Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C

ông ty điện ảnh đã casting đủ số lượng, tiếp theo sẽ phân phối nhân vật. Phương Lê và những học sinh được chọn cùng đến công ty Long Du để thử máy.Khi bọn họ đến nơi, ekip cùng đạo diễn, biên kịch cũng đã đến.

Nhà sản xuất thấy Nhạc Văn Hi liền vội vàng đi đến trước mặt y hỏi: "Cậu là con nuôi của Diêm đổng đúng không?"

Nhạc Văn Hi vừa nghe liền gật đầu xác nhận. Nhà sản xuất cũng hướng qua mọi người mà chỉ vào Nhạc Văn Hi giới thiệu.

"Mọi người tập trung một chút, tôi giới thiệu một người cho mọi người làm quen. Đây chính là con trai của Diêm đổng tập đoàn Phương Thiên."

Những người khác đều cùng Nhạc Văn Hi nói với nhau mấy câu, sau đó nhanh chóng để nhóm học sinh thử kính, casting theo kịch bản.

"Tôi thấy không cần casting làm gì, nhân vật Vân Thành này để con trai Diêm đổng đóng là được. Nhìn khía chất và khuôn mặt kìa, quá hợp." Nhà sản xuất nhịp nhịp ngón tay trên bàn nói.

"Mọi người cũng đã mất công tới rồi thì casting luôn sẽ tốt hơn. Ngoại hình cùng khí chất thích hợp thì không thiếu người như vậy, nhưng kĩ thuật diễn mới là quan trọng nhất, Vưu Duệ có đề cử một người với tôi, nói là cực kỳ phù hợp với nhân vật này, chúng ta nên so sánh thử một chút." Đạo diễn ngồi bên cạnh cũng nói lên ý kiến của mình.

Vưu Duệ chính là vị đạo diễn lần trước Phương Lê quay quảng cáo cho nhà trường, cũng là người đã đề cử Phương Lê cho đạo diễn.

Tất cả mọi người đều đi thay quần áo, rồi lần lượt theo thứ tự đến thử ống kính, dựa theo yêu cầu của phó đạo diễn mà bắt đầu diễn một đoạn trong kịch bản. Nhanh chóng qua một lượt thì chọn được bốn người.

Trong bốn người thì có cả Phương Lê và Nhạc Văn Hi, cả bốn lại một lần nữa đi thay đồ, trang điểm sơ qua sau đó lại thử kính.

Phương Lê đã được trang điểm, trên người bận một bộ cổ trang đỏ thẫm của nữ, khi cậu bước ra tất cả mọi người đều kinh diễm.

"Không tồi, con trai lớn lên xinh đẹp như vậy không ít, nhưng bận nữ trang mà không nữ tính thật sự rất hiếm thấy."

"Đúng là đẹp thật nha, chỉ trang điểm sơ sơ mà đã như vậy rồi, nếu trang điểm tỉ mỉ không biết sẽ còn xinh đẹp đến nhường nào nữa."

"So với bộ đồ trắng khi nãy như hai cá tính vậy á, quả thật nhìn cách nào cũng thấy cậu ấy cực kỳ phù hợp với tạo hình của nhân vật Vân Thanh, đạo diễn ngài thấy thế nào ạ?"

"Ừm." Đạo diễn gật đầu đồng tình, sau đó lại nhìn Phương Lê diễn thử.

Nhân vật Phương Lê casting là nhị đệ tử của một vị sư phó, cũng chính là vai sư đệ, nhân vật này nam phẫn nữ trang vì muốn ám sát vai ác mà lên hiến vũ, sau đó ám sát thất bại bị tra tấn đến chết. Khi nhân vật này chết cũng là nguyên nhân đem cốt truyện đẩy đến cao trào ....

Phương Lê diễn một đoạn ngắn, đó là đoạn hiến vũ. Một vũ khúc duyên dáng, thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp đột nhiên vừa xoay đầu thì ánh mắt đã tràn đầy sát khí.

"Đúng, là ánh mắt này, chính là cảm giác này. Chính là cậu ta."

Đạo diễn đạp bàn cái rầm khiến mọi người giật bắn mình sau đó trực tiếp quyết định. Nhà sản xuất vừa nghe vội vàng nói xen vào.

"Khoan, khoan đã. Ba người còn lại chưa diễn mà."

Đạo diễn nghe vậy đành phải ngồi xuống, vì khi nãy ông cũng đã nói vậy với nhà sản xuất rồi nên cũng không thể tự tát mặt mình được.

Đến lượt của Nhạc Văn Hi, khi y đi ra mọi người đều im lặng tập trung. Chính là Nhạc Văn Hi quả thật cũng đẹp, cũng bận nữ trang và trang điểm, nhưng nhìn một cái liền biết đó là nam. Đạo diễn vừa nhìn ánh mắt liền đảo qua một bên, tâm cũng nói vậy rồi coi chi nữa, con trai Diêm đổng thì sao, không hợp thì cũng phải né ra.

Bốn người cũng đã diễn xong đạo diễn lập tức quyết định chọn Phương Lê, nhưng nhà sản xuất lại không đồng ý, kiên quyết muốn chọn Nhạc Văn Hi, vì thế hai người liền cãi nhau.

Do chỗ này cũng đông người nên cả hai cũng không to tiếng, phó đạo diễn thấy vậy vội kéo cả hai vào phòng họp riêng mà ngồi xuống thảo luận.

Mọi người bên ngoài cũng nhanh chóng xì xầm bán tán.

"Mọi người cảm thấy ai được chọn."

"Hẳn là Nhạc Văn Hi, tuy là Phương Lê nhìn hợp hơn, nhưng không phải nhà sản xuất luôn có tiếng nói lớn nhất ư?"

"Cũng chưa chắc, có đoàn chỉ nghe theo quyết định của đạo diễn thôi. Mà mày coi đi Ngô đạo diễn rất nổi tiếng, trên tay ông ấy cầm không ít giải thưởng trong nước lẫn quốc tế đó, tiếng nói của ông ấy hơi có chất lượng à nha."

"Nhưng mà Nhạc Văn Hi là con nuôi của Diêm đổng, mọi người không thấy bộ dáng bợ đít của nhà sản xuất sao?"

"Đúng là khó đoán thật, tao thấy hai người đó đều có khả năng."

Mà trong phòng họp cũng ầm ĩ không kém.

"Chọn người nào cũng vậy thôi. Tôi thấy ai diễn cũng như nhau, vậy thì thôi chọn con trai của Diêm đổng không tốt hơn sao?"

"Cậu bị mắt mù nên mới thấy giống nhau, người ta tốn tiền vào rạp coi phim coi diễn viên coi tạo hình coi cách diễn của họ chứ không phải coi hạt cát cục sỏi. Vào đó tất cả mọi người sẽ thấy nhân vật phản diện bị mù mới không nhìn ra cái nào nam cái nào nữ."

"Vậy thì ông cứ cho nhân vật đó che khăn lên, không lộ mặt là được. Làm người thì đầu óc nên linh hoạt một chút, cứng như vậy thì sao phát triển được."

"Mang khăn che mặt rồi sao quyến rũ vai ác, vai ác có siêu năng lực nhìn thấu hay gì? Vì bộ phim này tôi đã chuẩn bị hơn ba năm rồi, mấy người đừng nghĩ muốn ý kiến ý cò với tôi."

"Tôi nói nè, ông thật là...."

Nhà sản xuất nói chưa hết câu thì cửa phòng đã bật mở. Hướng Lỗi đi đầu bước vào bên trong, vừa nhìn bọn họ liền hỏi:

"Có chuyện gì vậy, tôi nghe nói hai người cãi nhau."

"Hướng tổng, ngài tới phân xử cho tôi đi. Cái này cũng không phải là diễn viên chính, cũng không phải nhân vật phụ nhiều đất diễn, tuy là nhân vật mấu chốt, nhưng cũng chỉ xuất hiện có vài phút thôi, con trai Diêm đổng khá đẹp, nhảy cũng hay, tôi nói chọn cậu ta coi như có phần mặt mũi với Diêm đổng vậy mà ông ta lại không chịu."

Nhà sản xuất lên tiếng cáo trạng trước. Đạo diễn nghe cũng liền nói.

"Đừng nói nhảm nữa, tóm lại là tôi không đồng ý."

Hướng Lỗi vừa nghe đã hiểu chuyện gì, trong lòng liền cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn ung dung nhìn nhà sản xuất nói.

"Chuyện này mà cậu cũng đòi có mặt mũi với Diêm đổng sao? Cậu cũng quá ngây thơ rồi, chuyện này Diêm đổng không biết thì không sao, chứ ngài ấy mà biết thì cậu có hối hận cũng không kịp đâu."

"Cậu ta không phải con trai Diêm đổng sao? Nhận cậu ấy không lẽ Diêm đổng lại bực bội, chuyện vô lí như vậy sao có thể xảy ra được."

"Cậu vừa về nước vì vậy không biết nên tôi không trách, về việc tuyển dụng, nghe ý đạo diễn Ngô là được." Hướng Lỗi sợ gã còn chưa hiểu mà nhấn mạnh thêm một câu: "Chuyện này cứ quyết như vậy đi, không cần bàn thêm đâu, mọi người có việc thì cứ đi làm tiếp, tôi qua tổng bộ đây."

Hướng Lỗi nói xong liền ra ngoài, lúc trước sau khi anh làm trợ lí cho Phương Lê thì lập tức được thăng lên làm phó tổng của Long Du, Lư Đức Đào cũng từng ám chỉ với anh nói rằng anh biểu hiện rất tốt, là Diêm tổng đề bạt anh. Hướng Lỗi đã theo bên cạnh Lư Đức Đào rất nhiều năm, tuy bằng cấp không cao nhưng năng lực khá tốt, anh cũng chỉ nghĩ rằng nếu được thăng quá lắm chỉ được tới tổng giám đốc của bộ phận nào đó. Nhưng nào ngờ một phát cái vèo liền trở thành phó tổng, Hướng Lỗi suy nghĩ nát óc chỉ nghĩ ra được chuyện này có thể là có liên quan đến Phương Lê, bất quá anh cũng không tò mò đi hỏi, vì biết sơ sơ là được, nhiều lúc biết quá rõ cũng không tốt.

Nhân vật Vân Thanh này cuối cùng cũng định ra là Phương Lê, mọi người khi biết cũng không thấy ngạc nhiên hay bất ngờ gì.

"Đúng là chọn Phương Lê nha, đạo diễn vẫn có tiếng nói hơn mà."

"Tớ nói rồi Ngô đạo diễn rất cường thế, với lại Phương Lê nhìn cách nào cũng thấy hợp với nhân vật hơn so với Nhạc Văn Hi. Nhạc Văn Hi cũng đẹp nhưng bận nữ trang vào nhìn cái là biết ngay đàn ông liền."

"Tớ lại thấy Nhạc Văn Hi diễn không tốt, diễn như vậy người ta coi bị cười thúi mặt mất, nói không chừng còn bị netizen edit thành clip hài không chừng."

"Đúng vậy, Phương Lê bận nữ trang thật sự quá đẹp, nhìn liền thấy hảo cảm."

"Cậu ấy mà bận nữ trang rồi livestream chắc chắn trending."

Phương Lê được nhận vai liền kí hợp đồng, tâm tình liền có chút phức tạp, cậu rất thích nhân vật này, nhưng không ngờ được vẫn không tránh được việc bận trang phục nữ.

Nhạc Văn Hi ánh mắt âm trầm nhìn Phương Lê, lúc ở công ty rõ ràng nhà sản xuất đã đến bắt chuyện với y, y còn nghĩ vai diễn này nhất định sẽ thuộc về bản thân, nhưng nào ngờ lại thua lần nữa, đến khi nào y mới có thể thoát khỏi cái bóng của Phương Lê đây?

Khi đã xác định mọi chuyện, mấy ngày sau Phương Lê phải vào đoàn đến địa phương khác để quay, mấy ngày nay đều nắm chặt từng giây từng phút để luyện tập và học kĩ thuật diễn.

Khi Diêm Mặc Nghiêu đến muốn cùng Phương Lê ăn cơm, thấy hắn Phương Lê liền nói.

"Mấy ngày nữa tôi phải vào đoàn đi nơi khác quay phim, khoảng thời gian đó ngài cứ suy nghĩ cẩn thận lại đi, nếu ngài vẫn kiên trì không muốn thay đổi suy nghĩ, thì tôi và ngài cũng nên tách ra luôn."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê trong chốc lát nói: “Ăn cơm đi.”

“Tôi không phải đang nói giỡn. Lần này tôi cực kì nghiêm túc và là lần cuối tôi nói suy nghĩ này với ngài, nếu lần này trở về ngài vẫn vậy dù có chết tôi cũng phải phân rõ giới hạn với ngài."

Diêm Mặc Nghiêu vẫn trầm mặc tiếp tục ăn cơm, Phương Lê vẫn nhìn thẳng hắn nói tiếp.

"Mặc kệ ngài xem là thật hay đùa, lần này ý tôi đã quyết."

Ăn cơm xong Diêm Mặc Nghiêu cũng không nói lời nào, ngồi ở sofa bộ dạng trầm mặc, Phương Lê nhìn hắn một cái cũng không nói tiếng nào ngồi ở ghế đối diện mà học kịch bản.

Một lúc sau, Phương Lê tắm rửa thay đồ ngủ bước ra liền thấy Diêm Mặc Nghiêu đứng dựa bên tường liền nhíu mi.

"Sao ngài còn ở đây? Nhà tôi không có phòng ngủ dành cho khách đâu!"

Vừa nói vừa đi ngang qua Diêm Mặc Nghiêu, nhưng liền bị hắn ôm chặt lấy eo. Phương Lê vội vàng dùng hai tay đẩy ngực hắn ra, ánh mắt đầy phòng bị.

"Ngài muốn làm gì?"

Diêm Mặc Nghiêu một tay ôm eo, một tay đỡ sau gáy của Phương Lê liền ấn lên môi cậu một nụ hôn.

Phương Lê cũng hốt hoảng vì sự mạnh bạo của hắn, hai tay dùng sức cố đẩy, kéo Diêm Mặc Nghiêu tách ra, thở hổn hên mà hét lên.

"Ngài còn chưa xác định ở cùng tôi thì đừng có mà chiếm tiện nghi tôi, chừng nào ngài thay đổi ý định muốn hẹn hò với tôi thì tính, còn không thì đừng chạm vào tôi, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với chồng tương lai của mình."

Phương Lê cố ý nói ra những lời như vậy chỉ là quá tức giận, thật ra cậu cũng đã nghĩ rõ ràng, nếu cậu với Diêm Mặc Nghiêu không thể ở cùng nhau vậy cậu sẽ tìm cách trốn thoát không để hắn tìm được sau đó một mình mà trải qua quãng đời còn lại.

Còn Diêm Mặc Nghiêu sau khi nghe Phương Lê nói thì quả nhiên sinh khí, không tự chủ được mà ôm siết lấy Phương Lê. Khiến cậu cảm thấy eo như bị hắn siết muốn gãy, vội vùng vẫy hét lên.

"Đau!!! Đau ... Buông ra. Chú đang làm tôi đau ... Buông ra..."

Diêm Mặc Nghiêu một tay nhấc bổng Phương Lê đi thẳng vào trong phòng ngủ, sau đó trực tiếp đè trên người cậu, một tay giữ hai cổ tay Phương Lê, tay kia giữ quai hàm để cậu nhìn thẳng mặt hắn nói rõ từng chữ.

"Vậy thì hẹn hò trước đi, kết hôn từ từ bàn bạc kĩ lưỡng."

"Khi nào hẹn hò?"

Phương Lê hỏi ngược lại, cậu nghe hắn nói có chút sửng sốt, tuy cậu biết phải hẹn hò mới đến kết hôn, nhưng cậu thấy không cao hứng lắm, giống như hắn đang nói cho có lệ vậy, sau đó kéo dài thời gian.

Diêm Mặc Nghiêu lại muốn hôn Phương Lê, nhưng Phương Lê lập tức che miệng hắn lại.

"Tôi còn phải suy nghĩ, chú chờ đến khi tôi quay xong rồi trả lời được không? Mà trước đó chú không được phép ôm với hôn tôi."

Diêm Mặc Nghiêu nghe cậu nói cũng không trả lời mà đứng dậy sau đó bước vào phòng tắm.

Cậu nhìn hắn vào phòng tắm liền nhanh chóng ngồi dậy, phủ chăn lên chân mà ngơ ngác suy nghĩ, cậu nên đồng ý hẹn hò với Diêm Mặc Nghiêu hay không đây, nếu bắt đầu hẹn hò, sau này hắn có chịu kết hôn hay không?

Diêm Mặc Nghiêu tắm xong đi ra cởi trần thân trên, thân dưới chỉ cuốn cái khăn tắm, thấy Phương Lê ngồi dựa đầu giường mặt ngáo ngáo cưng vô cùng nên liền hướng phía giường bước tới.

Còn Phương Lê thấy hắn ra liền trợn tròn mắt. Gì vậy ba, không phải đi vệ sinh rồi về ư, sao ba tắm rửa rồi nude nửa người thế này, không lẽ tính ngủ lại đây? Thấy hắn càng đi càng gần, Phương Lê vội vàng túm chặt mền, khẩn trương nói.

"Chú muốn làm gì? Tôi không có giường dư đâu, chú muốn ngủ thì ra ghế sofa ở phòng kìa."

Diêm Mặc Nghiêu không thèm để ý, ngồi bên mép giường sau đó kéo mền của Phương Lê. Cậu vội vàng kéo lại mà hét nhưng lực đâu bằng người đàn ông ngồi bên, đành bất lực muốn xuống giường lấy cái mền khác. Nhưng một chân vừa thả xuống thì đã bị Diêm Mặc Nghiêu lần nữa ôm chặt, hắn kéo cậu nằm xuống sau đó lấy mền đắp lại.

"Tôi còn chưa đồng ý quen với chú đâu, đừng có mà xớ rớ tay chân."

Phương Lê lần đầu bị Diêm Mặc Nghiêu khoả thân ôm như vậy, nên tay chân lóng ngóng không biết phải để vào đâu.

"Em cứ việc suy nghĩ, bao lâu đều được, giờ thì không cần băn khoăn nữa, tôi bây giờ đã xem em là bạn trai rồi."

Diêm Mặc Nghiêu ôm chặt Phương Lê trong ngực, hắn khi nãy biết rõ những lời Phương Lê nói là do cậu cố tình, nhưng hắn vẫn cảm thấy bực bội vô cùng, chỉ khi ôm Phương Lê như vậy hắn mới bình tĩnh lại và thấy bản thân được trấn an.

"Chú rốt cuộc có hiểu lí lẽ không vậy? Cái gì là coi tôi là bạn trai hả?" Phương Lê ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Em thấy tôi là người sẽ nói lí lẽ sao?"

Phương Lê nghe hắn nói như bố đời liền bực bội muốn gặm cho thằng cha này một gặm, nhưng giờ tay chân cậu bị hắn ôm không thể động, chỉ còn miệng là có thể động thôi, nhưng vừa hé miệng thì đã bị Diêm Mặc Nghiêu sấn tới mà hôn.

Phương Lê lúc đầu còn giãy giãy phản kháng nhưng sau đó hai mắt cũng khẽ nhắm lại tay cũng vòng lên cổ Diêm Mặc Nghiêu để đáp lại hắn.

-----Còn tiếp-----



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net