Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Lê lại từ trong mộng lần nữa tỉnh dậy, cậu liền trực tiếp suy nghĩ phân tích giấc mơ. Nếu cậu không trọng sinh hẳn cậu cũng không tin tưởng về giấc mơ này, nhưng cậu đã trọng sinh lại một đời nên cậu tin vào giấc mơ, tin vào điềm báo của nó.

Sáng sớm, Phương Lê bước xuống nhà ăn, cố gắng nâng cao tinh thần mà ăn một bữa sáng thật ngon. Nhưng dù cậu có ngụy trang ổn thế nào, Diêm Mặc Nghiêu cũng nhìn ra được tinh thần của Phương Lê sáng nay không ổn.

Chỉ là trước mặt nhiều người, hắn cũng không tiện mở miệng, trong lòng thầm nghĩ có phải lạ chỗ nên cậu ngủ không ngon hay không?

"Bữa sáng có hợp khẩu vị của con không?" Nhạc Lâm Hoa ngồi trong bàn mỉm cười từ ái hỏi Phương Lê.

"Dạ ngon ạ!"

"Hai ngày này bà ăn chay, đã làm khổ con phải ăn cùng rồi."

"Dạ không khổ đâu ạ, con mỗi tháng cũng có vài ngày ăn chay, thức ăn thanh đạm cũng rất tốt cho việc dưỡng sinh ạ."

"Con không nói xém chút bà cũng quên, con cùng Văn Hi đều học khiêu vũ, ở nhà Văn Hi cũng thường xuyên ăn đồ thanh đạm." Chính là đang nói lại như nhớ ra điều gì, Nhạc Lâm Hoa đột nhiên hỏi.

"Con và Văn Hi học cùng một trường đúng không?"

"Dạ, còn chung một lớp nữa ạ." Phương Lê ngoan ngoãn trả lời.

"Lần thi này Văn Hi chỉ đạt hạng 2, còn rầu rĩ không vui, nên bà cho anh em bọn họ cùng nhau đi du lịch nước ngoài cho khuây khoả giải sầu. Nhưng thằng bé luôn yêu cầu bản thân quá cao, đổi thành người khác được hạng 2 không biết đã mừng như thế nào rồi. Hơn nữa bà nghe anh hai thằng bé nói điểm số của Văn Hi cũng chỉ ít hơn người hạng nhất một chút thôi. Thật là bà không hiểu nổi người trẻ tuổi các con bây giờ, ganh đua hạng 1 làm gì để mà tự làm khổ bản thân, con nói xem bà nói có đúng không?"

Phương Lê không nói gì, chỉ mỉm cười gật gật đầu.

"Đúng rồi, còn con kì thi vừa rồi đạt hạng mấy?"

Nhạc Lâm Hoa có chút tò mò nhìn Phương Lê hỏi, người lớn trong nhà ở đâu cũng vậy luôn tò mò về thành tích của đứa nhỏ, tuy ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng đều muốn biết để so sánh với đứa nhỏ trong nhà.

"Dạ là hạng 1 ạ." Phương Lê lễ phép nhìn Nhạc Lâm Hoa trả lời.

"......" Nhạc Lâm Hoa sửng sốt một chút, sau đó cùng Phương Lê xác nhận nói: "Là hạng 1 toàn khối?"

"Vâng ạ." Phương Lê gật đầu.

Diêm Mặc Nghiêu nghe tới đây không nhịn được nữa mà phì cười.

Cả bọn Nhạc Văn Hi nhìn Diêm Mặc Nghiêu cười mà ngây ngẩn cả người. Từ khi họ bước chân vào Diêm gia tới nay, đây là lần đầu họ thấy Diêm Mặc Nghiêu cười.

Nhưng Diêm Mặc Nghiêu tự nhiên phì cười lại khiến Nhạc Văn Hi cảm thấy bức bối. Trong nhà này ai cũng đối với y rất tốt, duy nhất chỉ có Diêm Mặc Nghiêu luôn lơ đi sự tồn tại của y. Y luôn rất nỗ lực vì muốn có được sự thừa nhận từ Diêm Mặc Nghiêu, nhưng khi nghe hắn cười y lại cảm thấy nụ cười đó đều là chế giễu y.

Nhạc Lâm Hoa nhìn Nhạc Văn Hi, lập tức nói lảng sang chuyện khác.

Nhạc Văn Hi mặt ngoài nhìn thực bình tĩnh, nhưng trong lòng đều nghẹn một bụng khí, y phải nỗ lực cực kì để khống chế cảm xúc không để cho bản thân thất thố trước mặt mọi người. Nhạc Văn Hi thầm nghĩ, chỉ cần có sự xuất hiện của Phương Lê là y liền không có chuyện gì tốt. Hiện tại, cậu chỉ ở có 2 ngày mà y đã khó chịu như vậy rồi, nếu vào ở luôn không biết y sẽ bực bội đến trình độ nào nữa.

Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn, đều lo lắng nhìn Nhạc Văn Hi, có chút đau lòng, bởi vì bọn họ cũng rất nỗ lực muốn có được sự thừa nhận từ Diêm Mặc Nghiêu, nếu là bọn họ bị chê cười, cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhạc Văn Hi buông đôi đũa, nhìn về phía Nhạc Lâm Hoa nói: "Bà nội, hôm nay con định đưa Phương Lê đi dạo xung quanh ạ."

"Được, được. Vậy con giúp bà nội chiêu đãi Phương Lê cho tốt, biết chưa." Nhạc Lâm Hoa đáp ứng rồi còn dặn dò vài câu với Nhạc Văn Hi.

"Bà nội yên tâm đi ạ, Phương Lê tuy rằng là em họ của con, nhưng đã là khách trong nhà, con sẽ chiêu đãi cậu ấy thật tốt, với lại Phương Lê tuy hơi tùy ý nhưng cũng không phải là người chảnh choẹ, đúng không?" Y vừa nói vừa mỉm cười nhìn Phương Lê.

Phương Lê cũng nhìn Nhạc Văn Hi mỉm cười một chút.

Diêm Mặc Nghiêu ăn xong bữa sáng liền đi đến công ty, chỉ là trước khi đi hắn nhìn Phương Lê một chút, miệng há ra định nói nhưng lại không biết nói như thế nào, cuối cùng đành im lặng xoay người mà rời đi.

Bữa sáng qua đi, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, Nhạc Văn Hi liền mang Phương Lê đi dạo xung quanh Diêm gia.

Bọn họ đến một chỗ bên trong rừng trúc, trên cạnh có một con suối nhân tạo nhỏ, cạnh đó là một căn nhà gỗ phi thường tinh xảo. Nơi đây là nơi để uống trà ngắm cảnh của Diêm gia.

Nhạc Văn Hi đưa Phương Lê vào nhà gỗ liền gọi người đưa lên đĩa trái cây cùng trà bánh. Y uống một ngụm trà liền hướng người giúp việc bên cạnh nói.

"Trà này là trà thượng hạng, nhưng tôi uống vài lần cũng ngán rồi. Đem loại nào mà tôi chưa uống pha đem tới đi."

" Vâng"

"Còn điểm tâm này cũng đổi đi, ngán rồi."

"Dạ vâng"

"Trái cây thì không cần, đem mấy loại mà tôi vừa mua từ nước ngoài về, để cho em họ tôi ăn thử, thường ngày cậu ấy cũng chưa được ăn mấy loại này."

Người giúp việc ghi nhớ những gì Nhạc Văn Hi phân phó, sau đó cũng lui xuống đi làm.

Chỉ là họ có chút khó hiểu, vì đồ mà họ chuẩn bị này nọ đều dựa theo sở thích thường ngày của Nhạc Văn Hi mà.

Khi nãy Nhạc Văn Hi nói đổi chỉ vì muốn khoe khoang bản thân và cố hạ thấp Phương Lê thôi.

Nhưng y có ra vẻ thế nào thì Phương Lê cũng chả để ý, khoé môi cậu chỉ nhẹ nhàng nâng lên nụ cười mà thầm nghĩ cái loại chó má như vậy mà là vai chính, cậu thật hoài nghi cái kẻ viết ra được cuốn tiểu thuyết ngu đần không phân biệt phải trái này có phải cũng chính là cái thứ trà xanh, do nhân sinh không được như ý nguyện nên mới đắp nặn hình tượng bản thân cho Nhạc Văn Hi hay không.

"Tao thật sự đang rất là bực bội. Tại vì cớ gì mà mày luôn xuất hiện trong cuộc sống của tao, như âm hồn không tan vậy? Tao đã cố tránh né mày rồi, vậy mà mày còn chạy tới Diêm gia dùng thân phận em họ để bám víu tao, là do mày quá tự tin hay là mặt quá dày không biết từ nhục nhã viết thế nào?"

Nhạc Văn Hi trước mặt mọi người thì thảo mai, nhưng khi chỉ có y với Phương Lê liền xé rách mặt, không ngừng dùng từ ngữ nặng nề đả kích Phương Lê.

Phương Lê nghe cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói vẫn bình thản.

"Vậy mày nghĩ thế nào mà tao đến đây? Đương nhiên đến để làm mày khó chịu rồi, mày càng khó chịu thì tao càng vui vẻ."

Nhạc Văn Hi không nghĩ tới Phương Lê sẽ trực tiếp thừa nhận, chỉ là y nghe lại càng bực tức, cố gắng hít sâu một hơi cắn chặt răng nói.

"Vậy mày nói xem, mày làm cách nào để bà nội nhận nuôi mày?"

"Tao nói mày sẽ tin ư? Nhưng tao lại không muốn nói đó, mày muốn biết liền đến hỏi bà Nhạc đi, xong rồi chọc thọt nói xấu tao để bà ấy bỏ cái ý định đó. Nếu không thì sau này có lẽ tao sẽ xuất hiện trước mặt mày hoài đó nha."

Phương Lê nghĩ thầm, quả thật đám người Nhạc Văn Hi nghĩ bà Nhạc muốn nhận nuôi cậu. Nếu cậu nói ra bà ấy muốn cậu cùng Diêm Mặc Nghiêu kết hôn thì không biết sắc mặt của bọn người này sẽ thế nào nhỉ?? Chỉ là càng nghĩ cậu càng thấy thú vị.

"Nghe mày nói như mày đang rất tự tin đúng không? Mày nghĩ khi vào Diêm gia mày sẽ đè tao một cái đầu đúng không?" Nhạc Văn Hi lạnh mặt nói.

"Không thử thì sao biết được. Kẻ thắng chính là kẻ đi đến cuối cùng." Phương Lê bình tĩnh nói.

Nhạc Văn Hi nghe thì đột nhiên bật cười.

"Cái bộ dạng không biết nhục của mày khi nói ra mấy câu này thật khiến người khác buồn nôn, hôm qua vừa thấy mày ở Diêm gia tao còn hi vọng mày biến mất khỏi thế giới này. Nhưng xem ra hiện giờ tao chỉ muốn mày nhanh chóng mà được nhận nuôi, vào Diêm gia sau đó để mọi người thấy rõ được bản mặt không biết nhục này của mày là như thế nào. Nên giờ mày có thể yên tâm, tao ở trước mặt bà nội sẽ nói tốt về mày để mày nhanh chóng vào đây làm con nuôi."

Phương Lê ở trong lòng cười lạnh một chút, cậu cười Nhạc Văn Hi quá tự tin, còn định giúp cậu nhanh chóng vào Diêm gia cơ đấy. Nhưng lời nói của Nhạc Văn Hi trong nhà này đâu có phân lượng gì, người quyết định sau cùng chính là Diêm Mặc Nghiêu mà.

Mỗi người một suy nghĩ. Nhạc Văn Hi lại nghĩ đến nếu Phương Lê vào nhà này xét theo thái độ ngông cuồng tự tỏ ra ưu tú của cậu để xem vào Diêm gia sẽ thế nào. Muốn làm người của Diêm gia cũng không phải chuyện dễ dàng, quy củ có không ít đâu.

Cho nên y hi vọng Phương Lê có thể nhanh vào Diêm gia, như vậy y cùng với các anh trai có thể dễ dàng đối phó cậu. Đến lúc đó y muốn xem Phương Lê có thể làm ra bộ mặt tự kiêu tự đại như vậy được nữa hay không.

Người giúp việc đến hướng Nhạc Văn Hi thông báo.

"Tứ thiếu gia, nhị thiếu gia cùng với tam thiếu gia có mời bạn bè đến chơi, hiện tại đang ở ngoài sân cỏ làm BBQ, hai vị thiếu gia hỏi ngài có muốn đến tham gia hay không?"

"Tôi biết rồi." Nhạc Văn Hi đáp với người giúp việc sau đó xoay sang Phương Lê nói.

"Đi cùng đi, để tớ giới thiệu bạn bè của anh trai cho cậu làm quen, cơ hội này không dễ dàng gì mà có đâu."

Lời nói trong ngoài đều có ý tứ hạ thấp Phương Lê, chỉ là Phương Lê cũng chả nể mặt trực tiếp từ chối nói rằng không có hứng thú, sau đó đứng lên đi trước.

Nhạc Văn Hi nghe cũng chỉ nhún vai nói tùy cậu, sau đó cũng đi hướng bãi cỏ.

Đối với Phương Lê, bạn bè của Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn chính là kí ức mà cậu không thể nào quên, bọn họ chỉ vì muốn nịnh nọt mà hùa theo đám Diêm Bác Phong hãm hại nhục nhã cậu. Nên cậu cũng chả có ý định gặp gỡ làm quen với cái đám người ghê tởm đó.

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net