Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Duy Khải kéo Vivian đi đến một chỗ vắng, sau đó phẫn nộ lớn tiếng nói.

"Chị vừa lòng chưa? Tôi sẽ không theo đuổi Phương Lê nữa, sẽ không dính dáng gì đến cậu ấy nữa, như vậy vừa lòng chị chưa hả?"

Vivian trước giờ chưa từng thấy Lý Duy Khải tức giận đến như vậy, giờ bị y nạt cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhưng cũng không nói tiếng nào.

"Tôi đã nói với chị là không cần quan tâm chuyện đến của tôi nữa, cũng đừng đến trước mặt Phương Lê nói gì cả. Tôi biết Phương Lê không thích mình, tôi biết chứ. Nhưng tôi thích cậu ấy, là tôi chủ động theo đuổi cậu ấy, nhưng sao chị lại không tin." Lý Duy Khải càng nói càng phẫn nộ hơn, giọng cũng nâng lên: "Trong lòng chị tôi là đứa ngu không tự phân biệt được phải trái trắng đen đúng không hả? Giờ đúng theo ý chị rồi đó, lúc trước Phương Lê chỉ tránh né tôi, giờ thì cậu ấy xem tôi như một cái ung nhọt mà ghê tởm tôi, chị vừa lòng không? Chị vui chưa????"

Vivian vừa nức nở, vừa có chút khó chịu mà giải thích.

"Chị không biết cậu ta có phải thật sự không thích em hay không? Là Học Ấn nói với chị là Phương Lê có tình cảm với em, chỉ cần em theo đuổi một thời gian thì khẳng định cậu ta sẽ đồng ý, nhưng cậu ta tính tình không tốt, chị chỉ sợ cậu ta sẽ làm em tổn thương, cho nên chị mới ...."

Vừa nghe Vivian nhắc đến tên của Diêm Học Ấn, Lý Duy Khải còn nổi điên hơn, cắn chặt răng mà phẫn nộ.

"Lại là Diêm Học Ấn, lại là nó. Diêm Học Ấn nói gì chị cũng tin đúng không? Còn lời tôi chị xem như thằng ngu nói nên không có thèm quan tâm đúng không?"

"Học Ấn là bạn của em mà, cậu ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, hơn nữa cậu ấy đứng ngoài sẽ nhìn rõ hơn người trong cuộc, nên chị mới ...."

"Đừng có ngụy biện nữa!!!! Chị nghe theo lời Diêm Học Ấn là vì nó là con của chú Diêm chứ gì, chị thích chú Diêm Mặc Nghiêu! Chị chỉ muốn kéo gần quan hệ với Diêm gia, mở miệng là lo cho tôi, quan tâm tôi nhưng từ đầu tới cuối chị hoàn toàn không nghe lời tôi nói."

Vivian bị Lý Duy Khải mắng khóc, cô muốn giải thích nhưng lại không nói được lời nào. Quả thật Vivian thích Diêm Mặc Nghiêu nên muốn kéo gần quan hệ với Diêm Học Ấn và Nhạc Văn Hi, nhưng thật lòng cô cũng lo lắng cho đứa em họ này mà, chỉ là những lời của Lý Duy Khải cô cũng không để bụng nhiều.

"Từ hôm nay trở đi, Diêm Học Ấn không còn là bạn của tôi nữa, tôi sẽ nói rõ với nó, còn chị ... Chị về nước đi và cũng nhớ kĩ những gì hôm nay tôi đã nói."

Lý Duy Khải nói xong liền không quan tâm Vivian thế nào nữa mà xoay đầu bỏ đi. Y muốn tìm Diêm Học Ấn, kẻ đã đâm chọc sau lưng mình để tính sổ. Còn Vivian bị bỏ lại chỉ biết ôm mặt khóc nức nở, cô không ngờ ... Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Lý Duy Khải một đường đi tìm Diêm Học Ấn để chửi một trận, Diêm Học Ấn liên tục ngụy biện rằng chỉ muốn tốt cho Lý Duy Khải thôi, liền bị y vạch trần nói gã chỉ vì Nhạc Văn Hi và cũng nói rõ y cùng Nhạc Văn Hi sẽ không có kết quả đâu, từ nay trở đi họ không còn là bạn bè gì nữa. Về sau không cần liên lạc, nổi điên một trận xong Lý Duy Khải xoay lưng rời đi.

Diêm Học Ấn không nghĩ Lý Duy Khải sẽ tức giận đến vậy, quả thật gã chưa bao giờ thấy Lý Duy Khải tức giận đến thế, vốn gã muốn nói những điều đó cho Vivian vì biết Lý Duy Khải sẽ không dám nổi điên hay gì với cô ta, nếu có thì chỉ giận dỗi một ít thôi. Nhưng lần này Lý Duy Khải như cắn phải bom đến gã cũng sợ hãi, quả thật nếu mất đi người bạn như Lý Duy Khải là tổn thất rất lớn.

Vivian vốn muốn tìm Lý Duy Khải xin lỗi rồi mới về nước, nhưng Lý Duy Khải lại không về Lý gia, cũng không về căn hộ riêng của y, cô cũng không chờ được để xin lỗi Lý Duy Khải vì anh cả cô đã gọi về gấp. Công ty cha Vivian xuất hiện vấn đề, kêu cô về nước nhanh để hỗ trợ.

Vivian nghe tình huống qua điện thoại càng bàng hoàng, lòng như lửa đốt, nhanh chóng mua vé về trong ngày.

Phương Lê cuối cùng cũng thanh tĩnh, mỗi ngày đều vùi đầu học tập, luyện tập để chuẩn bị thi. Chuyện giữa cậu cùng Diêm Mặc Nghiêu cũng chả thèm suy nghĩ nữa. Cậu cảm thấy phải để Diêm Mặc Nghiêu tự mình suy nghĩ, nếu cậu cứ bứt hắn có khi kết quả không tốt còn ảnh hưởng nhiều thứ hơn.

Công ty điện ảnh Long Du lại lần nữa đến trường bọn họ casting, lần này là casting cho một bộ điện ảnh, bộ phim chế tác rất lớn từ đạo diễn cho đến vai phụ đều là nghệ sĩ nổi tiếng, nổi danh.

Vì lần trước Phương Lê đã được chọn để làm người đại diện cho một nhân vật game, nên đã được đạo diễn đề cử cho một vai nhỏ. Hiện giờ ekip đang chọn những học sinh khác để vào những vai còn lại.

"Hứccccccc..... Tao tạch rồi!!!!"

Hứa Dương ngồi bệt dưới sàn, dựa vào bên bàn làm bộ dạng buồn bã khóc lóc, tuy là bề ngoài giả trân nhưng Hứa Dương thất vọng là thật.

"Không cần xoắn, lần sau là được. Mà sao mày tạch?"

"Phó đạo diễn nói với tao, tao diễn ổn nhưng hơi béo, lên hình sẽ không đẹp. Oa oa oa, lão dám nói tao béo, tao vậy mà béo, dám bodyshaming tao!! Oa oa òa ...."

Hứa Dương cà hức cà hức mà nói nguyên nhân bị loại...

Phương Lê nhìn Hứa Dương trầm mặc hồi lâu, quả thật khi vừa về nước nhìn Hứa Dương cậu có hơi giật mình, chưa qua một tháng mà mập cả một vòng. Cậu cũng đã nhắc nhở, Hứa Dương cũng nói sẽ giảm, nhưng không biết giảm thế nào mà nhìn vẫn cứ như vậy....

"Rốt cuộc là sao? Không phải mày nói giảm cân ư?"

"Có người nói tao ốm nhìn ghê. Nên tao mới định thêm chút thịt, nào ngờ nhà tao có đầu bếp mới nấu ăn ngon lắm, tao không nhịn được....." Hứa Dương càng nói giọng càng nhỏ đến không nghe được gì.

"Ai nói mày ốm nhìn ghê. Người nói câu đó không biết mày học múa ư?"

"Là chú tao nói?"  Hứa Dương nhỏ giọng nói.

"Chú mà quản cũng nhiều ghê hen. Ủa mà mày mập với ốm liên quan gì đến ông ấy?"

Phương Lê nghi hoặc hỏi nhưng đáp lại chỉ có sự trầm mặc của Hứa Dương.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, khiến cả hai giật mình xoay đầu nhìn, bước vào chính là Diêm Mặc Nghiêu.

Hứa Dương vừa nhìn liền sửng sốt, sau đó liền đứng bật dậy lắp bắp nói: "Thôi ... Tao ... Tao có việc về trước, mày ừ... Thôi .... Tao về."

Phương Lê há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói câu nào đã thấy Hứa Dương chạy mất dạng rồi.

"Em ăn chiều chưa?" Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê hỏi.

"Ăn hay không liên quan gì đến ngài. Ngài tới đây làm chi?" Phương Lê mặt lạnh như tiền nói.

"Đến ăn cơm chiều với em."

"Đi chỗ khác mà ăn, tôi không muốn ngồi ăn chung với ngài."

Phương Lê nói xong liền đứng dậy đi về phòng. Vừa ngồi xuống mép giường liền nghĩ, cậu không ép Diêm Mặc Nghiêu nhưng cũng không đồng ý với mối quan hệ dây dưa không minh bạch này.

Khi khách sạn đưa cơm tới, Diêm Mặc Nghiêu liền bước đến mở cửa phòng Phương Lê mà thông báo.

"Cơm có rồi, ra ăn thôi em."

Phương Lê ngồi bất động, không để ý đến hắn. Diêm Mặc Nghiêu đi đến trước mặt cậu, nắm tay Phương Lê nhẹ kéo cậu đứng dậy.

"Một ngày chỉ ăn hai bữa, giờ còn muốn bỏ bữa nữa, em không đói sao? Em muốn giận tôi thế nào cũng được, nhưng không được để bụng đói."

Phương Lê ngước mắt nhìn Diêm Mặc Nghiêu đang nắm tay mình, trong lòng liền sủi bọt cảm thấy ủy khuất vô cùng, nếu Diêm Mặc Nghiêu không xuất hiện, cậu còn không thấy gì nhưng Diêm Mặc Nghiêu vừa xuất hiện đối với cậu dịu dàng lại quan tâm liền thấy muốn khóc. Cậu cũng không biết cảm giác này là sao nữa.

Diêm Mặc Nghiêu vẫn nắm tay Phương Lê rồi dắt đến bàn ăn, trên bàn đã bày không ít món, cậu nghĩ hắn nói cũng đúng, mình có giận ông chú già này như thế nào thì cũng không thể bỏ bữa được, nên liền cầm đũa lên ngoan ngoãn dùng bữa.

Cả hai người ngồi đối diện ăn trong im lặng, Diêm Mặc Nghiêu khó có thời gian rảnh nên muốn ở cùng Phương Lê trong chốc lát, đơn giản như vậy hắn cũng đã thấy rất tốt rồi. Hắn thật sự không có kỳ vọng to lớn gì cả, chỉ cần bên cạnh Phương Lê như bây giờ cũng đủ.

Phương Lê ăn nửa chén liền gác đũa, Diêm Mặc Nghiêu nhíu mi hỏi: "Em ăn ít như vậy, tối đói thì sao?"

"Tôi chuẩn bị vào đoàn phim nên phải kiểm soát cân nặng, có thể ăn ít thì phải cố gắng ăn ít."

"Em có da có thịt một chút mới đẹp."

"Mập rồi lên hình xấu lắm."

Vừa nói xong. Phương Lê bỗng hơi hiểu sao Hứa Dương lại béo ra, nhưng vẫn có chút thắc mắc.

"Chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nhau, khoảng thời gian này tôi với ngài hãy suy nghĩ lại thật kĩ càng. Nếu ngài vẫn kiên trì với  ý kiến của ngài thì chúng ta không nên gặp mặt nữa, tôi sẽ cố tìm một người thật tốt để sống hết quãng đời còn lại."

Phương Lê nghiêm túc nhìn vào mắt Diêm Mặc Nghiêu nói. Hắn nghe xong liền nhìn Phương Lê có chút sửng sốt.

"Tốt hơn so với tôi ư? Là ai?"

"Hiện chưa tìm thấy, nhưng sau này hẳn sẽ có, chỉ mong ngài đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Vậy chờ em tìm được người đó, thì tính sau."

"Được, vậy tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhanh." Phương Lê giận dỗi nói.

Ăn cơm xong, Phương Lê đứng dậy làm lơ Diêm Mặc Nghiêu mà đi làm việc của mình. Đến tối, Phương Lê rửa mặt đánh răng thay đồ ngủ vừa nằm xuống giường thì Diêm Mặc Nghiêu đã đẩy cửa phòng bước vào, hắn bước thẳng đến giường rồi ngồi xuống. Phương Lê thấy vậy liền nhíu mi.

"Sao ngài còn chưa về?"

"Chờ em ngủ rồi thì tôi sẽ về. Em ngủ đi."

Giọng cũng hạ nhẹ, vừa nói vừa vuốt ve tóc Phương Lê. Phương Lê vẫn nhìn hắn cảm thụ độ ấm từ bàn tay của Diêm Mặc Nghiêu, mắt lại thấy cay cay muốn khóc. Lúc ba mẹ qua đời, cậu sống như thế nào đương nhiên rõ nhất, họ hàng nhân tình ấm lạnh cậu đều cảm nhận được, nội tâm luôn khát vọng có người quan tâm chăm sóc mình.

Cố nhắm mắt để nước mắt không chảy ra, cậu sẽ không khuất phục trước sự ôn nhu này, nếu Diêm Mặc Nghiêu chọn cách giống như trước thì cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi im nhìn Phương Lê ngủ say, mới nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi.

-----Còn tiếp-----

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net