Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Lê cùng hai mẹ con Diêm Mặc Nghiêu vào phòng ăn dùng bữa, Nhạc Lâm Hoa thấy con trai không rời đi cũng không tỏ ra khó chịu hay tức giận, cũng không phải bộ dáng tùy tiện tìm lí do để về phòng, mà còn ngồi xuống ăn cơm nên bà vô cùng cao hứng, cảm thấy chuyện lần này nhất định thành công.

Phương Lê ăn xong bữa cơm thì cũng xin phép về, Nhạc Lâm Hoa liền gọi tài xế đưa cậu về tận nhà.

Chờ Phương Lê rời khỏi, Diêm Mặc Nghiêu mới nhìn qua bà Nhạc, bộ dáng nhàn nhã đợi bà giải thích.

“Mặc Nghiêu à, con thấy đứa nhỏ Phương Lê này thế nào?"  Nhạc Lâm Hoa vẻ mặt chờ mong nhìn Diêm Mặc Nghiêu hỏi.

“Thế nào là sao ạ? Mẹ đang nói về vấn đề gì?" Diêm Mặc Nghiêu ra vẻ khó hiểu hỏi.

“Mẹ có tin tức muốn nói cho con nghe, đây đặc biệt là tin tốt.” Nhạc Lâm Hoa có điểm kích động nói tiếp: “Vì tin này mà hai ngày nay mẹ ngủ cũng không ngon giấc đó."

"Không phải trước đó mẹ cũng nói ngủ không ngon sao?" Diêm Mặc Nghiêu nâng chung trà lên hỏi ngược lại.

“Trước đó là vì quá lo âu, bây giờ là do quá cao hứng. Con biết không? Mẹ cuối cùng cũng tìm được người có bát tự phù hợp với con rồi, người có thể cùng con đi hết đời này chính là Phương Lê đó."

Nhạc Lâm Hoa do quá cao hứng mà liên thanh nói. Diêm Mặc Nghiêu nghe bà nói xong tay liền khựng lại, sau đó liền thở dài:

"Con đã nói trước rồi, con sẽ không kết hôn nữa đâu, kết hôn ba lần, chết ba người vợ, mẹ còn chưa thấy đủ sao? Đứa nhỏ đó còn đang đi học, có cả một tương lai phía trước, mẹ một hai bắt cậu ấy bỏ hết tương lai ở nơi này sao? Huống hồ tuổi tác cậu ấy cũng bằng với mấy đứa cháu mẹ nhận nuôi, mẹ muốn con cùng cậu ta kết hôn, cảm thấy phù hợp sao ạ?"

"Mẹ đã tìm ngần ấy năm rồi, khó khăn lắm mới có một người phù hợp với con, nếu không có mẹ cũng không dám cưỡng cầu". Nhạc Lâm Hoa đôi mắt cũng ửng đỏ, nghẹn ngào nói tiếp: "Ông trời chính là rũ lòng thương, đã cho con tìm được người phù hợp, chẳng phải đây là trời cao có mắt cho chúng ta cơ hội sao?"

"Con cũng đã từng nói với mẹ, con không có tin mấy chuyện bát tự hay gì đó đâu, tóm lại là từ hôm nay mẹ không được liên lạc với Phương Lê nữa, con cũng không thể cùng cậu ấy kết hôn được. Và cũng không cùng với người khác kết hôn nữa, kể từ hôm nay mẹ cũng từ bỏ cái ý định mai mối này nọ luôn đi."

Diêm Mặc Nghiêu thái độ kiên quyết, chém đinh chặt sắt nói.

"Mẹ cũng không có ý nghĩ tự nhiên muốn hại đứa nhỏ, mẹ đã hỏi đại sư ở chùa Từ Ân để xác nhận, quả thật Phương Lê là người có bát tự phù hợp với con mà, hơn nữa cái đó.... Mệnh của đứa nhỏ đó là mệnh độ kiếp, con ...con không khắc được cậu ấy, với lại đại sư chùa Từ Ân cũng đã nói, chúng ta có thể tin tưởng được."

Nhạc Lâm Hoa đứng dậy đi đến bên cạnh Diêm Mặc Nghiêu ngồi xuống, nhìn hắn nói: “Mỗi lần nghĩ đến người khác nói con là mệnh khắc thê lại không con không cháu, lòng của mẹ như bị dao cắt vậy, mẹ không hi vọng xa vời gì cả, chỉ hy vọng một đời này bên cạnh con có một người bồi đến già, mẹ xin con xem như đây là lần cuối đi, có được hay không?"

Diêm Mặc Nghiêu không nói một lời đứng dậy rời đi.

Phương Lê mới vừa tắm rửa xong, cảm thấy khát nước, liền đi đến phòng bếp rót một ly nước. Vừa cầm ly bước đến phòng khách đã nghe tiếng khoá cửa mở, khiến Phương Lê giật bắn cả người, cậu nhìn người đang bước vào, không phải ai khác mà chính là Diêm Mặc Nghiêu.

“Sao chú lại đến đây vào giờ này, có việc gì hay sao ạ?" Phương Lê cố ý hỏi.

“Tôi thật là không nghĩ tới, cậu thật sự rất có bản lĩnh.” Diêm Mặc Nghiêu đi đến trước mặt Phương Lê  nhìn thẳng vào mặt cậu lạnh lùng nói tiếp: “Mẹ tôi mà cậu cũng dễ dàng thu phục được, vậy là cậu đã rất quyết tâm muốn gả cho tôi sao?"

“……” Phương Lê trầm mặc một chút, dứt khoát không biện giải, trực tiếp cùng hắn ngả bài: “Không sai, tôi chính là muốn gả cho chú đó.”

“Cậu thích tôi sao?”

Phương Lê không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi vấn đến này nên chưa biết nên trả lời thế nào. Quả thật lúc đầu cậu tiếp cận không phải vì thích Diêm Mặc Nghiêu, nhưng hiện tại thì không xác định được, cậu cũng thật sự không biết bản thân có thích hắn hay không, nhưng cậu biết cậu muốn kết hôn với hắn.

“Cậu quá dễ dàng bị nhìn thấu, từ lúc cậu tiếp cận tôi đã biết mục đích của cậu là gì rồi, tôi cũng thường nhắc nhở cậu đừng có suy nghĩ như vậy."

"Vậy chú ghét tôi sao? Chú rất ghét tôi đúng không?" Phương Lê nghiêm túc nhìn Diêm Mặc Nghiêu.

“……” Diêm Mặc Nghiêu đương nhiên không ghét Phương Lê, hắn ghét cậu thì những chuyện liên quan đến Phương Lê hoặc là những cuộc điện thoại của cậu hắn sẽ không bao giờ ngó đến. Diêm Mặc Nghiêu từ trước đến nay chưa bao giờ để tâm một người nhiều đến như vậy.

“Chú có thể nhìn thấu tôi, nhưng tôi thật sự không nhìn thấu chú, nên tôi muốn nghe chính miệng chú nói, chỉ cần chính miệng chú nói ghét tôi, không muốn thấy mặt tôi. Thì tôi ...tôi sẽ không bao giờ xuất biện trước mặt chú nữa."

Do trong lòng khẩn trương, Phương Lê nói xong liền hít một hơi sau đó im lặng chờ Diêm Mặc Nghiêu trả lời.

Còn hắn lại không nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm Phương Lê một hồi sau đó trực tiếp xoay người bỏ đi.

Phương Lê đi đến sofa liền ngồi xuống, đem ly nước để lên bàn sau đó co chân lên ghế mà dùng hai tay ôm lấy. Cậu hiện tại không biết chính bản thân có thích Diêm Mặc Nghiêu không, lại càng không biết Diêm Mặc Nghiêu đã ghét cậu đến mức độ nào rồi. Nghĩ đến việc bị Diêm Mặc Nghiêu ghét cả người Phương Lê liền cảm thấy khó chịu .

Cậu cần phải gả cho Diêm Mặc Nghiêu, ngoại trừ vì chuyện báo thù, lại còn vì cậu muốn cứu hắn. Kiếp trước sau khi cậu mất, cậu thấy được năm 40 tuổi Diêm Mặc Nghiêu ngoài ý muốn mà qua đời.

Chính là sau khi hắn mất, bà Nhạc là người thừa kế di sản, nhưng tuổi của bà cũng đã cao không chịu nổi sự kích thích vì kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nên sau tang lễ của Diêm Mặc Nghiêu bà liền phân chia tài sản sau đó cũng qua đời.

Diêm Mặc Nghiêu khi còn sống đã bằng chính sức lực tài hoa của bản thân, mệt chết đi sống lại mà làm việc tăng ca xây dựng một đế chế của riêng mình, cuối cùng để lại cho đám con nuôi ngồi mặt ăn bát vàng.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến Phương Lê, nhưng những kẻ được hưởng khối tài sản kia là kẻ thù của cậu, mà Diêm Mặc Nghiêu thì xem như có ân với cậu. Nên đời này cậu không muốn những kẻ kia được như ý nguyện, cậu phải thay đổi vận mệnh của bản thân lẫn vận mệnh của Diêm Mặc Nghiêu.

Tuy rằng Diêm Mặc Nghiêu đã nói hắn sẽ không kết hôn với bất kì kẻ nào nữa, nhưng Nhạc Lâm Hoa cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, một khi bà đã quyết định chuyện gì thì luôn nỗ lực làm tới cùng, nên bà là người khiến hắn cảm thấy đau đầu nhất.

Mà hiện tại hắn còn cảm thấy đau đầu gấp đôi vì đã xuất hiện thêm một người khiến hắn không biết phải làm thế nào, đó chính là Phương Lê. Đối mặt với một người đã không biết làm gì, mà giờ còn phải đối mặt với hai người thì Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết câm lặng.

Nhạc Văn Hi khi vừa nghỉ hè thì đã cùng hai vị anh trai của y đi du lịch nước ngoài, cả ba người chơi đến tận hứng, Nhạc Văn Hi điên cuồng mua sắm, để xả nỗi bực dọc vì xếp hạng sau Phương Lê.

Khi cả ba người đang cao hứng trở về Diêm gia, thì sửng sốt khi thấy sự xuất hiện của Phương Lê ở Diêm gia.

Nhạc Lâm Hoa đã điều tra qua bối cảnh của Phương Lê nên biết được chuyện cậu chính là em họ của Nhạc Văn Hi, nhưng khó khăn lắm mới tìm được một người hợp bát tự với Diêm Mặc Nghiêu. Nên mấy chuyện khác đều là lông gà vỏ tỏi, tất cả đều không thể dao động được quyết tâm tác hợp Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu của bà.

Nhạc Lâm Hoa gọi cả ba ngồi xuống sau đó mỉm cười nói.

"Mấy đứa cũng biết bà nội hướng Phật, mà Phương Lê lại khá hiểu biết về kinh Phật, nên bà đã mời cậu ấy đến ở đây vài ngày cùng với bà trò chuyện."

Nhạc Văn Hi tuy rằng còn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng là nhìn thái độ của Nhạc Lâm Hoa đối với Phương Lê, ngón tay y không tự chủ được run rẩy.

“Văn Hi.” Nhạc Lâm Hoa nhìn Nhạc Văn Hi kêu lên.

“A.. dạ!” Nhạc Văn Hi như là đã chịu kinh hách, vội vàng đáp.

“Phương Lê là em họ của cháu, cháu cùng cậu ấy quen thuộc nhất, sau này cháu thay bà chăm sóc cho Phương Lê nhé, dẫn cậu ấy đi thăm quan một vòng quanh nhà, không được vì cậu ấy là em họ của cháu mà qua loa sơ sài, nếu chậm trễ bà sẽ không vui đâu."

Ý của Nhạc Lâm Hoa chính là Phương Lê tuy là em họ của Nhạc Văn Hi, nhưng sau này gả cho Diêm Mặc Nghiêu thì cậu chính là trưởng bối.

“Bà nội yên tâm đi ạ, cháu nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi Phương Lê, làm cho cậu ấy cảm thấy thoải mái.” Nhạc Văn Hi tuy là trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ trấn định không có chuyện gì mà mỉm cười ngoan ngoãn đáp ứng.

Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn nhìn nhau liếc mắt một cái, bọn họ cũng có chút hoảng hốt, nhưng không có hoảng bằng Nhạc Văn Hi, cả hai có rất nhiều phỏng đoán, nhưng nếu phỏng đoán của họ là sự thật, thì sau này nên đối xử với Phương Lê như thế nào đây.

“Con có yêu cầu gì có thể nói cho bà hoặc quản gia, nói cho Văn Hi cũng được, không cần phải ngượng ngùng, con cứ coi như đây là nhà mình đi." Nhạc Lâm Hoa thái độ ôn hòa đối Phương Lê nói.

☆ Đôi lời: Bây giờ mình để xưng hô của bà Nhạc với Phương Lê là bà và con, cho giống với nhóm Nhạc Văn Hi nha, chứ mình không biết nên để từ gì luôn, bản raw ghi ta (cảm giác giống truyện cổ đại), đổi thành tôi thì kì lắm, sau này thành người một nhà thì sẽ để là mẹ và con. (Nếu các bạn có từ nào thích hợp hơn thì có thể góp ý cho mình nha.)

" Vâng ạ.” Phương Lê mỉm cười gật đầu.

“Các cháu cũng mới về, ngồi máy bay chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, thôi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, bà cùng với Phương Lê tiếp tục trò chuyện.” Nhạc Lâm Hoa nhìn ba người họ nói.

Nhạc Văn Hi nhìn qua Phương Lê sau đó đứng dậy đi trước, chính là trong phút giây ngắn ngủi đó đã có một trận đấu mắt giữa cả hai.

- Còn tiếp -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net