Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Lê nằm nghiêng trên giường, một lát sau thì nghe thấy tiếng cửa mở ra, không cần nhìn cũng biết chính là Diêm Mặc Nghiêu. Phương Lê kéo chăn vùi đầu vào nói vọng ra.

"Ngài đi ra ngoài, tôi không muốn thấy mặt ngài."

Diêm Mặc Nghiêu đến mép giường vươn tay vào trong chăn nắm được tay Phương Lê liền kéo cậu ngồi dậy, sau đó gắt gao ôm vào trong ngực.

"Nếu có thể, tôi muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của em, cho em tất cả những gì tôi có để em trở thành người hạnh phúc nhất. Tôi cũng có thể dùng mạng sống của mình để cược, nhưng tôi không để dùng mạng của em, tôi sợ nên tôi không dám."

Phương Lê ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc Nghiêu, thật sự là không nhịn được nữa liền há miệng cắn lên cằm Diêm Mặc Nghiêu. Hắn vẫn đứng yên mặc cậu cắn, Phương Lê muốn cắn thật lâu nhưng vẫn không đành lòng mà hé miệng sau đó hôn nhẹ lên cằm Diêm Mặc Nghiêu một cái.

Cậu dùng hết sức ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, vùi mặt vào ngực hắn, cậu có thể lí giải được suy nghĩ của Diêm Mặc Nghiêu, cậu cũng biết hắn sẽ không đùa giỡn cậu, nếu có thể hắn cũng muốn kết hôn với cậu nhưng hắn sợ sẽ khắc chết cậu, nên mới kiên trì giữ ý nghĩ đó.

Tuy rằng hiểu nhưng khổ sở thì cậu vẫn rất khổ sở, cảm xúc không thể nào không chế được mà cảm thấy đau lòng, nên cậu mới khó chịu với Diêm Mặc Nghiêu.

Hai người cứ yên lặng mà ôm nhau, trong lòng cả hai đều đau khổ, nhưng giờ hắn không có cách nào cả.

….
Trở về nước, Diêm Mặc Nghiêu không có rời đi trước mà đưa Phương Lê về đến tận nhà. Khi về nhà được một lúc, đồ vật mua từ nước ngoài cũng được chuyển về đây hết.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn phòng khách giờ đặt đầy đồ liền nhíu mi.

"Tôi đổi căn hộ có phòng khách lớn hơn cho em."

Phương Lê dựa trên tường ôm hai cánh tay, ánh mắt âm trầm nhìn về phía hắn.

"Ngài định bao dưỡng tôi sao?"

"Chỉ đổi một căn hộ mà tính là bao dưỡng ư?? Chỉ là bất động sản có hơi nhiều nên muốn tặng em một căn thôi."

"Chú Diêm ra tay thật rộng rãi, muốn cho liền cho ha." Phương Lê dùng ngữ khí châm chọc nói.

Diêm Mặc Nghiêu đi đến trước mặt Phương Lê, nhìn cậu nói: “Căn biệt thự ở Lạc Thiết thành, tôi sẽ sang tên cho em."

"Không cần." Phương Lê xoay người về phòng, nhưng lại bị Diêm Mặc Nghiêu kéo lại nên không thể đi.

Hắn dùng một tay ôm eo Phương Lê, tay còn lại xoa xoa má cậu, ôn nhu nói.

"Có chuyện gì liền nói cho tôi, không thì gọi điện thoại cũng được, chuyện gì cũng có thể nói, không cần tự mình chống đỡ, được chứ!!"

Eo Phương Lê khá nhỏ, so với nam sinh thì tinh tế hơn rất nhiều, hắn ôm eo cậu cũng không dám dùng sức, sợ sẽ làm Phương Lê đau.

Bị Diêm Mặc Nghiêu ôm, cả người đều dán hết lên ngực của hắn, Phương Lê cảm nhận được cơ ngực rắn chắc, liền có chút thất thần, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại mặt liền lạnh xuống.

Phương Lê lấy tay đẩy ngực Diêm Mặc Nghiêu tách ra, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng trở về phòng.

"Ngài yên tâm, những lời ngài nói trước đây tôi sẽ tuân thủ tuyệt đối, sẽ không liên lạc hay bám dính làm phiền ngài, nên ngài không cần thay đổi những gì đã nói đâu."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn cửa phòng đóng chặt mà thở dài, lúc trước nói câu đó hắn thật sự không định liên hệ với Phương Lê nữa, để Phương Lê tự sống theo cách của cậu, không được ỷ lại bất cứ người nào, hắn chỉ yên lặng đứng một bên nếu thật sự có gì nguy cấp hắn sẽ tương trợ.

Chỉ là sau đó hắn phát hiện ra, những lời hắn nói. Phương Lê đều có thể thực hiện, người làm không được lại chính là hắn. Hắn thật sự sai lầm mà xem nhẹ tình cảm bản thân đã dành cho Phương Lê, hắn nhận ra muốn xem đứa nhỏ đó là con trai để chăm sóc cũng không được. Tuy rằng kết hôn ba lần nhưng từ trước đến nay Diêm Mặc Nghiêu chưa thật sự yêu ai, nên hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.

Buổi chiều khi Hứa Dương qua, Phương Lê liền đưa quà ra. Hứa Dương nhìn xong chỉ hít một hơi rồi cảm thán.

"Đẹp quá đi thui! Hai cái này mắc lắm đúng không?"

"Không phải tiền tao nên mày đừng lo, tao chỉ chọn còn người quẹt thẻ là Diêm Mặc Nghiêu."

Phương Lê lấy ra một bộ trà, sau đó rửa sạch một lượt, dùng hồng trà để pha sau đó rót cho Hứa Dương một tách. Hứa Dương nhìn đống đồ vật liền tò mò hỏi:

"Tất cả những cái đó đều là Diêm đổng quẹt thẻ hả?"

Phương Lê gật gật đầu. Hứa Dương càng hứng thú hơn mà bắt đầu bà tám.

"Hai người huề rồi sao?"

"Không có!!" Phương Lê lắc đầu sau đó đem mọi chuyện đã phát sinh nói qua một lượt cho Hứa Dương nghe. Hứa Dương nghe xong trực tiếp trầm cảm, một hồi sau lại thở dài.

"Cái tình yêu này thiệt là hành hạ người khác mà, máu chó còn hơn phim nữa."

"Lúc đó nghe hắn nói mấy câu đó, tao đã cố nhịn không liên lạc, giờ tao vẫn có thể nhịn được, nhưng hắn lại muốn cùng tao quan hệ mập mờ không muốn công khai, tao thật sự không chấp nhận được."

"Vậy trong lòng mày, vẫn muốn kết hôn cùng Diêm đổng đúng không?"

“……” Phương Lê trầm mặc uống trà, cậu thích Diêm Mặc Nghiêu, cũng rõ ràng biết Diêm Mặc Nghiêu thích cậu, so với mục đích lúc trước tiếp cận Diêm Mặc Nghiêu là kết hôn, hiên tại cậu chỉ muốn cùng hắn nắm tay công khai mối quan hệ của cả hai, cùng hắn bên nhau như một cặp đôi thật thụ.

Hứa Dương thấy Phương Lê không muốn nói thì cũng không hỏi nữa, mà chuyển sang chuyện khác, hỏi Phương Lê về chuyện học tập ở nước ngoài, Phương Lê cũng nói rõ cho Hứa Dương nghe mỗi ngày làm gì, rồi kể cả chuyện của Lý Duy Khải cùng những gì chị họ của y nói ngày hôm đó.

"Con mẹ nó, cái loại tự luyến này vẫn còn hả trời, không chỉ tự luyến còn tự phụ. Má nó, càng nghe tao càng nổi điên. Má đó nghĩ cả thế giời này chỉ có em của bả là người đẹp nhất, giỏi nhất hay gì? Nên mới nói cái giọng điệu khẳng định như vậy, ai cũng muốn hẹn hò với Lý Duy Khải chắc? Nếu lúc đó có tao là má đó tới số, tao bật cho nín mồm thì thôi. Bố khỉ!! Ghét nhất thể loại tự coi mình là cái rốn vũ trụ."

"Thôi cũng qua rồi, dù sao cũng về nước, tao cũng chẳng gặp lại cô ta nữa."

"Mày hiền quá rồi đó, cái đám đó là ngứa tai muốn nghe chửi mà, mày chửi đám đó một trận chúng mới tự hiểu."

Hứa Dương vẫn tức giận vì không có mặt tại thời điểm đó, nếu không sẽ không để Phương Lê chịu mấy lời đó, càng nghĩ càng tức điên mà.

"Thôi, mấy cái chuyện này để ý chỉ tự khiến bản thân bực bôi hơn mà thôi, cứ coi bọn họ như vô hình là được. Bữa tối mày muốn ăn gì?"

Phương Lê đứng dậy vừa hỏi vừa bước vào bếp, Hứa Dương cũng đi vào theo để phụ giúp, cả hai vừa làm vừa nói chuyện phiếm. Sau đó cùng ăn một bữa, Hứa Dương ôm cái bụng no nê cùng quà mà mãn nguyện đi về.

Hôm sau, Phương Lê cũng về trường mà tiếp tục học tập. Trong phòng tập, Phương Lê cùng Hứa Dương vừa hết tiết nên chuẩn bị về, chỉ là vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy Vivian đứng chễm chệ ở đó.

Vivian vừa thấy Phương Lê liền đi đến chỗ cậu sau đó đứng trước mặt Phương Lê giọng như bề trên nói.

"Tôi muốn nói chuyện cùng cậu."

Phương Lê vừa nghe liền nhíu mi mà thầm nghĩ, sao ai cũng đến rồi buông câu này với cậu thế không biết.

Hứa Dương nhìn Vivian lại nhìn qua Phương Lê sau đó dùng ánh mắt hỏi cô gái này là ai.

"Cô có phiền hay không mà cứ đến dây dưa với tôi. Tôi đã nói rồi tôi với em trai cô không có quan hệ gì cả, hết người này đến người khác làm phiền tôi là sao?" Phương Lê cực kì bực bội nói.

Vivian nhìn Phương Lê khó chịu liền vội vàng giải thích.

"Cậu hiểu lầm rồi, tôi hôm nay đến không phải muốn tách cậu với Duy Khải ...."

“Vivian!” Lý Duy Khải bước nhanh tới, tức giận nhìn Vivian nói: “Tôi  không phải đã nói với chị đừng đến tìm Phương Lê nữa sao?"

"Chị không phải đến để nói cậu ta tránh em, chị chỉ muốn nói chị sẽ không can thiệp và không phản đối chuyện của hai người nữa. Nếu cậu ta thật lòng thích em và không sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn, đê tiện như trước thì chị đồng ý cho cả hai quen nhau, còn giúp hai người thuyết phục cô chú, chị chỉ muốn nói như vậy mà thôi."

Vivian giải thích, nhưng giọng điệu vẫn như bề trên mà bố thí tình cảm. Hứa Dương đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa liền chửi.

"Đm nó con điên này, mày nói cái gì mà bố nãy giờ nghe vẫn không hiểu vậy? Con mắt nào của mày nhìn thấy Phương Lê nhà tao thích Lý Duy Khải, con mắt nào mày thấy Phương Lê nhà tao muốn ở cùng một chỗ với cậu ta? Mày giúp cậu ta tự luyến đến có bệnh đúng không? Có bệnh liền đi chữa trị đi chứ đừng có ở đây phát rồ với bố." Hứa Dương không nhịn trai gái mà rap diss một hơi.

Vivian trừng lớn đôi mắt nhìn Hứa Dương, đây là lần đầu tiên cô bị chửi như vậy, tức đến cả người đều run nói không ra lời.

Những học sinh khác tan học đi ra nghe thấy cũng bắt đầu túm tụm lại, Nhạc Văn Hi cũng đứng trong đám người muốn hóng chuyện.

"Mày tự luyến đến điên rồi đúng không? Mày thật sự cho rằng Lý Duy Khải là người đẹp nhất giỏi nhất ai nhìn cũng mê ai nhìn cũng phê sao? Phương Lê nhà tao trước giờ tránh cậu ta còn không kịp vì Phương Lê đã có người mình thương rồi, hơn nữa Lý Duy Khải so với người Phương Lê thương không bằng một góc mà nói đúng hơn là không có cửa để so nữa kìa!!!"

Như chưa đã Hứa Dương vẫn nhìn Vivian, không để cô ta há miệng liền chặn ngay lại tiếp tục diss.

"Nếu đổi ngược lại là mày, bị người không thích bám lấy, rồi cái thể anh họ chị họ chó mèo nào đó đến nói tôi đồng ý cho hai người quen nhau, mày thấy sao, thích không?"

Vivian bị Hứa Dương chửi cho đứng đơ, quả thật cô không nghĩ tới vì Diêm Học Ấn nói rằng Phương Lê thích Lý Duy Khải, bọn họ sẽ ở bên nhau không xa cũng gần.

Lý Duy Khải đứng bên cạnh nghe hết những lời Hứa Dương nói tuy tức giận, khó chịu nhưng vẫn hướng Phương Lê thật lòng nói.

"Phương Lê thật sự xin lỗi cậu, tất cả chuyện này đều do tôi mà ra, tôi xin lỗi cậu rất nhiều, sau này ... Tôi sẽ không làm chuyện gì để cậu khó chịu nữa."

"Cậu nói được thì phải làm được đó. Nếu bạn bè hay người thân nào của cậu lại đến gặp tôi dùng những lời đó để nói, tôi sẽ không nhịn nữa đâu."

Phương Lê lạnh mặt nhìn Lý Duy Khải nói rõ từng chữ. Lý Duy Khải nghe thấy lòng đều nhói đau, lại xin lỗi Phương Lê lần nữa rồi vội vàng kéo Vivian đã đơ ra mà đi.

Chờ Phương Lê cùng Hứa Dương đi thì mọi người cũng bắt đầu bàn tán.

"Cuối cùng là Phương Lê đâu có thích Lý Duy Khải. Cậu ta có người thương rồi, còn giỏi hơn lý Duy Khải nữa cơ."

"Có khi xạo đó. Hứa Dương thân với Phương Lê có khi nói vậy để giữ mặt mũi cho Phương Lê cũng nên."

"Nếu thật sự Phương Lê không thích Lý Duy Khải tao có thể tin. Nhưng nói người yêu của cậu ta hơn Lý Duy Khải tao thấy điêu quá."

"Tao lại thấy Phương Lê nói thật, hơn nữa cậu ta có người yêu nên không thích Lý Duy Khải không phải là điều quá hiển nhiên hay sao? Tao cũng có người yêu nè, tao cũng đâu có cảm giác gì với Lý Duy Khải, nên tao thấy Phương Lê nói thiệt á."

"Tao cũng thấy vậy, bạn trai tao với tao là thanh mai trúc mã, tuy rằng không thể so với Lý Duy Khải nhưng tao vẫn thương bạn trai tao nhiều. Nếu so với người có tiền hay ưu tú tao vẫn chọn bạn trai tao."

"Đúng là vậy, ai mà thích kẻ khác cứ ghép mình với người không ưa chứ? Dù có đẹp giỏi cách nào cũng không được."

Nhạc Văn Hi tâm tình có chút phức tạp, y cũng nhận ra Phương Lê không thích Lý Duy Khải, cũng thấy Lý Duy Khải đã hứa hẹn sẽ không theo đuổi Phương Lê nữa, nhưng y lại không vui vẻ chút nào, y cũng không hiểu cảm giác như vậy là sao.

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net