Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Lê nằm liệt trên bàn thầm nghĩ đến lúc nãy, quả thật lúc đó cậu lấy đâu ra can đảm mà lại lợi dụng lúc Diêm Mặc Nghiêu không phòng bị đẩy cá lên mặt hắn như vậy chứ.

Càng nghĩ Phương Lê tự lấy ra lí do chính là Diêm Mặc Nghiêu luôn nhây việc cậu sợ cá, bất mãn của cậu đã tích tụ nên giờ thấy chút cơ hội không cần nghĩ ngợi liền ra tay ngay.

Dù bị Diêm Mặc Nghiêu hù đến sảng, nhưng Phương Lê vẫn thấy có chút gì đó rất vui sướng.

Một lúc sau, Diêm Mặc Nghiêu đã chuẩn bị xong cá lát sống ra dĩa rất ổn rồi bưng lên, thì Phương Lê đã hoá đau thương vì khi nãy quê độ trước mặt hắn thành động lực mà ăn đến tối trời tối đất.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn ra được suy nghĩ của đứa nhỏ ngồi trước mặt, chỉ cảm thấy buồn cười, cư nhiên còn có người dám đứng trước mặt hắn mà đùa dai như vậy.

"Tay nghề của chú tuyệt thật đó, không ngờ luôn nha ... Đây là món cá sống mà tôi cảm thấy ăn ngon nhất đó." Phương Lê cảm thấy ăn đồ của người thì cũng phải nịnh hót vài câu mới phải đạo, với lại đỡ để thánh ngồi đối diện mang thù.

"Tôi chỉ đem cá xử lí một chút thôi, gia vị đều do đầu bếp đã chuẩn bị trước hết rồi."

"Ầy chú đừng khiêm tốn mà, cũng nhờ chú xử lí đúng cách thì có gia vị vào nó mới ngon chứ." Phương Lê hoàn toàn biến thành nịnh thần, nịnh Diêm Mặc Nghiêu hết lời.

"Lần sau tôi sẽ ném cậu vào thùng cá xem cậu thế nào nhỉ?" Diêm Mặc Nghiêu cố ý hù dọa.

“Khụ khụ khụ…….” Phương Lê quả nhiên bị hù sặc, ho muốn rơi cả phổi ra ngoài, cậu bất mãn nói:

"Chú là người lớn, vì một chuyện cỏn con như vậy mà đi so đo với một đứa nhỏ như tôi sao?? Khí chất tổng tài của chú đâu "

"Không phải ngày hôm nay cậu đã 19 ư? 19 rồi mà còn là đứa nhỏ à?"

Phương Lê bị hắn hỏi thì ngây ngẩn cả người, ngơ ra một lúc sau đó lại hạ giọng hỏi.

"Sao chú lại biết?"

"Tôi hỏi đại sư phụ của chùa Từ Ân, biết cậu qua 19 thì có gì kì lạ sao?" Diêm Mặc Nghiêu hỏi ngược lại.

Phương Lê nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như là vậy. Trừ bỏ việc cậu trọng sinh thì hình như cuộc sống của cậu Diêm Mặc Nghiêu đều biết hết rồi thì phải.

Khi ba mẹ qua đời, cậu cũng không còn đón sinh nhật nữa. Chỉ có Hứa Dương là người duy nhất thường hỏi han đến sinh nhật của Phương Lê, nhưng cậu lại nói không muốn ăn sinh nhật nên Hứa Dương cũng không muốn làm cậu thương tâm, anh cũng không nhắc đến chuyện đón sinh nhật nữa.

Không có người giúp Phương Lê tổ chức, thì cậu cũng tự biết làm, nhưng đón sinh nhật một mình lại càng cô đơn hơn. Tuy rằng biết hôm nay là ngày sinh nhật của bản thân nhưng Phương Lê cũng không muốn nghĩ tới, hiện giờ ở giữa biển hoà mình vào thời tiết mát mẻ được ăn món ngon cậu đã thật vui vẻ rồi.

Khi đã trở lại khách sạn, Phương Lê cho rằng sẽ giống hôm qua ăn một bữa ngon rồi về phòng lăn ra ngủ, nhưng Diêm Mặc Nghiêu lại không dẫn cậu đến nhà hàng của khách sạn mà đưa cậu lên sân thượng, xung quanh là cây xanh, bên kia là bờ biển có hoàng hôn buông xuống, quả thật xinh đẹp như một bức tranh.

Phương Lê đi đến bàn ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn phong phú trên bàn liền nói: “Đồ ăn nhiều như vậy, tôi với chú có ba cái bụng cũng ăn không hết nha."

"Cậu đúng là... Không phải sinh nhật đều phải làm nhiều món sao? Đâu ai bắt cậu ăn hết, chọn món nào mình thích là được."

"Chú làm sinh nhật cho tôi sao?"

"Cậu không cần suy nghĩ nhiều. Do cậu đang làm việc part time cho tôi, cũng vừa sẵn hôm nay là sinh nhật cậu, làm ông chủ và còn là trưởng bối nên tôi gộp luôn vào bữa tối, gọi thêm vài món ăn mà thôi."

Phương Lê cười cười, nghĩ thầm dù là sẵn tay hay sẵn tiện cậu cũng vui. Đưa mắt nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn cảnh hoàng hôn, cảnh sắc thật sự rất đẹp, cậu nhất định phải ghi nhớ thời khắc này.

Hai người dùng bữa thì sắc trời cũng dần tối, đèn trang trí cũng nhanh sáng lên, cây xanh được móc đèn càng trở nên lấp lánh xinh đẹp hơn.

Nhân viên bưng một chiếc bánh kem sáu tầng bước đến chỗ Phương Lê rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó liền lùi ra.

Phương Lê nhìn bánh kem mà sửng sốt hồi lâu.

"Cậu không phải khi nãy nói mình vẫn là con nít sao? Nếu tôi không đoán sai, con nít đều thích ăn bánh sinh nhật mà, cậu cũng ăn một chút cho có không khí."

Phương Lê cố nén nước mắt, dùng sức đem nước mắt nghẹn trở về, cầm lấy nĩa muốn xắn một miếng bánh kem, nhưng cái bánh này quá đẹp, cậu thiệt không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

“Làm sao vậy?” Diêm Mặc Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Không thích ăn bánh kem sao?”

“Thích.” Phương Lê nói: “Nhưng cái bánh này đẹp quá à! Tôi không nỡ xắn xuống, muốn đem nó về nhà bỏ tủ lạnh làm kỉ niệm."

"Cậu thiệt đúng là con nít mà, cái bánh này cậu cứ ăn đi, tôi sẽ nói đầu bếp làm lại một cái y hệt cho cậu đem về làm kỉ niệm, có được không?"

Phương Lê nhìn Diêm Mặc Nghiêu trong chốc lát, gật gật đầu, lập tức cầm nĩa xắn một phần bỏ vào miệng. Cậu liền cảm nhận được vị ngọt ngào cùng bánh xốp mềm, mùi hương ngọt ngào nhưng vị lại ngọt dịu beo béo khiến cậu cảm thấy hạnh phúc muốn bay lên trời.

Cái bánh này không chỉ đẹp mà còn ngon, dùng chocolate trắng để trang trí, trái cây tươi, kem béo hơi lạnh, càng ăn càng không muốn dừng.

Phương Lê ăn đến nửa cái, bụng cũng căng tròn, cũng may thể chất cậu không dễ béo, nếu không ngày mai hẳn là Phương Lê phải tăng lên vài kí chứ không đùa.

Hai người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đang đợi thang máy, Phương Lê nghĩ ra chuyện gì đó, liền vươn tay sang hướng Diêm Mặc Nghiêu. Hắn nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt không hiểu hỏi.

"Cái gì?"

"Quà sinh nhật!"

"Tôi không có chuẩn bị."

Diêm Mặc Nghiêu ăn ngay nói thật, bởi vì nếu hắn chuẩn bị quà sinh nhật thì không phải nói ra việc bữa tiệc hôm nay hắn cố ý chuẩn bị cho Phương Lê sao?

"Đã mấy năm rồi tôi không được người khác tặng quà sinh nhật."

Phương Lê thất vọng, giọng cũng yểu xìu, thật ra cậu không có ý định muốn đón sinh nhật, nhưng ăn bánh kem của Diêm Mặc Nghiêu cậu lại hi vọng có quà sinh nhật để cả quá trình hoàn mĩ.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê liếc mắt một cái, sau đó đưa cậu đến một quầy hàng chuyên bán quà lưu niệm.

"Tự chọn một cái đi, thích cái nào thì lấy, xem như là tôi tặng cậu quà sinh nhật."

“Ô oa ~” Phương Lê nhìn dãy đồ vật xa xỉ giá cả trên trời không khỏi cảm thán một tiếng. Nhưng cậu không có hứng thú với mấy thú này, nên liền chạy đến dãy rượu champagne.

Phương Lê chọn vài chai champagne, sau đó hai tay ôm hai bình, để những bình khác cho nhân viên đưa lên phòng sau, cậu xoay sang Diêm Mặc Nghiêu hỏi:

"Tôi lâu rồi chưa có uống say, hôm này là ngày đặc biệt, uống một mình thì nhàm chán quá, chú uống với tôi được không?"

Nói xong lại sợ Diêm Mặc Nghiêu từ chối liền vội vàng thêm vào một câu:
"Đây là điều ước sinh nhật."

"Cậu ước tùy ý như vậy sao." Diêm Mặc Nghiêu nói xong liền xoay người về phòng. Phương Lê lập tức đuổi theo sau.

Phương Lê đến phòng Diêm Mặc Nghiêu để uống rượu. Bởi vì cậu muốn tắm rửa trước rồi sau đó sẽ ngồi nhâm nhi ly rượu vang, chuyện này quả thật còn gì bằng.

Nhưng khi cậu tắm xong bước ra, thì đã nhìn thấy Diêm Mặc Nghiêu cầm ly rượu bắt đầu uống trước rồi. Phương Lê nhanh chóng bước đến ngồi vào chỗ đối diện hắn, rồi tự rót cho bản thân một ly. Cầm ly nhẹ nhàng lắc rồi đưa đến gần mũi ngửi một hơi, sau đó mới từ tốn uống một ngụm.

Hai người nghiêm túc uống rượu, lâu lâu lại nói với nhau vài câu, bất tri bất giác đã uống hết một chai.

Phương Lê liền muốn mở một chai nữa thì Diêm Mặc Nghiêu liền đưa tay chặn lại.

“Đã nói hôm nay không say không về mà."

Phương Lê bất mãn vì bị Diêm Mặc Nghiêu ngăn cản, đây là nguyện vọng sinh nhật của cậu mà, sao hắn lại không giữ lời chứ?

"Cậy say rồi."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn đứa nhỏ đối diện đang loạng choạng, giọng cũng đã nhừa nhựa.

"Chưa ...."

Phương Lê hơi nghẹt mũi, cậu phải ngưng một lúc sau đó liền nói tiếp:
"Tôi chưa có say ~"

Diêm Mặc Nghiêu đứng dậy, một tay đem Phương Lê bế lên, hướng mép giường đi đến.

“Rượu thích uống cũng không được uống quá nhiều, không tốt cho thân thể."

Phương Lê đang ngồi liền cảm thấy trời đất xoay cuồng, có chút choáng váng, khi nhận ra thì cậu đã bị đặt trên giường từ lúc nào rồi, cậu liền đưa tay nắm lấy cổ tay Diêm Mặc Nghiêu:

"Không được đi, đây là nguyện vọng sinh nhật của tôi ....uống say ... Không say không về."

Diêm Mặc Nghiêu ngồi ở mép giường ngồi xuống, nhìn Phương Lê thở dài, rồi thầm nghĩ từ khi hắn gặp được đứa nhỏ này số lần mình thở dài so với trước đây nhiều gấp mấy lần.

Phương Lê bắt lấy tay Diêm Mặc Nghiêu, mượn lực mà ngồi dậy, liền ôm lấy cổ của hắn.

"Chú không được đi, tôi không cho chú đi đâu....Đây là nguyện vọng.... Không được đi."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê hai má ửng đỏ, hai mắt ướt át, bởi vì uống say mà bộ dáng mơ mơ màng màng, hắn liền cảm thấy cậu như vậy đáng yêu vô cùng.

Không biết có phải hay không đã chịu ảnh hưởng của cồn, mà Diêm Mặc Nghiêu nhìn bờ môi nộn nộn của Phương Lê liền hôn lên.

Phương Lê đầu óc đã mơ hồ nên cũng không rõ ràng tình huống, chỉ cảm thấy miệng mình bị chặn, nhưng theo bản năng vẫn ôm chặt cổ Diêm Mặc Nghiêu, cả hai chậm rãi ngã ra giường.

Diêm Mặc Nghiêu hôn vô cùng chậm rãi, mà Phương Lê bị hôn vẫn mơ màng không biết nụ hôn đầu của chính mình đã bị một lão nam nhân cướp mất, bản năng thôi thúc nên Phương Lê nhanh chóng đáp lại Diêm Mặc Nghiêu.

Hai người hôn hơn mười mấy phút, đây chỉ là tưởng tượng trong đầu của Diêm Mặc Nghiêu thôi, chứ thật ra chưa đến ba phút nữa, đầu óc hắn bị Phương Lê làm cho mơ hồ không ý thức được thời gian thế nào. Đến khi Phương Lê nhấc chân cọ cọ vào bên hông của Diêm Mặc Nghiêu, thì hắn mới giật mình mà phục hồi tinh thần, chống thân thể ngồi dậy, nhìn Phương Lê đang bị hắn đè phía dưới. Trong ánh mắt đều là hoảng loạn cực độ.

Phương Lê hé miệng dùng sức hô hấp, ánh mắt mê mang nhìn Diêm Mặc Nghiêu.

Diêm Mặc Nghiêu cũng nhìn Phương Lê, ánh mắt cùng biểu tình của cậu khiến hắn thiếu chút nữa liền khống chế không nổi, áp trán mình lên trán Phương Lê, sau đó hít mạnh một hơi, Diêm Mặc Nghiêu mới từ trên giường đứng dậy.

Hắn chỉnh sửa lại dáng nằm rồi đắp chăn lại kĩ càng cho cậu, sau đó mới nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khi Diêm Mặc Nghiêu đi, Phương Lê muốn chống tay ngồi dậy mà đuổi theo, nhưng đầu choáng váng còn tay chân thì như không có sức vừa chống lên đã ngã lại ra giường, không bao lâu thì mơ màng mà ngủ.

Diêm Mặc Nghiêu như bị quái vật đuổi phía sau lưng vội vàng trở về phòng mà tắm nước lạnh, hai tay hắn chống lên mặt tường để cho dòng nước từ trên xối xuống cơ bắp căng chặt, bỗng nhiên hắn lại nắm chặt tay mà dùng sức đấm thẳng lên tường, hắn chưa bao giờ để ý và hận cái mệnh khắc thê của bản thân đến như vậy.

-----Còn tiếp-----

Phương Lê nằm liệt trên bàn mà nghĩ đến lúc nãy , quả thật cậu lấy đâu ra can đảm mà lợi dụng hắn không phòng bị đẩy cá lên mặt hắn như vậy chứ.

Càng nghĩ Phương Lê tự lấy ra lí do chính là Diêm Mặc Nghiêu luôn nhây việc cậu sợ cá, bất mãn của cậu đã tích tụ nên giờ thấy chút cơ hội không cần nghĩ ngợi liền ra tay ngay.

Dù bị Diêm Mặc Nghiêu hù đến sảng ,nhưng Phương Lê vẫn thấy có gì đó vui sướng .

Khi Diêm Mặc Nghiêu đã chuẩn bị cá lát sống ra dĩa rất ổn rồi bưng lên , Phương Lê hoá đau thương vì khi nãy quê độ trước mặt hắn thành động lực mà ăn đến tối trời tối đất.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn ra được suy nghĩ của đứa nhỏ ngồi trước mặt, chỉ cảm thấy buồn cười , cư nhiên còn người đứng trước mặt hắn mà dám đùa dai như vậy.

" Tay nghề của chú tuyệt đó,  không ngờ lun nhoa ... Đây là món cá sống tui ăn thấy ngon nhất đó." Phương Lê cảm thấy ăn đồ của người thì cũng phải nịnh hót vài câu mới phải đạo, với lại đỡ để thánh ngồi đối diện mang thù .

" Ta chỉ đem cá xử lí một chút, gia vị là đầu bếp đã chuẩn bị trước."

" Ầy chú đừng khiêm tốn, cũng nhờ chú xử lí đúng cách thì có gia vị vào mới ngon chứ." Phương Lê hoàn toàn biến thành nịnh thần , nịnh Diêm Mặc Nghiêu hết lời.

" Lần sau ta ném cậu vào thùng cá xem cậu thế nào nhỉ?" Diêm Mặc Nghiêu cố ý hù dọa.

“Khụ khụ khụ…….” Phương Lê quả nhiên bị hù xanh mà sặc , ho muốn rơi cả phổi ra ngoài , bất mãn mà nói

" Chú là người lớn, vì một chuyện như vậy mà so đo với đứa nhỏ như tui sao ?? Khí chất tổng tài của chú đâu ?"

" Không phải hôm này cậu đã 19 ư? 19 rồi mà còn là đứa nhỏ à?"
Phương Lê bị hắn hỏi thì ngây ngẩn cả người , ngơ ra một lúc sau đó lại hạ giọng hỏi.

" Sao chú lại biết ?"

" Ta hỏi đại sư phụ chùa Từ Ân, biết cậu qua 19 có gì kì lạ sao?" Diêm Mặc Nghiêu hỏi ngược lại.

Phương Lê nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như là vậy. Trừ bỏ việc cậu trọng sinh hình như cuộc sống của cậu Diêm Mặc Nghiêu đều biết hết thì phải.

Khi ba mẹ qua đời , cậu cũng không còn đón sinh nhật nữa. Chỉ có Hứa Dương là người duy nhất thường hỏi sinh nhật của Phương Lê , nhưng cậu lại nói không muốn ăn sinh nhật nên Hứa Dương cũng không muốn làm cậu thương tâm cũng không nhắc đến chuyện đón sinh nhật nữa.

Không có người giúp Phương Lê tổ chức, thì cậu cũng tự biết làm , nhưng đón sinh nhật một mình lại càng cô đơn hơn . Tuy rằng biết hôm nay là ngày sinh nhật của bản thân nhưng Phương Lê cũng không muốn nghĩ tới , hiện giờ ở giữa biển hoà mình vào thời tiết mát mẻ được ăn món ăn ngon cậu đã thật vui vẻ.

Khi đã trở lại khách sạn, Phương Lê cho rằng sẽ giống hôm qua ăn một bữa ngon rồi về phòng lăn ra ngủ , nhưng Diêm Mặc Nghiêu lại không dẫn cậu đến nhà hàng của khách sạn mà đưa cậu lên sân thượng mở, xung quanh là cây xanh , bên kia là bờ biển hoàng hôn buông xuống , quả thật xinh đẹp như một bức tranh .

Phương Lê đi đến bàn ngồi xuống, nhìn trên bàn đồ ăn phong phú liền  nói: “ đồ ăn nhiều như vậy, tui với chú  có ba cái bụng cũng ăn không hết nha."

" Cậu đúng là... Không phải sinh nhật đều phải làm nhiều món sao ? Đâu ai bắt cậu ăn hết, chọn món nào mình thích là được."

" Chú làm sinh nhật cho tui sao? "

" Cậu không cần suy nghĩ nhiều. Do cậu đang part time theo ta , cũng vừa sẵn hôm nay là sinh nhật , là ông chủ còn làm trưởng bối ta gộp luôn vào bữa tối,  gọi thêm vài món ăn mà thôi."

Phương Lê cười cười, nghĩ thầm dù là sẵn tay hay sẵn tiện cậu cũng vui. Đưa mắt nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn cảnh hoàng hôn , cảnh sắc thật sự rất đẹp , cậu nhất định phải ghi nhớ thời khắc này .

Hai người dùng bữa thì sắc trời cũng dần tối , đèn trang trí cũng nhanh sáng lên cây xanh được móc đèn càng trở nên lấp lánh xinh đẹp hơn.

Nhân viên bưng một chiếc bánh kem 6 tấc mà bước đến chỗ Phương Lê rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó liền lùi ra.

Phương Lê nhìn bánh kem mà sửng sốt hồi lâu .

" Cậu không phải khi nãy nói mình vẫn là con nít sao? Nếu ta không đoán sai , con biết đều thích ăn bánh sinh nhật mà , cậu cũng ăn một chút cho có không khí."

Phương Lê cố nén nước mắt, dùng sức đem nước mắt nghẹn trở về, cầm lấy nĩa muốn xắn một miếng bánh kem, nhưng cái bánh này quá đẹp, cậu thiệt không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

“Làm sao vậy?” Diêm Mặc Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Không thích ăn bánh kem sao?”

“Thích.” Phương Lê nói: “Nhưng cái bánh này đẹp quá à! Tui không nỡ xắn xuống , muốn đem về nhà bỏ tủ lạnh làm kỉ niệm."

" Thiệt đúng con nít mà, cái bánh này cậu cứ ăn, ta sẽ nói đầu bếp làm lại cái y hệt cho cậu đem về làm kỉ niệm , được không?"

Phương Lê nhìn Diêm Mặc Nghiêu trong chốc lát, gật gật đầu, lập tức cầm nĩa xắn liền một phần mà bỏ vào miệng. Cậu liền cảm nhận được vị ngọt ngào cùng bánh xốp mềm , mùi hương ngọt ngào nhưng vị lại ngọt dịu beo béo khiến cậu cảm thấy hạnh phúc muốn bay lên trời.

Cái bánh không chỉ đẹp mà còn ngon , dùng chocolate trắng để trang trí , trái cây tươi , kem béo hơi lạnh, càng ăn càng không muốn dừng.

Phương Lê ăn đến nửa cái , bụng cũng căng tròn , cũng may thể chất cậu không dễ béo, nếu không ngày mai hẳn là Phương Lê phải tăng lên vài kí chứ không đùa.

Hai người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đang đợi thang máy , Phương Lê  nghĩ ra chuyện gì đó ,liền vươn tay sang hướng Diêm Mặc Nghiêu . Hắn nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt không hiểu mà hỏi.

" Cái gì?"

" Quà sinh nhật!"

" Ta không có chuẩn bị."

Diêm Mặc Nghiêu ăn ngày nói thật , bởi vì nếu hắn chuẩn bị quà sinh nhật thì không phai bữa tiệc hôm nay hắn cố ý chuẩn bị cho Phương Lê ư?

" Đã mấy năm rồi tui không được người khác tặng quà sinh nhật."

Phương Lê thất vọng , giọng cũng yểu xìu , thật ra cậu không có ý định muốn đón sinh nhật, nhưng ăn bánh kem của Diêm Mặc Nghiêu cậu lại hi vọng có quà sinh nhật để cả quá trình hoàn mĩ.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê liếc mắt một cái , sau đó đưa cậu đến một quầy hàng chuyên bán quà lưu niệm. 

" Tự chọn một cái đi, thích cái nào thì lấy,xem như ta tặng cậu quà sinh nhật"

“Chính mình tuyển đi.” Diêm Mặc Nghiêu đối phương lê nói: “Thích cái gì liền lấy cái gì, coi như là ta đưa cho ngươi quà sinh nhật.”

“Ô oa ~” Phương Lê nhìn dãy đồ vật xa xỉ giá cả trên trời không khỏi cảm thán một tiếng. Nhưng cậu không có hứng thú với mấy thú này , nên liền chạy đến dãy rượu  champagne.

Phương Lê chọn vài chai champagne , sau đó hai tay ôm hai bình, để những bình khác nhân viên đưa lên phòng sau, cậu xoay sang Diêm Mặc Nghiêu mà hỏi

" Tui lâu rồi chưa có uống sau, hôm này là ngày đặc biệt , uống một mình thì nhảm quá, chú uống với tui được không?"

Nói xong lại sợ Diêm Mặc Nghiêu từ chối liền vội vàng thêm vào một câu
" Đây là điều ước sinh nhật."

" Cậu ước tùy ý như vậy sao."Diêm Mặc Nghiêu nói xong xoay người về phòng.Phương Lê lập tức đuổi theo .

Phương Lê đến phòng Diêm Mặc Nghiêu để uống rượu. Bởi vì cậu muốn tắm rửa trước sau đó ngồi nhâm nhi li rượu vang, quả thật còn gì bằng.

Nên khi tắm xong bước ra, đã thấy Diêm Mặc Nghiêu cầm li rượu bắt đầu uống rồi. Phương Lê nhanh chóng bước đến ngồi vào chỗ đối diện hắn, rồi tự rót cho bản thân một li. Cầm nhẹ nhàng lắc rồi đưa đến gần mũi ngửi một hơi, sau đó mới từ tốn uống một ngụm.

Hai người nghiêm túc uống rượu, lâu lâu nói vài câu , chính là bất tri bất giác đã uống hết một chai.

Phương Lê liền muốn mở một chai nữa thì Diêm Mặc Nghiêu liền đưa tay chặn lại .

“ đã nói hôm nay không say không về mà."

Phương Lê bất mãn vì bị Diêm Mặc Nghiêu ngăn cản, đây là nguyện vọng sinh nhật của cậu mà, sao hắn lại không giữ lời?

" Cậy say rồi."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn đứa nhỏ đối diện đang loạng choạng,  giọng cũng đã  nhừa nhựa.

" Chưa ...."
Phương Lê hơi nghẹt mũi , cậu phải ngưng một lúc sau đó liền nói tiếp
" Tui chưa có say ~~...."

Diêm Mặc Nghiêu đứng dậy, một tay đem Phương Lê bế lên, hướng mép giường đi đến.

“Rượu thích uống cũng không được uống quá nhiều, không tốt cho thân thể."

Phương Lê đang ngồi liền cảm thấy trời đất xoay cuồng , có chút choáng váng , khi nhận ra đã bị đặt trên giường từ lúc nào, cậu liền đưa tay mà nắm lấy cổ tay Diêm Mặc Nghiêu

" Không được đi, đây là nguyện vọng sinh nhật của tui ....uống say ... Không say không về."

Diêm Mặc Nghiêu ngồi  ở mép giường ngồi xuống, nhìn Phương Lê thở dài,rồi thầm nghĩ từ khi gặp được đứa nhỏ này hắn thở dài số với trước đây nhiều gấp mấy lần.

Phương Lê bắt lấy tay Diêm Mặc Nghiêu , mượn lực mà ngồi dậy, liền ôm lấy cổ của hắn .

" Chú không được đi, tui không cho chú đi đâu.... Đây là nguyện vọng .... Không được đi."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê hai má ửng đỏ, hai mắt ướt át, bởi vì uống say mà bộ dáng mơ mơ màng màng cảm thấy cậu như vậy đáng yêu vô cùng.

Không biết có phải hay không đã chịu ảnh hưởng của cồn , Diêm Mặc Nghiêu nhìn bờ môi nộn nộn của Phương Lê liền hôn lên.

Phương Lê đầu óc đã mơ hồ nên cũng không rõ ràng tình huống, chỉ cảm thấy miệng mình bị chặn , nhưng bản năng vẫn ôm chặt cổ Diêm Mặc Nghiêu , cả hai chậm rãi ngã ra giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net