Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Lê không có trải qua casting mà được chọn, cậu cứ nghĩ là Diêm đổng mở cửa sau cho cậu. Nhưng thật không ngờ tới lại có chuyện như vầy xảy ra, quả thật khốn nạn mặt người dạ thú thì nơi nào cũng có."Quảng cáo này tôi không quay nữa. Ông chắc cũng hiểu ý tôi rồi đúng không?"

Phương Lê nhìn Trương Dũng Tường thẳng thắng mà nói. Khiến gã sửng sốt, gã không nghĩ tới Phương Lê lại dứt khoát cự tuyệt như vậy.

"Em đừng quên bản thân đã kí hợp đồng."

Gã muốn dùng số tiền vi phạm để áp chế Phương Lê nhưng cậu lại bình tĩnh  nói.

"Tôi sẽ chỉ trả số tiền vi phạm. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết là tôi không cha không mẹ không đồng nghĩa với việc tôi không có tiền, cũng không đồng nghĩa với việc sẽ bán chính mình để đổi tiền."

"Anh cũng biết điều đó. Nhưng cũng nói cho em biết một điều, ở nơi đây em không có quyền quyết định." Vừa nói gã vừa đứng dậy ép sát Phương Lê.

"Ông uy hiếp tôi. Hay là muốn cưỡng hiếp tôi?"

"Anh trước đó không có ý định uy hiếp hay cưỡng hiếp gì, vì nó không phải phong cách của anh. Nhưng hiện tại nhìn em như vậy, amh lại cảm thấy phong cách của chính mình đang thay đổi."

"Ông biết Diêm Mặc Nghiêu không?"

"Biết thì sao?" Trương Dũng Tường nghe Phương Lê nói thì nghi hoặc hỏi lại.

"Không bằng tôi gọi một cú điện thoại cho ông nói chuyện cùng hắn thì sao?"

Trương Dũng Tường đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ý Phương Lê mà bật cười.

"Nếu em nói em biết Lư đổng của Long Du thì anh còn tin, vì trước đây em cũng là người đại diện game cho công ty họ, nhưng em lại nói mình quen với Diêm đổng, ha ha ha tôi cũng có chút quen biết Diêm đổng nè, quả thật bộ dáng của em không phải loại hình hắn thích."

Phương Lê lấy ra di động muốn gọi Diêm Mặc Nghiêu, nhưng vừa cầm ra đã bị Trương Dũng Tường giật lấy. Gã lắc lắc điện thoại của Phương Lê mỉm cười.

"Muốn gọi cầu cứu sao? Điện thoại của em tôi cầm trước, xong chuyện sẽ trả."

"Trả điện thoại lại cho tôi."

"Phải xem thái độ của em thế nào." Trương Dũng Tường hướng mắt ra hiệu cho bảo tiêu bên cạnh đem Phương Lê đi.

"Đừng chạm vào tôi!" Phương Lê quát: "Tôi tự đi!"

Phương Lê biết có giãy giụa cũng không thoát, nếu hét còn bị bịt miệng có khi còn bị đánh bất tỉnh nữa. Nên cố gắng thật bình tĩnh nhìn xung quanh tìm cơ hội để trốn.

Phương Lê lúc đóng phim về đã oán giận Diêm Mặc Nghiêu để người bên cạnh cậu quá nhiều, làm quá lố, khiến cậu bị người khác để ý mà không thoải mái. Diêm Mặc Nghiêu nghe xong thì có suy xét qua, cảm thấy hiện tại cậu cũng không đi đâu xa mà bọn họ cũng chưa công khai, hắn bảo hộ cậu quá chặt ngược lại sẽ khiến người khác để ý, ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của đứa nhỏ, cho nên điều động nhân thủ cách xa một chút chứ không rút hết về.

Phương Lê hiện tại cảm thấy hối hận vô cùng, nếu biết có chuyện như vậy xảy ra, dù có bị người khác nói làm lố hay gì cậu cũng chịu.

Phương Lê một đường bị bảo tiêu của Trương Dũng Tường kè đi, không có chút cơ hội để bỏ chạy. Mỗi bước đi của cậu đều cực độ gian nan, khẩn trương mà cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Lúc tới trước của phòng Phương Lê suy nghĩ xem có nên giãy giụa hay không, không giãy thì đi bằng hai chân vào, còn giãy có khi sẽ bị khiêng như heo vào, nên cậu cắn chặt răng mà tự bước vào trong.

Vào phòng Phương Lê liền đảo mắt nhìn quanh, sau đó chậm rãi bước đến cái bàn có đặt bình hoa.

"Phòng ở bên này." Trương Dũng Tường nhìn Phương Lê nói.

Phương Lê hung hăng trừng mắt gã, chuẩn bị sẵn sàng mà phản kích.

"Nếu em chịu nghe lời thì tôi sẽ thật ôn nhu không làm em bị thương. Ngoan ngoãn đến đây nào." Trương Dũng Tường vừa đi về hướng Phương Lê, vừa hạ giọng dụ dỗ.

Phương Lê một tay để sau lưng, nắm chặt cổ bình hoa, cậu không biết kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì, tay vô thức run rẩy. Kiếp trước, cậu không có trải qua những chuyện thế này, nên cậu không cảnh giác những kẻ mặt người dạ thú như thế, cảm nghĩ càng cảm thấy buồn nôn.

"Tôi tự qua, ông đừng đụng vào người tôi." Phương Lê lớn tiếng nói.

"Vậy được rồi, vào thôi. "

Phương Lê thấy gã không sấn lại nữa thì cũng thả lỏng, bàn tay nhanh chóng vung lên đập thẳng bình hoa vào đầu Trương Dũng Tường.

Gã đột ngột bị đập đau đớn la lên, nhưng lại không có ngất xỉu, Phương Lê thấy gã vẫn đứng ôm chặt đầu vội cúi người xuống cầm một mảnh vỡ mà hướng thẳng về phía Trương Dũng Tường, tay đang không ngừng run rẩy.

Trương Dũng Tường che phần đầu chảy đầy máu, cả người lung lay hướng về phía Phương Lê quát lớn.

"Mày dám đập tao. Xem ra không đánh mày, mày sẽ không biết thế nào là ngoan ngoãn mà."

Trương Dũng Tường lao đến chỗ Phương Lê đập vào tay đang cầm mảnh vỡ của cậu, gã vừa vung tay định đánh Phương Lê thì một tiếng rầm thật lớn vang lên, Phương Lê bị doạ đến run bần bật, Trương Dũng Tường cũng giật mình mà vội quay lại nhìn.

"Tụi bây là ai...???"

Gã hét lên nhưng chưa nói hết câu đã bị áp chặt dưới đất, gã đau mà tức giận hét lớn.

"Buông tao ra! Tôi bây là ai, tụi bây có biết tao là ai hay không, người đâu... Buông ra... Tao sẽ không để yên cho tụi bây...."

Bảo tiêu của Trương Dũng Tường đều bị đánh nằm bẹp ngoài hành lang. Trương Dũng Tường thì bị áp chặt xuống đất mà gào cha gào mẹ hăm doạ, lúc này một người đàn ông cao lớn trên người bận một bộ suit phẳng phiu sang trọng bước vào, không ai khác chính là Diêm Mặc Nghiêu.

Phương Lê vừa thấy hắn đang vội vã bước vào, cả người đều vô lực ngồi bệt xuống đất, tay cầm mảnh vỡ của bình hoa cũng buông ra.

"Bảo bối! Không sao, không sao nữa rồi, tôi ở đây."

Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng bước đến ôm chặt lấy Phương Lê, nhìn người trong lòng khuôn mặt trắng bệch, áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi, tay còn run rẩy. Diêm Mặc Nghiêu vừa an ủi vừa hôn môi hôn trán Phương Lê.

Cậu biết bản thân không có gì nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà run rẩy. Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê cảm nhận đứa nhỏ sợ hãi run rẩy liên tục mà đau lòng không thôi, quay lại nhìn Trương Dũng Tường hai mắt đều đỏ sậm. Bảo tiêu của Diêm Mặc Nghiêu thấy vậy liền nắm tóc của Trương Dũng Tường kéo lên, bắt gã ngưỡng đầu.

Trương Dũng Tường nãy giờ bị ép mặt một bên nên không biết Diêm Mặc Nghiêu vào, giờ nhìn được hắn cả người gã đều sợ hãi, hai hàm răng va lập cập vào nhau.

"Diêm ... Diêm ... đổng."

"Trương Dũng Tường." Diêm Mặc Nghiêu ánh mắt nhìn gã như nhìn người chết.

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả Diêm đổng ... Xin ngài .. xin ngài tha cho tôi ... Tôi chưa đụng vào cậu ấy ... Tôi chưa làm gì cả. Ngài có thể hỏi cậu ấy. Tôi không biết cậu ấy .. là người của ngài ... Xin ngài ... Cầu xin ngài tha cho tôi ... Diêm đổng tôi xin ngài..."

Trương Dũng Tường như kẻ phát điên. Nói năng không rõ ràng mà giải thích rồi cầu xin. Gã hoàn toàn không ngờ tới khi nãy Phương Lê nói quen Diêm Mặc Nghiêu là sự thật.

Trước nay giám đốc Tôn làm việc rất tốt, nên Trương Dũng Tường rất tin cậy. Nếu gã biết Phương Lê quen biết Diêm Mặc Nghiêu thì lần casting này sẽ loại ngay cậu. Gã cảm thấy bản thân có chút hiểu biết về Diêm Mặc Nghiêu nên biết thủ đoạn của hắn tàn dộc đến thế nào. Trong giới không ai không biết Diêm Mặc Nghiêu còn ra tay với chính cha của mình, đối với người ngoài như gã thì sao hắn có thể buông tha. Gã cảm thấy sợ hãi vô cùng chỉ hi vọng thời gian có thể chảy ngược, mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.

Diêm Mặc Nghiêu đem Phương Lê bồng lên, bàn tay to bao lấy đầu Phương Lê ấn trên vai hắn, hướng về Trương Dũng Tường nói một câu mà Phương Lê sát bên cũng không nghe được, sau đó liền ôm Phương Lê rời khỏi, trong phòng chỉ còn vang lại tiếng gào khóc cùng âm thanh xin tha của Trương Dũng Tường.

Hắn ôm đứa nhỏ lên xe, để cậu ngồi trên đùi còn tay thì ôm mặt của Phương Lê nhẹ nhàng vuốt ve, môi cũng kề xuống trải từng nụ hôn dịu dàng lên trán lên môi Phương Lê, sau đó áp trán vào trán của đứa nhỏ, đầu mũi nhẹ nhàng cọ cọ đầu mũi Phương Lê để trấn an.

Phương Lê nhắm mắt thả lỏng để mặc Diêm đổng trấn an, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm chặt cổ Diêm Mặc Nghiêu.

Diêm Mặc Nghiêu vừa tham gia một hội nghị, sau đó biết được Phương Lê quay quảng cáo ở đây nên kết thúc cuộc hợp liền chạy tới. Chỉ là đang trên đường đi thì nhận được tin của bảo tiêu nói Phương Lê đã xảy ra chuyện.

Cả người Diêm Mặc Nghiêu như ngồi trên lò than, chạy tới thì nhìn thấy đứa nhỏ mà hắn nâng niu sợ hãi đang ngồi bệt dưới đất, lúc đó hắn chỉ muốn xé xác Trương Dũng Tường. Hắn phải cho gã biết những kẻ không có mắt đụng vào bảo bối của hắn sẽ có hậu quả thế nào. Diêm Mặc Nghiêu muốn cả đời này Trương Dũng Tường nghèo khó không bao giờ có thể xoay thân được.

Xe một đường chạy thẳng đến công ty, Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê lên phòng nghỉ phía trong văn phòng của hắn. Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Diêm Mặc Nghiêu liền đi rót một ly nước ấm đút cho Phương Lê uống.

Phương Lê cầm cái ly, hai tay vẫn run, miệng nhỏ từ từ uống nước, khi cảm nhận được dòng nước ấm chảy qua thực quản xuống dạ dày, cả người cũng dần ấm lại cậu mới bình tĩnh lại được đôi chút.

Diêm Mặc Nghiêu thấy Phương Lê uống xong liền tiếp cái ly để qua một bên, sau đó ôm mặt của cậu mà nhẹ nhàng hôn môi. Phương Lê cũng ngửa đầu hé miệng đáp lại hắn, thân thể dần thả lỏng, hai tay cũng vươn lên ôm cổ người đàn ông.

Qua hơn một giờ, sắc mặt Phương Lê cũng dần khôi phục lại, nhưng bộ dáng vẫn ngáo ngáo. Diêm Mặc Nghiêu hướng cậu vừa mổ mổ vào cái môi mềm vừa xin lỗi.

Tuy hắn an bài bảo tiêu bảo vệ Phương Lê nhưng không muốn cậu cảm thấy khó chịu nên đã để bảo tiêu cách cậu một khoảng cách. Nếu lúc đó bảo tiêu ở gần hơn thì Phương Lê sẽ không bị ép bước vào phòng của Trương Dũng Tường rồi.

Phương Lê nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác sợ hãi khi nãy đã dần thoái lui, ngồi bật dậy mà vung tay đánh vào người Diêm Mặc Nghiêu để phát tiết ủy khuất.

Hắn ngồi yên cho cậu đánh, càng đánh Phương Lê lại càng cảm thấy ủy khuất vô cùng, tuy cậu biết không phải lỗi của Diêm Mặc Nghiêu mà nói đúng hơn hắn hoàn toàn không liên quan đến chuyện này nhưng cậu lại muốn gây rối như vậy, muốn Diêm Mặc Nghiêu cũng cảm nhận được sự sợ hãi bất lực của cậu khi đó.

Sau khi phát tiết xong xuôi, Phương Lê lại vươn tay ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, vùi đầu vào cổ hắn mà khóc nấc lên, hắn chỉ im lặng dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu. Hắn biết đây là Phương Lê đang phát tiết, thà phát ra hết chứ đừng để nghẹn trong lòng, để rồi sinh ra bóng ma ảnh hưởng cả đời.

Phương Lê đánh rồi khóc sau đó mệt mỏi liền ngủ, Diêm Mặc Nghiêu nhẹ nhàng đắp chăn, điều chỉnh lại nhiệt độ phòng, trước khi đi ra còn hôn lên trán Phương Lê một cái mà thủ thỉ.

"Bảo bối ngủ cho ngoan, sau khi dậy sẽ không có chuyện gì nữa."

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net