Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêm Mặc Nghiêu mang Phương Lê đi câu cá, Phương Lê lại không biết câu như thế nào, Diêm Mặc Nghiêu liền giúp cậu chuẩn bị mọi thứ, cậu chỉ cần ngồi xuống thôi.

"Cậu thật sự không muốn sống nữa đúng không, nên mới quyết tâm muốn gả cho tôi như vậy."

Hắn nhìn mặt hồ, nhàn nhạt hỏi. Trước đó hắn đã cảnh báo Phương Lê về việc kết hôn cùng hắn, nhưng cậu lại muốn bỏ chúng ngoài tai.

“Có chết hay không không sao cả, là người ai mà chả phải chết, quan trọng là lúc sống như thế nào thôi? Hơn nữa đại sư phụ chùa Từ Ân cũng đã nói rồi, tôi cùng chú bát tự tương hợp, là người sau này sẽ ở bên cạnh chú đến lúc già."

"Đại sư chùa Từ Ân là thúc công của cậu đúng không?" Diêm Mặc Nghiêu hỏi nhưng giọng nói chứa đầy sự khẳng định đó cũng đủ để biết hắn đã cho người điều tra việc này rất rõ ràng.

Nên Phương Lê có chút ngoài ý muốn mà nhìn hắn, thúc công của cậu sau khi lên chùa đã sửa tên họ được vài thập niên rồi, trừ bỏ ba mẹ cậu hẳn không có ai biết chuyện này vậy mà Diêm Mặc Nghiêu lại có thể điều tra ra được việc này nhanh như vậy.

“Chú nói vậy có ý gì? Ý của chú là tôi muốn kết hôn với chú nên đã nhờ thúc công nói dối đúng không? Chú có thể nghi ngờ tôi, nhưng không thể nghi ngờ chức nghiệp của thúc công tôi, chức nghiệp của ông ấy không cho phép ông ấy nói dối." Phương Lê bất mãn ngữ khí khi nói cũng thay đổi rõ rệt.

"Hoà thượng nói dối gạt người cũng không ít." Diêm mặc cười một chút nói.

Phương Lê lại bất mãn trừng mắt nhìn Diêm Mặc Nghiêu.

“Những người đó đều là hoà thượng không có chức nghiệp đạo đức, còn thúc công của tôi là hoà thượng có chức nghiệp đạo đức. ”

“Mặc kệ ông ấy có đạo đức hay không, tóm lại tôi không tin mấy lời đó, nếu cậu không muốn chết thì bây giờ chạy nhanh còn kịp đó."

"Tôi thấy chú tức cười quá à, trước đó tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần chú trực tiếp thẳng mặt nói ghét tôi không muốn thấy mặt tôi nữa thì tôi sẽ từ bỏ, không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng chú lại không nói." Phương Lê bĩu môi nói.

“Hiện tại lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi, lúc trước nhìn thấy tôi còn run run, giờ thì một đối một còn dám cãi lại."

"Bởi vì lúc trước tôi tin mấy cái tin đồn nhảm, nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới thấy chú không phải là người như vậy, nên tôi cũng không thấy chú đáng sợ nữa."

"Tôi thấy cậu vẫn nên tin những cái tin đồn đó đi." Diêm Mặc Nghiêu  trong lòng nghĩ, bằng không tôi thật sự không biết phải đối xử với cậu thế nào.

Phương Lê nghe hắn nói thì không trả lời, ánh mắt nhìn cái phao đang nổi trên mặt nước đang chìm chìm, nghỉ hoặc hỏi.

"Có phải cá cắn câu rồi không?"

Nghe Phương Lê hỏi, Diêm Mặc Nghiêu ngó qua một chút nói.

"Đem cần nhấc lên thì biết thôi."

Phương Lê nghe vậy liền đứng lên, cầm lấy cần câu dùng sức mà kéo lên, sau đó hoảng loạn lớn tiếng nói: “Có cá, cá! Cá! Cá!”

Phương Lê chưa từng câu cá, nhìn cá bị mình kéo lên cậu có chút hoảng loạn không biết phải làm sao.

"Đó là cá, không phải heo cũng chả phải chó, cậu gọi vậy nó cũng không thể tự chạy lại đây được đâu." Diêm Mặc Nghiêu nhìn bộ dạng của cậu cười chọc ghẹo sau đó lại chỉ huy tiếp: "Nâng cần câu lên, sau đó từ từ kéo dây, kéo nó lên là được rồi."

“Nó nhảy kìa, nhảy kìa!” Phương Lê lớn tiếng nói: “Tôi trước giờ chưa câu cá, con lớn như vậy kéo thế nào ???? Chú đừng có ngồi đó nữa mau đứng lên giúp tôi đi mà ~”

“Cậu hét to như vậy, đừng nói cá đến tôi cũng bị cậu hù đến hoảng đây."  Diêm Mặc Nghiêu bất đắc dĩ đứng dậy, hắn đi qua đứng phía sau Phương Lê, hai tay vòng qua người cậu, một tay giữ cần câu, tay còn lại tiếp con cá vừa kéo lên.

"Nó bị tôi làm giật mình mới nhảy hả? Tuy tôi chưa từng câu cá nhưng cũng biết mấy cái này ...."

Phương Lê nhìn con cá đang bị kéo đến gần vội vàng nhắm tịt mắt lùi ra sau, chính là lúc này sau lưng cậu Diêm Mặc Nghiêu lại đang đứng, lồng ngực hắn dán chặt vào lưng của Phương Lê, cảm xúc ấm áp khiến cả hai sửng sốt một hồi.

Phương Lê xoay đầu lại, theo góc độ của cậu liền thấy được góc mặt của Diêm Mặc Nghiêu. Quả thật ở góc độ này hắn quá ư là đẹp trai, còn khiến cậu cảm thấy có chút an toàn.

Diêm Mặc Nghiêu tiếp được cá liền ngồi xổm xuống rồi mở lưỡi câu trong miệng cá ra sau đó bỏ cá vào thùng. Tiếp đó hắn lại giúp Phương Lê gắn mồi và thả xuống nước.

"Tôi lần đầu thấy có người sợ cá đến như vậy, cậu sợ nó cắn hả?"

"Tôi không có sợ, ... chỉ là không biết kéo lên như thế nào thôi, hơn nữa nó còn tanh tanh, nhớt nhớt ... hơi ghê."

Phương Lê bĩu môi ngụy biện, chỉ là càng nói thì giọng của cậu lại càng nhỏ. Diêm Mặc Nghiêu nghe câu ngụy biện của cậu không khỏi hỏi lại.

"Cậu là con gái hay gì?"

"Gì chớ!!! Chú nghi ngờ giới tính của tôi.!!!" Phương Lê nghe vậy liền phản bác ngay, tuy rằng cậu là ẩn song nhưng cả người cậu nam tính tràn trề đấy nhé giống nữ chỗ nào hả. Với lại ai mà không có vài thứ sợ sợ chứ .... Hừ.

"Khi nãy cậu ré ầm ĩ thế nếu mà là con trai của tôi, tôi đã trực tiếp đá xuống nước rồi." Diêm Mặc Nghiêu lạnh lùng nói, y hệt một người cha máu lạnh.

"Xùy.... Chú tưởng muốn làm ba tôi là làm sao!!" Phương Lê cũng không vừa đốp chát lại ngay, sau đó còn cảm thấy không phục mà nói tiếp: "Không bằng chúng ta cá cược đi."

"Cá cược cái gì."

"Nếu tôi câu được cá trước vậy chú phải cưới tôi, còn nếu chú câu được cá trước tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chữ kết hôn trước mặt chú nữa, sao chsu chịu hông?" Phương Lê nghiêm túc nói.

"Ấu trĩ, tôi không có thời gian và hứng thú để chơi mấy trò này với cậu." Diêm Mặc Nghiêu nghĩ cũng không thèm nghĩ liền cự tuyệt: "Dù cậu có đem cá của nguyên cái hồ này câu lên hết, tôi cũng sẽ không cưới cậu đâu."

Phương Lê năm lần bảy lượt bị Diêm Mặc Nghiêu cự tuyệt, lòng tự trọng bị làm nhục, có chút tức giận nói.

"Chú nên quý trọng lúc tôi còn muốn gả cho chú đi, chứ chờ đến khi tôi từ bỏ rồi không thèm nữa, thì chú hối hận muốn khóc cũng đã muộn rồi, lúc đó chú có làm gì tôi cũng chả để ý đâu."

Diêm Mặc Nghiêu nghe cậu nói lẫy, không nhịn được liền phì cười.

"Có giá đến vậy sao? Vậy cậu nên từ bỏ luôn từ giờ đi, xem tôi có khóc lóc cầu xin không!!"

Phương Lê nghe hắn mỉa mai thì càng thêm nghẹn, nghĩ thầm đợi chút nữa cậu câu được cá liền ném thẳng mặt hắn xem hắn có khóc hay không.

Đối với Phương Lê việc kết hôn với Diêm Mặc Nghiêu là quan trọng nhất, một phần vì bản thân một phần vì muốn cứu hắn.

Phương Lê đã hỏi thúc công, nếu cậu cùng Diêm Mặc Nghiêu kết hôn, hai người có thật là có thể sống cùng nhau đến già hay không.

Hỏi hết mọi thứ và được xác nhận, nhưng Diêm Mặc Nghiêu năm lần bảy lượt cự tuyệt, khiến tự tin của cậu cũng bị hắn làm cho tụt hết. Cậu đã không biết cách cua troai, khó khăn lắm mới vứt lòng tự trọng mà dày mặt bám dính lấy người ta, nếu Diêm Mặc Nghiêu không thẳng thừng mà từ chối, cậu nghĩ cậu cũng không kiên trì lâu được nữa.

"Cá, cá... Tôi câu được nữa nè. Hé ... Hé...." Phương Lê giật dây câu mà hú lớn.

Diêm Mặc Nghiêu nghe thì đứng dậy bước qua giúp cậu, Phương Lê lần nữa được hắn bọc trong ngực, cả người đều nóng lên, tim cũng ầm ầm mà đập trong lòng ngực.

Cậu muốn ném cá vào mặt Diêm Mặc Nghiêu nhưng chỉ có gan nghĩ chứ không có gan làm. Chỉ là sau đó như được độ Phương Lê liên tiếp câu được cá, còn cần câu của Diêm Mặc Nghiêu cả một buổi cũng chả động đậy. Việc hắn làm cả buổi chính là kéo cá, gỡ câu, gắn mồi cho Phương Lê.

Diêm Mặc Nghiêu cảm thấy kỳ quái vô cùng, vì cái gì cá trong hồ này đều nhào qua cho Phương Lê câu. Ngày thường hắn cùng bạn bè đến câu hắn luôn là người câu nhiều nhất mà, nhưng hôm nay câu với tay mơ như Phương Lê hắn lại thành kẻ trắng tay là sao???

Phương Lê ở lại Diêm gia vài ngày, đến tối thì ngủ ở phòng dành cho khách. Vừa tắm rửa bước ra nằm một chút thì đã mơ màng ngủ, nhưng trong mộng cậu lại thấy bản thân đang đứng câu cá, chính là cần câu động khi cậu kéo thì một con cá vàng chóe rực rỡ nhảy lên, khiến cậu sợ hết hồn vội vàng tìm kiếm thân ảnh của Diêm Mặc Nghiêu cầu giúp đỡ, nhưng con cá vàng kia đã nhảy tới há to miệng, một phát nuốt chửng cậu vào bụng, rồi sau đó lại là những giấc mộng kỳ quái.

Trong mộng có một cảnh Phương Lê cảm thấy không thể hít thở nổi, cảm giác sợ hãi như phải đối mặt với cái chết, cậu vô cùng nỗ lực mới có thể chạy thoát.

Phương Lê giật bắn mình ngồi bật dậy trên giường, cả người đều đầy mồ hôi, chảy cả vào mắt khiến cậu cảm thấy rát vô cùng, đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm. Giấc mơ khi nãy cậu cảm thấy mình như sắp chết, hơn nữa cậu còn mơ thấy ....

Phương Lê xuống giường bước nhanh vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại một chút, lau khô khuôn mặt cậu ngước lên nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên gương. Cả người có chút ngơ ngẩn, trông giấc mơ khi nãy cậu thấy được kỳ thật thế giới này như một cuốn tiểu thuyết, mà Nhạc Văn Hi là vai chính và cái khiến cậu sợ hãi đến thở không thông chính là cậu thấy cái chết của chính mình, tuy rằng chỉ nhìn nhưng cậu lại cảm nhận được như đang trải qua.

Phương Lê đi ra khỏi phòng tắm, đứng dựa vào cửa sổ sát đất, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nếu như đây là một quyển tiểu thuyết vậy cả thế giới to lớn này là sao, nhân sinh của mỗi người đều đã được người khác định sẵn ư? Không tin! Cậu nhất quyết không tin.

Phương Lê trở lại trên giường nằm một lúc cũng không thể ngủ tiếp được.  Đang làm mọi cách để quên đi cơn ác mộng khi nãy, nhưng càng quên lại càng nhớ kĩ. Trong giấc mộng đó cậu mơ hồ thấy được vài hình ảnh trắng đen mơ hồ, giống như là “Nhân sinh đèn kéo quân”, từng hình ảnh mờ ảo nhưng lại khiến cậu cảm thấy đó chính là nội dung của cuốn tiểu thuyết.

Nếu thật sự là như vậy, ở thế giới này Nhạc Văn Hi là vai chính, còn đám người Diêm Khải Tuấn là trợ công bên cạnh Nhạc Văn Hi, là những kẻ bảo hộ phụ hoạ cho vai chính của y. Nhưng còn Phương Lê cậu, cậu đã làm gì nên tội, đã làm gì để chịu kết cục như vậy??

Vậy Diêm Mặc Nghiêu khi 40 tuổi sẽ ngoài ý muốn mà qua đời, sau đó bọn Diêm Khải Tuấn sẽ được thừa hưởng gia tài Diêm gia, mà bước lên vị trí cao quý, Nhạc Văn Hi càng được bọn họ yêu thương sủng ái hơn.

Càng nghĩ Phương Lê càng phẫn nộ, tại vì sao lại có thể bất công như vậy? Dù cho có là thế giới trong một quyển tiểu thuyết, nhưng vì cái gì người tốt lại đoản mệnh, còn kẻ xấu lại được hưởng mật ngọt bước lên đỉnh cao nhân sinh.

- Còn tiếp -





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net