Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, khi đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, Diêm Mặc Nghiêu liền nắm tay Phương Lê xuống nhà.

Ăn xong bữa sáng thì cả hai phải xuất phát đi hưởng tuần trăng mật, nhưng trước đó có một chuyện quan trọng cần làm, chính là kính trà cho bà Nhạc.

Nhạc Văn Hi cùng hai anh em Diêm gia cũng có mặt sẵn, vừa thấy Diêm Mặc Nghiêu liền đồng loạt đứng dậy.

Nhạc Văn Hi nhìn bàn tay Diêm Mặc Nghiêu đang nắm lấy tay Phương Lê thì cả người đều cảm thấy khó chịu, cả một đêm qua y lăn qua lộn lại không thể ngủ được, đầu óc đều suy nghĩ vẩn vơ không biết trong phòng Diêm Mặc Nghiêu và Phương Lê đang làm cái gì. Càng nghĩ y chỉ càng cảm thấy Phương Lê nên đi chết đi cho xong.

Bên này Phương Lê nhận tách trà từ quản gia sau đó hai tay nâng lên kính Nhạc Lâm Hoa nói.

"Mẹ, mời mẹ dùng trà ạ."Nhạc Lâm Hoa thì cười đến không khép được miệng, bà tiếp nhận tách trà rồi uống một ngụm, sau đó đưa một bao lì xì đỏ thẫm cho Phương Lê, còn nói mấy câu chúc mừng này nọ.

Phương Lê bây giờ là trưởng bối, nên cũng đã chuẩn bị vài bao lì xì, sau đó lần lượt đưa cho nhóm Nhạc Văn Hi đang đứng một bên.

"Phương Lê có lòng, mấy đứa cũng nhận đi. Tuy rằng Phương Lê thân phận trưởng bối, nhưng tuổi tác cũng nhỏ hơn mấy đứa, về sau cứ kêu tên đi." Nhạc Lâm Hoa vừa nói dứt lời thì giọng của Diêm Mặc Nghiêu lại vang theo sau đó.

"Vậy thì sau này bọn họ cũng không cần gọi ta là cha nữa."Nhạc Lâm Hoa bị câu nói của Diêm Mặc Nghiêu làm cho sửng sốt vội vàng nhìn qua hắn, không hiểu ý hắn muốn nói là gì, thật sự chính là không hiểu.

"Phương Lê cùng con kết hôn, sau này em ấy chính là vợ hợp pháp của con, mẹ kêu bọn họ gọi Phương Lê bằng tên, vậy sau này những người khác trong Diêm gia sẽ xem Phương Lê là gì? Nếu như vậy, thôi thì từ đầu không cần gọi con là cha sẽ ổn hơn."

Khi nói câu này thái độ của Diêm Mặc Nghiêu vẫn bình thản, nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhận ra giọng nói của hắn vô cùng lạnh, dù là đang nói với Nhạc Lâm Hoa.

Hắn trước nay là gia chủ, lời hắn nói cũng không ai dám phản bác, bà cũng chỉ có thể hạ giọng đổi cách nói.

"Vậy tụi nhỏ phải gọi Phương Lê là gì? Đến trường dù sao cũng là bạn học, cũng nên gọi tên nhau mà xưng hô chứ?"

Sau đó bà lại nhìn qua nhóm Nhạc Văn Hi sau đó nói tiếp: "Mấy đứa cũng nhận lì xì rồi, cũng nên nói cám ơn đi."

"Cám ơn mà còn nhắc nhở, nếu nguyện ý thì khi nhận đã nói rồi, không cần mẹ miễn cưỡng họ đâu."

Quả thật lời nói của Diêm Mặc Nghiêu như mấy cái tát trực tiếp tát thẳng mặt bọn họ. Cả ba người vội vàng mà nói.

"Thật cảm ơn, ba nhỏ."

“Không cần khách khí.” Phương Lê mỉm cười nói.

Nhạc Văn Hi sắp hộc máu đến nơi, dùng sức bóp chặt bàn tay để kìm nén tức giận, y không nghĩ tới lại có ngày y phải gọi Phương Lê là ba nhỏ.

Không chỉ Nhạc Văn Hi mà cả hai anh em cùng họ khác cha mẹ bên cạnh cũng bực bội nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Diêm Mặc Nghiêu cùng Phương Lê bắt đầu xuất phát, trước khi đi bà Nhạc cũng hướng Diêm Mặc Nghiêu nói.

"Con trước khi đi hưởng trăng mật có nên đến gặp cha con một chút không, dù gì ông ấy cũng là cha con, nói một câu thì tốt hơn."

"Nói một câu, nói rồi ông ấy có hiểu không? Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, chúng con đi trước."

"Mấy cậu ở nhà chăm sóc cho bà nội thật tốt đó, tôi cùng cha mấy cậu, về sẽ mang quà về cho."Phương Lê hướng bọn Diêm Học Ấn nói, sau đó cúi đầu chào Nhạc Lâm Hoa, rồi nắm tay Diêm Mặc Nghiêu rời đi.

“Cha và ba nhỏ đi thong thả." Cả ba đồng thanh nói, chính là lúc nói câu ba nhỏ, cả ba phải kiềm chế phẫn nộ của bản thân, cả người họ đều cảm thấy khuất nhục.

Nhạc Lâm Hoa nhìn bóng dáng Diêm Mặc Nghiêu đi xa chỉ biết thở dài, bà biết Diêm Mặc Nghiêu sẽ không tha thứ cho cha của hắn vì những gì lão ta đã làm, nhưng bà nghĩ dù gì giờ lão ta cũng không khác gì người chết, đến nói vài câu cũng đâu mất bao nhiêu thời gian.

Haizzz!!.....Thật ra Phương Lê có rất nhiều nơi muốn đến, nhưng thời gian cũng không nhiều cậu đành chọn chỗ muốn đi nhất thôi. Diêm Mặc Nghiêu theo sở thích của Phương Lê mà đưa cậu đến những nơi cậu thích, chơi những trò mạo hiểm ngày trước còn chưa chơi. Sau đó trở về phòng dùng bữa...

Ăn xong bữa tối, cả hai ngồi trên xích đu dài, Phương Lê khoá ngồi trên đùi Diêm Mặc Nghiêu cùng hắn hôn môi, hưởng thụ thời khắc hơn- ni- mun lãng mạng, nhão nhoẹt cùng nhau.

Hai người hôn được một chốc thì Phương Lê lại chuyển dáng, ngồi dựa vào ngực Diêm Mặc Nghiêu hai chân cũng gác hết lên chân hắn. Vừa nhìn hoàng hôn vừa cảm thán.

"Nếu cứ như vậy hoài thì tốt biết mấy, anh nhỉ. Thức dậy cùng nhau, sinh hoạt tự do tự tại, không cần phải suy nghĩ gì cả."

"Nếu lâu lâu hưởng thụ thì còn vui vẻ thoải mãi, chứ ngày nào cũng vậy em sẽ nhanh chán thôi." Diêm Mặc Nghiêu chính là một người không có tế bào nghệ thuật, Phương Lê nghe xong mà tụt cả mood, chỉ muốn gọi hộ vệ lôi hắn ra mà hổ đầu đao.

"Ông chú già này, bớt làm người khác tụt hứng đi được không. Một chút lãng mạn mà chú cũng không có là thế nào?"Phương Lê ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc Nghiêu, rất là bất mãn nói.

Chính là ông chú không lãng mạn nhìn cậu lại nói."Vậy em muốn anh lãng mạn thế nào?"

"Lãng mạn thế nào mà anh còn muốn hỏi em hả?"

"Đúng là con nít mà. Không nói lại em luôn." Diêm Mặc Nghiêu mỉm cười hôn lên đỉnh đầu Phương Lê một cái, sau đó dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu.

Phương Lê nghe hắn nói liền bĩu môi đáp lại."Không phải em là con nít. Mà anh là ông chú già khô khan đó."

"Hưởng anh xong rồi, giờ lại chê anh già sao?"

"Ai hưởng anh chứ, em có làm gì đâu!"

"Sao.... Em muốn làm tại đây luôn hả?"Diêm Mặc Nghiêu dùng cái mặt vừa già vừa dày của mình để chọc Phương Lê, đứa nhỏ bị hắn làm cho bối rối, liền vung một tay cho Diêm Mặc Nghiêu một cái “Hàng long thập bát chưởng” khiến hắn hết dám hó hé.

Phòng honey moon của họ là một phòng vip cực to, giường cũng siêu cấp lớn, nhìn ra cửa sổ sát đất liền thấy khung cảnh biển cả xinh đẹp rộng lớn, tất cả thiết kế và bố trí đều tràn đầy cảm giác lãng mạn.

Phương Lê tắm rửa xong bước ra, còn đốt nến thơm tự đem ở nhà đến, rồi mới lạch bạch chạy đến giường. Đèn phòng cũng được cậu chỉnh thành mờ mờ cộng thêm ánh sáng của nến, quả thật muốn bao nhiêu sắc thì có bấy nhiêu sắc.

Khi Diêm Mặc Nghiêu tắm xong bước ra, trên người choàng một cái áo tắm của khách sạn. Nhìn ra thì thấy Phương Lê đang nghiêng trên giường post dáng nàng tiên cá, Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết lắc đầu cười khổ, vợ hắn vẫn còn nhỏ mà...Vừa leo lên giường thì Phương Lê đã lăn cun cút vào ngực hắn sau đó lại ngẩng đầu tròn mắt nhìn Diêm Mặc Nghiêu, không nói cũng đủ hiểu....

Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu. Cả hai vợ chồng buổi đêm nằm trên giường đấu mắt, chính là Phương Lê cũng muốn nhìn xem ai thắng thua nhưng cậu nhanh chóng thua, bố khỉ mắt cậu to hơn Diêm Mặc Nghiêu nên nhìn một hồi xót quá... Khẽ chớp nhẹ lông mi, ngón tay Phương Lê nhẹ nhàng chọc chọc ngực hắn nhắc nhở.

Chính là định chọc hai cái nhưng ngực của Diêm Mặc Nghiêu cơ bắp co dãn vô cùng, chọc một hồi Phương Lê cũng ghiền định chọc tiếp thì ngón tay đã bị Diêm Mặc Nghiêu cầm lấy, môi cũng bị hắn chặn luôn. Phương Lê bị nụ hôn của Diêm Mặc Nghiêu làm cho mơ hồ, hai cánh tay cũng tự giác trèo lên vai người đàn ông.

Chỉ là Diêm Mặc Nghiêu hôn Phương Lê một hồi lâu, nhưng lại không có tiến thêm bước.

Ngày hôm sau, Diêm Mặc Nghiêu lấy du thuyền đem vợ nhỏ ra biển câu cá. Phương Lê như lão phật gia ưỡn ẹo phơi trên ghế nằm, tâm tình bực bội vô cùng bởi vì tối qua cậu không được thị tẩm, Phương Lê thật sự không hiểu, không phải tuần trăng mật là nên quay quay xoay xoay lăn lăn ư, không lẽ u30 suy nghĩ về tuần trăng mật khác u20 ư????

Thiệt khó hỉu mờ!!!Phương Lê vừa nghĩ vừa nổi điên mà trừng cái mắt với cái tấm lưng của Diêm Mặc Nghiêu, không lẽ loại chuyện này cậu phải thẳng mỏ nói ra là em muốn aaa bbbb thì mới hiểu ư?

Phương Lê đứng bật dậy bước vào bên trong, mở tủ lạnh lấy ra chai nước sau đó mở nắp uống ừng ực. Cậu dìng sức nên đập cái chai xuống bàn cái bốp để xả tức. Nhưng cũng chả xả được gì, chính là đảo mắt Phương Lê lại thấy một cây súng nhựa bắn nước, môi cậu liền nhếch lên.

Diêm Mặc Nghiêu đang đứng câu cá liền cảm nhận được lưng áo ướt đẫm, xoay sang liền thấy Phương Lê đang cầm súng vừa bắn mà vừa cười đến nham nhở. Hắn chỉ biết thở dài.

"Vợ à, em là con nít sao?"

"Người ta gả cho anh rồi, anh còn không biết sao?" Phương Lê nhựa giọng mà nói, nhưng nhanh chóng lật mặt mà chanh chua."Có phải anh tuổi quá lớn nên lú lẫn không nhận ra chúng ta đã kết hôn rồi đúng không?"

Diêm Mặc Nghiêu tay để cần câu xuống bước thẳng qua chỗ Phương Lê, duỗi tay ra nói."Đưa súng cho anh."

Phương Lê vội vàng lùi lại nhưng tay lại nâng lên hướng súng về phía mặt Diêm Mặc Nghiêu mà bắn nước. Hắn không nghĩ sẽ bị bắn thẳng mặt như bậy nên đơ ra một chút, sau đó nhìn về phía Phương Lê.

Phương Lê thấy ánh mắt của Diêm Mặc Nghiêu lập tức xoay người liền chạy. Nhưng mười lần chạy thì cũng bị Diêm Mặc Nghiêu bắt lại hết mười một lần,  không vùng ra được nên cậu chỉ có thể la làng.

"Buông ra, buông em ra ... Không được vác... Mắc ói .... O ọ oẹ ...."Diêm Mặc Nghiêu bắt được Phương Lê không chỉ có đoạt súng bắn nước, còn đem cậu cột vào ô che nắng.

Phương Lê tay bị trói ở sau người, trừng mắt Diêm Mặc Nghiêu nói: “Anh đang làm cái gì vậy, định chơi lớn sao? Em báo cảnh sát bây giờ.... Thả em ra...."

Diêm Mặc Nghiêu đem súng bắn nước kháng trên vai nói: “Hưởng tuần trăng mật đương nhiên muốn chơi lớn rồi, không phải trói lại càng thú vị hơn ư???"

"Anh mà làm vậy em.... Em nhảy xuống biển á." Phương Lê nhìn hắn uy hiếp nói

Diêm Mặc Nghiêu đem súng bắn nước chỉnh một chút, sau đó một tay cầm súng bắn nước, hướng về ngực Phương Lê mà bắn, sức nước không quá mạnh nhưng cũng không yếu bắn cho Phương Lê ướt nhẹp còn văng đầy mặt.

"Cái lão này, có bản lĩnh thì buông em ra, chúng ta cạch tay đôi... Áaaaaaa, anh bắn vào mắt em rồi, thả ra ....."

"Em có kêu rách họng thì cũng không ai cứu đâu." Diêm Mặc Nghiêu câu lấy khóe miệng, cười ác không khác gì mấy má vai ác hết phim vẫn chưa chịu chết kia.

Diêm Mặc Nghiêu ác một hồi cũng chịu ngưng lại, khỏi cần nói Phương Lê hiện giờ thê thảm không thua gì chó ướt, đang cố gắng dùng sức hô hấp.

Diêm Mặc Nghiêu đi qua đi ngồi xổm xuống, nâng lên cằm vợ nhỏ ngón tay khẽ vuốt ve môi cậu nói: "Còn quậy nữa hay không?"

Phương Lê trừng mắt, há mồm dùng sức cắn ngón tay ông chồng già, Diêm Mặc Nghiêu để yên cho cậu cắn, sau khi đứa nhỏ thả ra thì hắn đã sấn vào hôn môi. Phương Lê vẫn còn bị trói, chỉ có thể ngửa cổ mà nhận nụ hôn của ông chồng già... Trong đầu thì thầm nghĩ, tay đau quá, chừng nào thì mới gỡ trói cho cậu đây? TT ^ TT ....

-----Còn tiếp-----














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net