Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thịt Kho Cải Chua

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Sau khi bị Diêm Mặc Nghiêu hạ thánh chỉ làm bạn trai được vài ngày, Phương Lê cũng phải vào đoàn đến nơi khác để quay phim.

Trong lòng cậu vẫn chưa tiếp thu thánh chỉ của Diêm Mặc Nghiêu, chỉ muốn dựa vào thời gian này cả hai không gặp mặt nhau để có thể suy nghĩ thật kĩ càng hơn về tương lai mà thôi.

Diêm Mặc Nghiêu chở Phương Lê đến sân bay, xe dừng lại bên ngoài, Phương Lê kéo Diêm Mặc Nghiêu nghiêm túc nói.

"Tôi nói với chú cái này nè! Tôi vẫn không chấp nhận việc chú đã nói đâu, tôi cũng có suy nghĩ của bản thân mình, chú đừng có bắt tôi nghe theo quyết định của chú, chú biết không?"

"Tôi sẽ để người khác theo làm trợ lí của em, dù sao cũng là đi nơi xa, em phải tự chú ý an toàn, tránh xa người lạ, vật lạ và phải tự chăm sóc cho mình, được không em?"

Diêm Mặc Nghiêu dùng giọng điệu dịu dàng cưng chiều vừa nói vừa xoa xoa mặt đứa nhỏ. Phương Lê thấy hắn làm lơ câu nói của mình thì tức giận trừng mắt, nhưng nghĩ lại cậu sẽ đi một thời gian, cũng không thể gặp hắn, nên cũng thấy không đành.

"Đi thôi, tới giờ rồi. Em cẩn thận một chút, nhớ lời tôi dặn chưa?"

Diêm Mặc Nghiêu như cha già có con đi xa, hết lo cái này đến lo cái khác, dặn đi dặn lại. Phương Lê ngồi bên cạnh nghe vậy, trong lòng liền không muốn đi nữa, vội vàng ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu hôn má hắn một cái.

Cả hai lại như vậy im lặng nhìn nhau, Phương Lê bị hắn nhìn chằm chằm có chút bất mãn liền bĩu môi, chỉ là Diêm đổng thấy vậy môi liền nhếch lên sau đó giữ quai hàm của Phương Lê mà hôn môi cậu.

Phương Lê bị hắn kéo ngồi trên đùi, hai tay ôm cổ hắn, hai mắt cũng nhắm lại mà đáp trả nụ hôn của Diêm Mặc Nghiêu, cậu trước kia vẫn luôn không hiểu sao hai người yêu nhau lại muốn hun đến hun đi, giờ ở bên cạnh Diêm Mặc Nghiêu rồi cậu cũng đã minh bạch, không bao giờ có thể khống chế được bản thân khi ngồi kế người mình yêu, chỉ cần tiếp xúc thân thể, cũng khiến tâm hồn họ được thoả mãn.

Cuối cùng Phương Lê đành phải xuống xe mà đến xe của đoàn tập hợp. Đầu tiên là đi máy bay, sau đó lại ngồi xe khách đến địa điểm quay, đến nơi cũng đã giữa đêm.

Bọn họ đến một khách sạn tương đối lớn của người bản địa, phòng đều sạch sẽ và được thiết kế theo phong cách dân tộc cổ điển. Mọi người cả ngày di chuyển nên ai cũng mệt mỏi, ngồi ở sảnh chờ cũng chả có tâm tư mà thưởng thức phong cách của khách sạn.

Nhạc Văn Hi vốn muốn mang trợ lý theo, để đặt phòng trước, nhưng phó đạo diễn lại nói công ty không cho phép họ đặt phòng trước, vì diễn viên đều là người nổi tiếng nhưng ở các công ty khác nhau. Nên đoàn phim phải gom lại toàn bộ để quản lý và phụ trách được dễ dàng hơn.

Nên Nhạc Văn Hi cùng phải giống với những người khác chờ đoàn phim phân phòng, mỗi phòng ba người. Y đem theo hai trợ lý vậy mà họ lại được phòng đôi, còn y phải chịu phòng ba, nên cảm thấy khó chịu vô cùng.

Phương Lê ngồi ở sofa định chút nữa về phòng sẽ gọi cho Diêm Mặc Nghiêu báo hắn rằng cậu đã đến nơi.

“Phương Lê thiếu gia.”

Phương Lê nghe được có người kêu, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

“Chào cậu, tôi là Hứa Vân công ty sắp xếp làm trợ lý của cậu, công ty đã đặt trước phòng cho cậu, xin hãy đi theo tôi."

Phương Lê có nghĩ bằng ngón chân cũng hiểu công ty nào và ông chủ nào nên trực tiếp đứng dậy đi theo Hứa Vân, hành lý cũng được nhân viên đi theo phía sau cầm giúp.

Những người xung quanh đều nhìn cậu đi, Nhạc Văn Hi thì khỏi nói lòng đều muốn biến thành đao lao đến xiên cho Phương Lê mấy nhát, y tức giận cắn chặt hàm.

"Long Du đối với Phương Lê thật tốt, chỉ quay có mười ngày lại đưa đến ba người trợ lý, nghệ sĩ hạng A nhiều lắm cũng chỉ đem theo bốn trợ lý bên người thôi."

"Không lẽ Long Du muốn lăng xê Phương Lê à?"

"Nếu thật sự là vậy thì còn gì bằng nữa, Long Du là công ty lớn, tài nguyên bối cảnh tài lực cái nào cũng dư dả cả."

“Đúng vậy đó. Chọn Long Du để bước vào giới giải trí không phải dễ như ăn cơm sao, tao thấy Long Du muốn lăng xê Phương Lê nên mới nhiệt tình như vậy với cậu ta á."

Mỗi người cũng được phân phòng xong xuôi, ai cũng phải viết lại thông tin đăng ký vì đây là để đảm bảo an toàn, hơn nữa yêu cầu không được tự ý đi đâu mất nếu như không có lý do chính đáng.

Tuy nói phòng ba người, nhưng Nhạc Văn Hi vừa vào liền thấy ba cái giường lớn, phòng cũng khá rộng rãi, còn có ban công nữa. Nhưng y lại nghĩ tới Phương Lê lại được ở phòng đơn vẫn cảm thấy bực chịu không nổi.

Nhạc Văn Hi vẫn không hiểu được, rõ ràng ai cũng biết bối cảnh y thế nào, vậy mà đoàn phim này lại không cho y chút đãi ngộ đặc biệt nào cả. Không có đãi ngộ thì thôi không tính, đằng này Phương Lê lại được đối xử đặc biệt hơn, y thật sự nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Rốt cuộc là tại sao.

Phương Lê theo trợ lý lên lầu 3, đây là một căn phòng lớn thông hai tầng trên dưới, không chỉ có cái phòng khách xa hoa, mà cái phòng bếp lại còn cực kì choáng ngợp, rồi hành lang mở rộng còn có cả bể bơi nữa.

Tắm rửa xong nằm trên giường, hết lăn trái lại lăn phải, cuối cùng cậu cũng gọi cho Diêm Mặc Nghiêu.

"Em tắm xong rồi sao?"

"Ừm. Mà sao chú biết?"

"Nửa tiếng trước tôi mới được báo là em đã đến khách sạn, giờ mới gọi thì chỉ có tắm rửa chứ em còn có thể làm gì nữa."

"Vậy sao chú không gọi cho tôi còn chờ tôi gọi mới chịu."

"Em chưa gọi nên tôi nghĩ em muốn tắm, đang định gọi thì em đã gọi tới rồi."

"Lý do lý trấu." Phương Lê vừa nói vừa bĩu môi.

"Mệt sao?"

"Ưm... Ngồi máy bay rồi ngồi xe lâu quá."

"Vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Chú không nhớ tôi sao?" Phương Lê vẫn là không có nhịn xuống, hỏi ra điều trong lòng muốn hỏi.

“Nhớ chứ.”

Diêm Mặc Nghiêu không chút do dự trả lời, làm cho Phương Lê có chút cao hứng, tuy rằng cậu sẽ không thừa nhận mình thấy vui.

“Vậy chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha.” Phương Lê hạ giọng thì thầm.

Sau khi nghe hắn đáp ứng, Phương Lê cũng cúp điện thoại kéo mền chuẩn bị đi ngủ, nhưng nhắm mắt một lúc lại mở to ra. Cậu không buồn ngủ.....

Quả thật cảm giác yêu đương khiến người ta mụ mị mà, nói chuyện điện thoại lại như tăng thêm sinh lực như vừa nốc hai lốc monster vậy. Nghe tiếng lại muốn gặp mặt, gặp mặt lại ngứa ngáy chân tay, thiệt là cảm giác.... mà.

Phương Lê cảm thấy yêu đương cũng tốt. Kiếp trước chưa kịp yêu ai đã chết nghẻo, kiếp này nếu chưa yêu mà lao vào kết hôn chắc cậu là người duy nhất hai đời không yêu quá.

Giờ nghĩ lại thì mới thấy cậu mắc cái gì cứ nằng nặc đòi cưới thế, hiện giờ yêu đương hẹn hò, sau đó khiến Diêm Mặc Nghiêu đồng ý kết hôn cũng không tồi nha.

Phương Lê nghĩ nếu Diêm Mặc Nghiêu đã tự nói hẹn hò thì xem như ông chú đó đã có tiến bộ vượt bậc rồi. Giờ kèm theo thủ đoạn của cậu nữa, từng bước chậm rãi như tự nhiên thì nước sẽ chảy thành sông thôi mà.

Quay đi xoay lại để nghĩ chuyện này đến giữa đêm Phương Lê mới đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Phương Lê là người rời giường sớm nhất.

Mọi người còn chưa kịp ăn sáng đã phải quay để kịp tiến độ, Phương Lê đang ngồi để nhân viên đội tóc giả, trợ lý đứng cạnh liền đưa qua một hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo tổ yến đang bốc khói nghi ngút.

Nhưng giờ là quá sớm, Phương Lê cũng ăn không vô, nên chỉ uống chút nước ấm. Thay đồ cùng trang điểm xong xuôi, mọi người cùng bước ra xe để đến chỗ quay.

Đang đứng chờ xe tới thì cùng lúc thấy rất nhiều người nổi tiếng, từ tuyến 18 tới hạng A cũng có. Nam chính là Cố Tu cũng là người nổi tiếng nhất ở đây, đã hai lần cầm giải ảnh đế, kỹ thuật diễn phải gọi là hoàn hảo, Phương Lê cũng đã coi không ít phim của người này, cảm thấy thật sự quá chuyên nghiệp. Trong phim này cậu đóng vào sư đệ của Cố Từ, cũng sẽ diễn với anh mấy cảnh.

Các học sinh được chọn diễn thấy người nổi tiếng cũng cảm thấy tò mò, nhưng không có ai kích động hay điên cuồng cả, mà rất bình tĩnh.

Khi một chiếc xe lái đến, họ lại nghĩ đó là xe của vị nghệ sĩ nào nữa thì trợ lý đứng bên cạnh liền hướng Phương Lê nói.

"Đây là xe công ty chuẩn bị, cậu lên đi."

Phương Lê nhìn con xe sang chảnh trước mặt mà câm nín, làm hơi lố thì phải, cậu chỉ quay có mười ngày mà còn là vai phụ nhỏ nhoi, làm lố vậy là sao? Nhưng Phương Lê lại biết vì Diêm Mặc Nghiêu chỉ muốn cậu được thoải mái nên mới lấy danh nghĩa công ty Du Long mà an bài.

“Phương Lê thiếu gia, cậu nhanh lên xe, để xe sau còn đến." Hứa Vân nói.

Để xe không bị ùn ứ, Phương Lê cũng bội vàng lên, sau đó mọi người xung quanh chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc xe sang chảnh tự động đóng cửa chạy mất .

Trừ bỏ các học sinh, thì những nghệ sĩ xung quanh đều nhìn chăm chằm Phương Lê. Họ biết đoàn phim lần này có tuyển mấy học viện vũ đạo, giờ lại thấy công ty Long Du không chỉ chuẩn bị phòng cùng trợ lý mà còn chuẩn bị xe, hẳn là người có chống lưng, bọn họ cũng không đắc tội nổi.

Khi tới chỗ quay phim, trợ lý đã tìm được một chỗ gần đó bày bàn xếp cùng ghế xếp dựa cho Phương Lê, sau đó còn bày ra bữa sáng.

Phương Lê không chỉ có trợ lý mà còn có nhân viên makeup riêng, quả thật khiến nhiều người đều nhìn.

Cố Tu có xem qua ảnh và clip của Phương Lê nên biết cậu, y còn biết đạo diễn tìm đến học viện vũ đạo để casting, nên cũng có chút bất mãn vì họ sẽ không có kinh nghiệm trong diễn xuất. Nhưng nhìn Phương Lê anh càng không tự chủ được mà nhíu chặt mày, sau đó đến tìm đạo diễn hỏi có thể thay diễn viên khác không?

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net