Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhạc Văn Hi đem tất cả những gì y chứng kiến kể lại cho Diêm Bác Phong và Diêm Học Ấn nghe, họ nghe xong cũng rơi vào trầm tư, quả thật những hành động đó không thích hợp với quan hệ cha con. Nhưng họ cũng không dám đến hỏi Diêm Mặc Nghiêu, vì thế chỉ có thể âm thầm mà quan sát thêm thôi.

Dạo gần đây Diêm Mặc Nghiêu khá bận rộn có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Phương Lê thì thoải mái hơn, không học hành luyện tập thì cũng nghỉ ngơi thư giãn, nên bọn Nhạc Văn Hi muốn rình trộm cũng không rình được bao nhiêu.

Giữa trưa Diêm Mặc Nghiêu về ăn cơm, xong thì lăn lên giường ôm Phương Lê nghỉ trưa. Hắn hơi dựa vào đầu giường tay phải cầm máy tính bảng, tay trái để trên eo Phương Lê vuốt ve. Còn Phương Lê thì thoải mái hơn khi nhũn ra trong ngực Diêm Mặc Nghiêu như một cái bánh mèo, trên người đắp một cái chăn mỏng, bàn tay đặt trên ngực áo Diêm Mặc Nghiêu xoay xoay nút áo hắn.

Nhóm người Nhạc Văn Hi đứng núp sát góc mà nhìn trộm sau đó âm thầm rời đi. Mà cứ nghĩ không ai nhận ra nhưng thật ra Diêm Mặc Nghiêu đã biết hết tất cả rồi, hắn chỉ là lười không muốn để ý tới mà thôi. Hơi cúi đầu nhìn người trong ngực đã ngủ say từ lúc nào, Diêm Mặc Nghiêu không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

Chỉ vì không muốn mất Phương Lê và thật sự muốn cho cậu là người hạnh phúc nhất thế giới này nên hắn quyết định kết hôn để Phương Lê có danh phận, đứng bên hắn thật minh bạch. Chỉ là băn khoăn trong lòng hắn vẫn chưa tan, nhưng khi ở trước mặt Phương Lê hắn không muốn lộ ra để cậu khỏi phải lo lắng.

Ba người trở lại sân sau, đem phòng khách ở tầng một đóng lại, ba người ngồi chụm vào nhau, thần sắc nghiêm túc mà phân tích.

"Cái hình ảnh đó quá là thân mật nhưng cũng không thể nói lên điều gì cả." Diêm Học Ấn mở miệng nói trước thì Diêm Bác Phong cũng tiếp lời.

"Quả thật không thể xác định được gì, nhưng không phải Văn Hi cũng nói đã thấy hai người học đút nhau bằng miệng sao?"

"Em cảm thấy chuyện này chúng ta nên nói cho bà nội nghe, chỉ có bà nội nói cha mới nghe theo thôi."

Nhạc Văn Hi bộ dáng như đang lo lắng cho Diêm Mặc Nghiêu nói.

Diêm Học Ấn cũng nghiêm túc gật thật đầu, sau đó lại nói.

"Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta nói cho bà nội thì cha sẽ biết là do chúng ta nói, có thể sẽ sinh khí. Cho nên chúng ta phải để bà nội thấy được cảnh tượng đó, như vậy bà nội mới tự đi nói cho cha được."

Nhạc Văn Hi cùng Diêm Bác Phong cũng đồng ý với ý của gã, họ phải để cho bà Nhạc thấy được hình ảnh Diêm Mặc Nghiêu và Phương Lê ở chung không bình thường đến thế nào.

***

Hôm nay, Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu cùng nhau từ ngoài trở về, cả hai khi cùng vào phòng ăn thì tin nhắn điện thoại của Phương Lê vang lên, cậu liền lấy ra xem, thấy là của Hứa Dương nên liền vừa đi vừa nhắn tin trả lời.

"Í yá!!" Phương Lê rú lên rồi ngồi thụp xuống ôm chân, vì đi không nhìn, một đường đá thẳng vào bàn để bình hoa trang trí, chân đau chịu không nổi.

Diêm Mặc Nghiêu đi trước vừa nghe đứa nhỏ rú lên liền vội vàng xoay lại, lập tức khom người nâng nách đỡ Phương Lê đứng dậy.

"Đụng vào chỗ nào rồi? Em đi còn coi điện thoại là sao hả?"

"Không sao, không sao?"

Phương Lê lắc tay. Chính là Diêm Mặc Nghiêu hơi cúi người trực tiếp ôm Phương Lê nhấc bổng lên, một tay đỡ dưới mông cậu, tay kia xoa đầu gối giùm Phương Lê.

"Đau lắm sao?"

"Không sao chỉ là giật mình nên hét hơi lớn thôi, chút nữa là hết đau ngay."

Phương Lê nhỏ giọng mặt cũng đỏ bừng mà nói, thật sự giờ cậu hết thấy đau mà chỉ thấy ngượng vì Diêm Mặc Nghiêu đang ẵm cậu như vậy thôi.

Cả đám Nhạc Văn Hi nhìn Diêm Mặc Nghiêu sau đó yên lặng quan sát biểu tình của Nhạc Lâm Hoa. Chính là bà Nhạc lại hướng Phương Lê lo lắng mà hỏi: "Con có sao không? Về phòng xem thử nếu nặng liền gọi bác sĩ đi."

Diêm Mặc Nghiêu vẫn ẵm Phương Lê mà nhìn quản gia đứng bên cạnh nói.

"Ông đem cái này bỏ đi, về sau đừng để đây nữa."

Quản gia nhanh chóng đáp một tiếng rồi an bài người giúp việc đem bàn cùng bình hoa dẹp vào kho. Diêm Mặc Nghiêu liền hướng Nhạc Lâm Hoa nói không cần chờ họ, sau đó bồng Phương Lê về phòng.

"Vậy chúng ta ăn thôi, mấy đứa cũng ngồi xuống đi chứ đứng đó làm gì?"

Ba người ngồi xuống chỉ là khẽ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó cùng rút ra kết luận. Chính là người thường bị đụng chân như vậy đau lắm, thì chỉ đỡ thôi đằng này lại ôm lên như thế rõ ràng là quá bất thường rồi. Vậy sao mà bà nội lại không có biểu tình gì như thế. Họ nhìn nhau một lúc sau đó đạt thành nhận thức chung, quyết định nhắc nhở Nhạc Lâm Hoa một tiếng.

"Bà nội, tại sao cha lại ẵm Phương Lê như vậy? Chỉ đụng một chút đâu tới nỗi đi không được."

Diêm Bác Phong làm bộ không hiểu mà hướng Nhạc Lâm Hoa hỏi. Diêm Học Ấn bên cạnh cũng phụ hoạ thêm.

"Đúng vậy. Phương Lê cũng đã là người lớn rồi, để cha ẵm như vậy nhìn rất kì quái."

“Nói lớn thì thằng bé cũng đâu có lớn, còn nhỏ tuổi hơn hai đứa, nên so với cha các con nhỏ hơn khá nhiều, được ẵm như vậy thì có là gì." Nhạc Lâm Hoa không nhận ra ý của họ, nên bộ dáng thản nhiên nói.

Nhạc Văn Hi nghe bà nói xong thì tay cầm đôi đũa cứng đờ, thầm nghĩ Phương Lê chỉ nhỏ hơn y mấy tháng mà thôi, trong khi y đến Diêm gia lúc 14, 15 tuổi, tại sao cha không đối xử với y như vậy chứ?

"Chỉ là tụi con cảm thấy thì không sao, nhưng người ngoài thấy thì không tốt cho lắm."

Diêm Bác Phong chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.

“Trước mặt người ngoài, bọn họ sẽ tự biết chú ý, không lẽ cha các con không hiểu những chuyện đó." Nhạc Lâm Hoa cười cười nói. Quả thật nếu Phương Lê ở đây sẽ cười đến mãn nguyện vì cuối cùng bọn Nhạc Văn Hi cũng phải chịu cảm giác ông nói gà bà nói vịt giống y như cậu rồi. Nhưng có lẽ sau đó Phương Lê sẽ nói Diêm Mặc Nghiêu mua thuốc bổ não cho bà Nhạc uống.

Diêm Học Ấn đánh ánh mắt ý bảo Diêm Bác Học đừng nói nữa, vì càng nói sẽ càng lộ ra ý đồ của họ, gã cũng không muốn Diêm Mặc Nghiêu khó chịu.

Diêm Bác Phong chỉ có thể vùi đầu ăn cơm không nói chuyện nữa.

Nhạc Văn Hi ăn uống liền không vô, miễn cưỡng nhai vài đũa sau đó nhanh chóng xin phép lên phòng, vì nếu y ngồi nữa sẽ không nhịn được mà hỏi tại sao Phương Lê được đối xử đặc biệt như vậy mà y lại không? Phương Lê dựa vào cái gì chứ?

Trên phòng Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu đặt trên giường, ống quần xắn lên lộ ra đầu gối bầm đỏ một mảng lớn. Cậu hai chân đặt dưới đất, nửa người trên thì nằm ra giường, hai tay còn ôm gối, Diêm Mặc Nghiêu quỳ một chân dưới đất, dùng dầu thuốc xoa vết bầm cho Phương Lê, tuy là không đau nhưng bị Diêm Mặc Nghiêu cứ xoa xoa sờ sờ nhột vô cùng.

"Sau này cấm em vừa đi đường vừa bấm điện thoại, muốn xem điện thoại thì phải chờ đến khi ngồi xuống, nghe hay chưa?"

"Nghe rồi!!!!!"

Phương Lê nhỏ giọng trả lời. Hắn xoa xong cũng kéo lại ống quần cho cậu, sau đó hai người xuống lầu một ăn cơm.

"Hôn lễ đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn chờ phát thiệp cưới nữa thôi, chuyện chúng ta kết hôn sẽ rất ầm ĩ, em có muốn anh xin cho em nghỉ mấy ngày không?"

"Thôi không cần đâu, lúc hưởng tuần trăng mật rồi nghỉ luôn một thể, giờ xin nghỉ chờ tới ngày kết hôn hình như hơi lâu. Trì hoãn học hành thì không tốt."

***

Càng gần ngày cưới, Diêm gia cũng nhanh chóng trang trí, thiệp gửi ra ngoài cũng không ít.

Dạo gần đây tâm trạng của Nhạc Văn Hi không tốt, nên hôm nay liền kéo một đám bạn bè về Diêm gia, để chơi đùa, sẵn có thể hạ nhục Phương Lê thì càng tốt.

Chính là khi bọn họ bước vào đại sảnh, định đi vào bên trong lại thấy nhóm người giúp việc đang bận rộn đổi vật dụng, rồi lại chùi trang trí gì đó. Nhạc Văn Hi liền nhíu mi nghi hoặc, khi nhìn thấy quản gia liền cao giọng hỏi:

"Định sửa nhà sao?"

"Là vì sắp có yến hội nên phải chuẩn bị trước." Quản gia cũng không thèm để ý thái độ của y, giọng điệu vẫn chuyên nghiệp mà trả lời.

"Sao trong nhà có yến hội mà cháu lại không biết?"

"Là tiên sinh phân phó." Quản gia nói xong cũng không nói thêm câu nào nữa, tiếp tục bước qua giám sát nhóm người giúp việc, để không xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Nhạc Văn Hi nghe ông nói cũng nghiêm túc mà thầm nghĩ, chưa tới sinh nhật ai trong nhà mà, còn nếu yến hội bình thường thì cái này cũng làm hơi quá rồi đó, hiện tại y chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất chính là cái yến hội này để chào mừng Phương Lê trở thành người của Diêm gia.

"Văn Hi có chuyện gì vậy? Nhà cậu định làm tiệc lớn gì sao?" Dương Tinh nhỏ giọng thăm dò.

"Đi thôi, đến đình viện ngồi."

Nhạc Văn Hi cũng không trả lời, vì y không biết phải trả lời thế nào, im lặng mà bước đến đình viện.

Nhạc Văn Hi đi về đình viện tổng, vì nơi đó rộng rãi nhất nên thường được làm nơi tổ chức tiệc ngoài vườn, vì vậy nơi này cũng được trang trí vô cùng đẹp, từ những cái đèn, hồ cá, đài phun nước. Nhạc Văn Hi ý định đưa bọn họ tới đây ngoài việc nâng giá trị bản thân trong mắt đám bạn bè ra, còn để thoả mãn tâm hư vinh của bản thân.

Chỉ là khi họ vừa bước đến gần đã thấy trong đình viện người đến kẻ đi không ít, ai cũng bận rộn khiêng vác, trang trí, Phương Lê cùng Hứa Dương cũng đứng ở trong đó, có người còn cầm một tờ giấy lớn mở ra trước mặt cho Phương Lê coi, bộ dạng như đang xin chỉ thị của cậu.

Nhạc Văn Hi vừa nhìn thì cả người liền muốn điên lên, trong đầu như có một cọng dây thần kinh đứt phựt, y tức giận hầm hầm mà bước thẳng đến chỗ Phương Lê lớn tiếng kêu lên:

“Phương Lê!”

Phương Lê cùng Hứa Dương đồng thời xoay người nhìn qua, vừa thấy bộ dạng của Nhạc Văn Hi như con bò điên, hầm hầm bước đến liền nhíu mi. Chính là vừa bước đến nơi Nhạc Văn Hi như kẻ trên mà xa xả lớn tiếng.

"Mày có thể giữ lại chút tự trọng được hay không? Mày nghĩ trong nhà này mày là ai, mà dám vung tay múa chân làm cái trận lớn như vậy hả, mày nghĩ mày quan trọng lắm sao, mày làm như vậy để chứng tỏ điều gì chứ, khoe ra cái gì, trước giờ không ai để ý nên chộp được thời cơ là mày khoe ra liền đúng không. Mày làm cái trò này tao thấy mắc cười quá, đúng là đồ nghèo hèn."

"Khoe cái mẹ gì? Mày đang nói bản thân mình sao?" Hứa Dương nghe xong nhếch môi khinh thường nhìn Nhạc Văn Hi nói.

"Mày câm miệng đi. Đây là nhà của tao, ở đâu tới lượt mày lên tiếng hả, mày cút đi ra ngoài cho tao."

Nhạc Văn Hi nổi điên chỉ vào mặt Hứa Dương hét lớn. Hứa Dương nghe, mặt lỗ rõ khinh thường cố tình châm chọc.

"Nhà mày ???.... Chỗ nào là nhà mày, mày họ Diêm sao? Hay mày là con ruột của chú Diêm? Mày vẫn chưa được chú Diêm công chứng làm con nuôi đâu, vậy mà mở miệng một câu nhà tao, hai câu nhà tao, nói ra không sợ người khác cười thúi mặt à? Tao chả ngán gì cả, mày là thá gì mà bảo tao cút khỏi đây? Mày cũng chỉ là cái hạng ở nhờ mà thôi."

"Mày... Mày ....!" Nhạc Văn Hi tức giận vô cùng vì những lời Hứa Dương nói đều đúng nên y không thể nào cãi lại được. Chính là Dương Tinh bên cạnh liền giúp y cãi lại.

"Hứa Dương, người có ăn học cũng không nên nói chuyện quá đáng như vậy. Nhà của người khác mày xen miệng vào như thế là sao? Văn Hi là được bà Nhạc đích thân đưa vào nhà, là lão phu nhân thừa nhận, còn mày có tư cách gì ở đây mà lên tiếng. Càng nói càng thấy giống cái đồ không được dạy dỗ."

"Vậy còn mày. Mày có tư cách gì xen mồm vào đây. Mày nói người khác không được dạy dỗ, vậy mày được dạy dỗ lắm sao? Nói cũng tự nhìn lại bản thân đi chứ."

Phương Lê nhìn Hứa Dương trả lại hết những gì Dương Tinh đã nói. Chính là Dương Tinh có tức giận cũng không làm gì được Phương Lê vì gã nghe Nhạc Văn Hi nói Phương Lê được Diêm gia nhận nuôi. Những lời mắng chửi nhanh chóng bị gã nuốt lại, vì Phương Lê không giống Hứa Dương mà gã có thể chửi là chửi.

"Mà nói nãy giờ, không phải là mày nghĩ do tao được nhận nuôi mà làm yến hội lớn chứ?"

Phương Lê nhìn mặt Nhạc Văn Hi đầy khinh thường mà hỏi.

Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê không nói gì, nghĩ thầm chẳng lẽ không phải sao?

Hứa Dương liền cười sau đó trào phúng nói.

"Mở miệng nói nhà mình, mà cái gì cũng không biết. Đến nỗi Diêm đổng muốn kết hôn cũng không biết, a.... Đúng rồi, đâu phải nhà mày nên đâu ai rảnh cùng mày bàn bạc."

Nhạc Văn Hi khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên liền vô cùng hoảng hốt nhìn Hứa Dương lắp ba lắp bắp: “Mày .... Mày ... Ý mày là sao? Cha ... Cha tao kết hôn. Kết hôn cùng ai?"

"Mày hỏi tao? Không phải mày mở miệng gọi chú Diêm là cha sao? Đi hỏi cha mày á, hỏi người ngoài như tao là sao? Thiệtttttt là kì lạ mà..!!!"

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net