Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người tập luyện xong, quản gia đã đến xin ý kiến Phương Lê về việc ăn bài bữa tối ở đâu. Tuy là quản gia hỏi Phương Lê nhưng Nhạc Văn Hi lại cướp lời mà nói .

"Bên ngoài trời vẫn còn sớm, vậy an bài ở đình phía tây đi, nơi đó có cái hồ nhỏ ngồi cũng thoải mái."

Quản gia cũng không có trả lời, như cũ nhìn Phương Lê, chờ Phương Lê phân phó.

"Dạo này trời hơi lạnh, ngồi ngoài đình gió lớn cũng không tốt lắm. Chú cứ an bài ở phòng khách mà ngày thường tiên sinh hay đãi khách đi, nơi đó nhìn ra cũng thấy hồ nước."

"Vâng, tôi xin phép lui xuống chuẩn bị." Quản gia lập tức đáp.

Nhạc Văn Hi sắc mặt thay đổi một chút, một phần vì quản gia nghe lời Phương Lê mà không nghe y, mà còn bởi vì phòng khách nơi Phương Lê nói chính là nơi Diêm Mặc Nghiêu tiếp khách quan trọng và bạn bè của hắn. Kể cả y cùng các anh trai cũng chưa bao giờ được vào đó. Vậy mà Phương Lê chỉ nói một lời liền có thể đến.

Khi mọi người bước vào phòng thì điện thoại Phương Lê reo chuông, nên cậu liền đứng nhích qua một bên, chính là Nhạc Văn Hi đi phía trước dẫn đầu nên mọi người liền đi theo y. Chỉ là vừa nghe điện thoại Phương Lê thấy họ đi nhầm hướng liền hô lên.

"Đi nhầm rồi, là hướng bên phải mới đúng."

Tất cả mọi người ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Lê.

Phương Lê lại đối bọn họ nói: "Bên đó là phòng trà, phòng dùng bữa phía bên phải."

Phương Lê sau khi nói xong, mọi người đều quay đầu nhìn Nhạc Văn Hi, bởi vì họ khi nãy đều đi theo Nhạc Văn Hi. Chính là vừa nghe thì sắc mặt y liền thấy đổi, y chưa từng đi vào đây, nhưng y không thể nói với mọi người như vậy được. Chính là y xem như không có gì mà chuyển hướng sang phải tiếp tục đi.

Phương Lê nhận điện thoại không ai khác chính là Diêm Mặc Nghiêu, hắn hỏi cậu ăn cơm chưa sau đó cả hai nói thêm vài câu Phương Lê mới cúp máy mà hướng phòng khách đi tới.

Cả bữa ăn Nhạc Văn Hi không nói một lời, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng bạn chiều khi y đưa họ đến đây. Mọi người cũng nhận ra tâm tình y không tốt, nên cũng không hướng về phía y để nói chuyện. Đại đa số đều cùng Phương Lê hoặc những người khác trò chuyện, nên nhìn không khác gì Nhạc Văn Hi bị cô lập

Rõ ràng chính y mời họ đến đây vậy mà cuối cùng nhân vật chính lại là Phương Lê. Tiễn mọi người ra cửa, cả hai quay trở lại, chính là vừa bước đến bậc cầu thang, Nhạc Văn Hi liền túm lấy tay của Phương Lê, khiến cậu giật mình vội xoay người lại mà nhìn y.

Nhạc Văn Hi không nói gì, chỉ mỉm cười một cái, sau đó xoay người, hự hự mà ngã xuống cầu thang. Phương Lê còn chưa kịp hiểu mô tê ất giáp gì thì Nhạc Văn Hi nằm bệt dưới đất mà thống khổ kêu to.

"Đau quá! Cứu cứu tôi! Ai tới cứu, cứu tôi!!"

Bảo tiêu đi tuần xung quanh nghe được tiếng gọi vội vàng chạy tới, thì thấy Nhạc Văn Hi nằm dưới đất thì liền lấy bộ đàm mà gọi người đến hỗ trợ.

Phương Lê đứng trên bậc cầu thang ánh mắt lạnh lùng không khỏi tán thưởng Nhạc Văn Hi, vậy mà y có gan tự ngã để hại câu luôn cơ đấy.

Phương Lê biết Nhạc Văn Hi là cố tình nhưng vẫn không biết nguyên nhân vì sao, ở Diêm gia không chỗ nào là không gắn camera theo dõi, Nhạc Văn Hi khẳng định biết điều này. Nên y làm như vậy hẳn là có nguyên nhân

Nhạc Văn Hi cũng nhanh chóng được bảo tiêu dùng cán nâng vào nhà. Nhạc Lâm Hoa cùng hai anh em Diêm gia nhìn Nhạc Văn Hi liên tục kêu đau mà lo lắng không thôi. Còn Phương Lê im lặng đứng một bên để xem Nhạc Văn Hi muốn diễn thế nào nữa.

Bác sĩ cũng nhanh chóng đến, kiểm tra một vòng thì đưa ra kết quả chính là cánh tay bị trật khớp với xây xát phần mềm, còn lại thì không có gì nghiêm trọng.

"Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao tự nhiên lại té cầu thang như thế?" Diêm Bác Phong nhíu mày hỏi.

"Là em không cẩn thận nên ngã xuống. Làm mọi người lo lắng rồi . Thật sự xin lỗi ạ."

"Ngày thường, đi bộ hay đi cầu thang em đều chậm chạp cẩn thận mà, sao hôm nay tự dưng lại ngã? Em nói thật cho anh biết, lúc đó tình huống thế nào, ai đang ở gần đó." Diêm Học Ấn liền hỏi.

Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê liếc mắt một cái, sau đó nói: "Thật sự là em không cẩn thận thôi, em có chút thất thần nên ..."

Diêm Học Ấn cũng theo tầm mắt Nhạc Văn Hi mà nhìn Phương Lê, sau đó xoay người đi ra ngoài: "Anh đi xem camera."

"Không cần đâu, anh ba..." Nhạc Văn Hi bộ dáng như muốn ngăn Diêm Học Ấn m chính là Diêm Bác Phong đứng bên cạnh liền đè vai y lại

"Em ngồi yên đừng có lộn xộn. Để cho nó xem camera thì có làm sao?"

"Đúng đó Văn Hi, bác sĩ khi nãy cũng có dặn con đừng cử động nhiều. Nếu bị thương nghiêm trọng hơn thì sao đây." Nhạc Lâm Hoa nhìn Nhạc Văn Hi lo lắng .

"Thực xin lỗi, con sau sẽ cẩn thận hơn." Nhạc Văn Hi dùng áy náy biểu tình nói.

Trong chốc lát lúc sau, Diêm Học Ấn liền cầm máy tính bảng, khuôn mặt hầm hầm nổi giận mà bước vào, sau đó hung ác mà nhìn Phương Lê quát lớn.

"Cậu cũng quá ác độc. Cậu vào nhà này, chúng tôi đều nỗ lực để hoà nhập cùng cậu, vậy mà hôm nay cậu lại nhẫn tâm đẩy Văn Hi té cầu thang như thế. Có phải ngày mai cậu lại muốn tìm người đánh em ấy gãy chân đúng không?"

Phương Lê mặt vô biểu tình nhìn Diêm Học Ấn, cậu lười nói chuyện với mấy đĩ ngu, nên chỉ đứng yên ôm một tay. Nhạc Lâm Hoa nghe thì liền nhíu mi, vội vàng hỏi.

"Là sao vậy, Học Ấn con đang nói cái gì đó?"

"Bà......." Diêm Học Ấn một bộ tức giận đến nói không ra lời, đi đến trước mặt Nhạc Lâm Hoa đưa máy tính bảng cho bà mà nói
"Bà nội xem đi..."

Diêm Bác Phong cũng bước đến mà nhìn. Trong màn hình là một đoạn cut của camera quay lại. Chính là hình ảnh Phương Lê buông tay sau đó Nhạc Văn Hi lăn xuống cầu thang.

Phương Lê xem trong lòng không khỏi cười lạnh, tiếp tìm góc độ hay đấy. Cậu phải xem cái nhà này ngoại trừ Diêm Mặc Nghiêu thì những người còn lại sẽ nói gì, nhất là Nhạc lão phu nhân.

Nhạc Lâm Hoa xem xong sắc mặt rất khó xem nói: "Phương Lê, con...... Con như thế này là sao? Tại sao lại làm như vậy với Văn Hi?"

Phương Lê có thể lơ bọn Diêm Học Ấn nhưng Nhạc lão phu nhân dù gì cũng là trưởng bối, cậu không thể không đáp lời. Phương Lê nhìn thẳng ánh mắt bà, rõ ràng mà nói.

"Mẹ, con không có đẩy y, y tự nhiên nắm tay con, sau đó lăn ra đất."

"Cậu coi chúng ta đều mù sao, bằng chứng rõ ràng như vậy mà cậu còn có thể chối, có biết xấu hổ hay không?" Diêm Bác Phong cả giận mà lớn tiếng.

"Bà nội , chắc hẳn người không biết. Nhưng Phương Lê cùng ba mẹ cậu ta khi còn sống đều khinh thường cả nhà Văn Hi. Những chuyện đó chúng con không dám nói cho bà nội nghe, vì dù gì cậu ta được gả vào Diêm gia. Vốn những chuyện đó đều là quá khứ, câụ ta cũng còn nhỏ không được ba mẹ dạy dỗ thì coi như không tính, nhưng cậu ta chính là tánh nào tật đó, ác độc xấu xa vẫn không bỏ."

Diêm Bác Phong cũng phẫn nộ nói tiếp: "Hiện tại bằng chứng đã bày ra trước mắt , vậy mà cậu ta còn có thể chối, chính là ỷ vào bản thân có cha yêu thương, chỉ mới bước chân vào Diêm gia vậy mà đã không nhịn được muốn hãm hại Văn Hi rồi, không biết sau này cậu ta sẽ khiến cái nhà này ra sao nữa."

Nhạc Văn Hi trầm mặc, một câu đều không nói, chỉ là không ngừng ở rơi lệ.

"Phương Lê." Nhạc Lâm Hoa nghiêm túc nhìn Phương Lê hỏi: "Con nói cho mẹ biết, vì cớ gì muốn đẩy Văn Hi ?"

"Con không có đẩy y." Phương Lê lần thứ 2 nhấn mạnh .

"Khẳng định là phòng tập vũ đạo rồi."

Diêm Học Ấn một bộ đột nhiên hiểu ra, nhìn Phương Lê nói: "Cậu là bởi vì bà nội cùng chúng toi chuẩn bị cho Văn Hi một phong tập vũ đạo mà ghen tị, nên mới đẩy em ấy xuống cầu thang, đúng hay không?"

"Cậu nói tôi ghen tị Nhạc Văn Hi về cái phòng tập sao? Sao cậu không hỏi rõ y xem cái phòng tập của tôi thế nào rồi sau đó mới phát ngôn."

Phương Lê bộ dáng nhìn Diêm Học Ấn như mấy đứa não ngắn mà hay ra vẻ thông minh. Thật ra kế hoạch của Nhạc Văn Hi chính là để cho mọi người cảm thấy Phương Lê vì ghen ghét do y được người nhà chuẩn bị phòng tập mà ra tay với y.

Nhưng khi y đến và tận mắt thấy phìng tập của Phương Lê quả thật nếu nói ra thì chỉ có mấy đứa ngu mới tin, nhưng y không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.

"Được rồi mà, không cần nói nữa đâu. Xem như em bất cẩn té ngã, em cũng chả bị thương nghiêm trọng gì, nên chuyện này bỏ qua đi." Nhạc Văn Hi bộ dáng đĩ trà xanh thanh cao mà yếu ớt nói. Bộ dáng như chịu nhiều ấm ức tủi nhục.

"Sao lại bỏ qua, rõ ràng là cậu ta hại em. Bà nội, ngài xem ở trong nhà mà cậu ta còn dám như vậy, rồi khi ra đường Văn Hi sẽ thế nào? Nếu giờ không nói rõ sau này trong Diêm gia cậu ta còn xem ai ra gì, thậm chí còn chả để bà nội trong mắt." Diêm Bác Phong bộ dáng kích động cả giận như anh hùng chính nghĩa gặp chuyện bất bình, muốn thay trời hành đạo.

"Hiện giờ cậu ta đã không đem bà nội để vào mắt rồi. Nếu không thì đâu có làm ra mấy việc như vậy!" Diêm Học Ấn một bên cũng nhanh chóng đâm chọt.

Chính là nói ai không nói, Nhạc lão phu nhân thì Phương Lê cũng chả trông cậy nhiều. Nhưng cũng không ngờ bà lại nói.

"Phương Lê con mau xin lỗi Văn Hi, xin lỗi xong vào thư phòng, mẹ muốn nói chuyện riêng với con."

"Con không làm vì sao phải xin lỗi."

"Con không nghe mẹ nói đúng hay không?"

Sắc mặt Nhạc Lâm Hoa càng thêm khó coi khi Phương Lê lần nữa từ chối. Cùng lời của Diêm Học Ấn khi nãy khích bác càng khiến bà phẫn nộ hơn.

"Ngài nói đúng thì con nghe, còn những chuyện con không làm ngài lại bắt con xin lỗi. Thì không, con xin từ chối."

Phương Lê cực kì đanh thép mà nói rõ từng chữ một. Cũng chuyển cách xưng hô với Nhạc Lâm Hoa.

"Mẹ thật là không nghĩ tới...... Con là người như vậy, là mẹ không biết nhìn người, nhìn lầm con." Nhạc Lâm Hoa nhắm mắt lại, ấn ngực áp chế phẫn nộ.

"Bà nội, giờ nội đã thấy rõ bộ mặt của y rồi, cũng chưa quá trễ đâu, ngài nên nói cho cha biết, sau này thì cái nhà này mới bình an được." Diêm Học Ấn nói chuyển sang bên cạnh Nhạc Lâm Hoa vỗ lưng thuận khí cho bà.

Nhạc Lâm Hoa lại nhìn về phía Phương Lê nói: "Nếu con lập tức xin lỗi Văn Hi, mẹ sẽ xem như đây là lần đầu con phạm lỗi, sẽ cho con cơ hội sửa sai ."

-----Còn tiếp -----




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net