Nhiễm bừng tỉnh nhớ lại lúc tối Hạ Nam Phương có uống rượu.

"Con ăn rồi, còn anh ấy thì... dì làm cho Hạ Nam Phương một phần đi."

Nói xong, cô không thèm để ý người trong thư phòng nữa, trở lại phòng ngủ tháo trang sức tẩy trang.

Qua hơn một giờ, dì Văn lại đi đến gõ cửa.

"Lý Nhiễm tiểu thư, cơm tối làm xong rồi ạ."

"Dì đưa qua thư phòng cho anh ta đi."

Dì Văn khó xử: "Nhưng Ngài ấy không mở cửa."

Cô bên trong hít sâu một hơi, một người hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn như một đứa con nít như thế chứ!?

Cô thay đồ xong xuôi rồi đưa bữa tối vào thư phòng.

Cửa thư phòng căn bản không khóa, cũng không biết là anh cho mình một bậc thang hay là cho cô một bậc thang nữa.

Cô gõ hai tiếng lại không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì nên trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hạ Nam Phương đưa lưng về phía cô, ngồi ở bàn xem máy tính, nghe thấy động tĩnh cũng không thèm quay đầu lại, giống như không có ý muốn nói chuyện với cô vậy.

Lý Nhiễm thở dài: "Còn đang giận dỗi nha."

Hạ Nam Phương cuối cùng cũng đáp lại, thân thể cứng đờ giật giật: "Không có."

Lý Nhiễm bị dáng vẻ trẻ con của anh chọc cười, cô vươn ngón tay ra chọc chọc anh một chút, rồi lại chọc chọc thêm một chút nữa.

"Anh thuộc họ cá nóc sao?"

"Sao có thể giận lâu như vậy được?"

Hạ Nam Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra bộ dáng như đang quyết định một việc vô cùng quan trọng vậy.

"Nếu như lại phải cách xa thêm một lần nữa..."

Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô: "Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em."

"Anh nghĩ, chỉ cần em cho anh một kỳ hạn chờ đợi là được rồi."

"Anh có thể chờ."

Khi nói những lời này, Hạ Nam Phương vẫn luôn đang kìm nén điều gì đó, giọng nói không hề bình tĩnh giống như ngày thường.

Lý Nhiễm nghe anh nói vậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ, cô dùng ánh mắt đánh giá nhìn Hạ Nam Phương.

Hạ Nam Phương tiếp tục nói: "Em nói rất đúng, nếu là chuyện anh không làm được thì không nên tùy tiện hứa hẹn gì cả."

"Bây giờ anh cảm thấy mình có thể làm được, cho nên anh đồng ý với em, cho dù sau này em có muốn làm gì đi chăng nữa anh sẽ không bao giờ ép buộc em..."

"Ngay cả có là ra nước ngoài cũng vậy."

Lý Nhiễm: "Anh..."

"Em có thể tin anh được không?"

Lý Nhiễm không ngờ được Hạ Nam Phương sẽ nói như vậy, cô đúng là quá hiểu biết từ sâu tận trong xương cốt Hạ Nam Phương là dạng người gì cho nên không có cách nào tin tưởng anh được.

"Bây giờ em không tin anh cũng không sao."

"Thời gian sẽ chứng minh hết thảy."

"Dù sao chúng ta vẫn còn thời gian cả đời... rất dài rất dài... không phải sao?"

(Chim sợ cành cong: Con chim thoát chết thấy cành cây cong ngỡ là cánh cung nên sợ, không khác câu ngạn ngữ "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng")

_____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net