Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Lê nghe Nhạc lão phu nhân nói thì trong lòng thầm nghĩ không thể cứu nổi bà rồi. Sau đó xoay lại nhìn Nhạc Văn Hi, thấy ánh mắt khiêu khích cùng đắc ý của y mà chỉ biết lắc đầu .

Nhạc Văn Hi không định một lần liền tống cổ Phương Lê đi, vì không thể được. Y định sẽ làm ra nhiều lần như vậy nữa, sau đó tích lũy phẫn nộ của mọi người với Phương Lê. Cuối cùng khi mọi thứ bùng nổ Phương Lê sẽ không thể xoay người được nữa.

"Phương Lê! Con vẫn không muốn xin lỗi đúng không?" Nhạc lão phu nhân tức giận, âm thanh cũng tăng lên mà nạt Phương Lê

"Nếu con chứng minh được , bản thân mình không làm thì thế nào?"

Mọi người đều sửng sốt mà nghĩ thầm camera quay lại như vậy rồi. Phương Lê vẫn muốn chứng minh như thế nào?

"Vậy còn muốn chứng minh thế nào?" Nhạc Lâm Hoa vẫn không tin tưởng Phương Lê .

"Nếu con chứng minh được, vậy ngài tính để họ xin lỗi con thế nào?"

"Nếu thật là con không làm, họ nói ngoa cho con, mẹ sẽ bắt họ chính mình đến xin lỗi. Trong cái nhà này không có chuyện làm sai mà không nhận."

" Được con tin một lời này của ngài."

Nói xong Phương Lê cầm điện thoại ra gọi một cuộc, sau đó có một người nam nhân đeo khẩu trang bước vào, đưa máy tính bảng cho Phương Lê rồi nhanh chóng rời đi.

"Khi con vừa kết hôn với Mặc Nghiêu, anh ấy liền an bài không ít người xung quanh âm thầm bảo vệ con, nói vậy ngài cũng hiểu anh ấy đang lo gì đúng không? Cả sự việc khi nãy, họ cũng đã chụp lại tất cả, từ khác đầu đến bây giờ, 360°, góc trên góc dưới gì cũng có. Ngài có thể từ từ thưởng thức."

Nhạc Văn Hi nghe Phương Lê nói, lập tức sắc mặt đại biến, trong lòng cũng hoảng loạn. Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn nhìn nhau liếc mắt một cái, bọn họ không nghĩ tới trong nhà lại có nhiều người bảo hộ Phương Lê như vậy. Bất quá, họ vẫn tin tưởng việc Nhạc Văn Hi té là do Phương Lê đẩy ngã.

Không chỉ từng tấm ảnh, mà có cả video, góc nào cũng có, phóng to phóng gần gì cũng có. Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn cũng thò lại gần, mở to hai mắt không muốn bỏ lỡ bất kì chi tiết nào, bởi vì bọn họ cảm thấy nếu là người bảo hộ Phương Lê chụp, như vậy khẳng định là sẽ chọn góc có lợi cho Phương Lê.

Chính là càng coi, mặt cả hai anh em họ Diêm càng tái nhợt, vì rõ ràng có đui cũng thấy được chính Nhạc Văn Hi bỗng nhiên bắt lấy tay Phương Lê sau đó ngồi xổm xuống mà lăn cù mèo xuống dưới. Không những thế trước khi té Nhạc Văn Hi còn cười một cái nữa.

Chính là cả ba coi xong đều xoay sang nhìn Nhạc Văn Hi. Mà Nhạc Văn Hi như bị oan khuất bỗng khóc lớn, không hề giống với kẻ ác bị người khác vạch trần chút nào. Mà càng giống như Phương Lê mới là kẻ hại y.

Nhạc Lâm Hoa thở dài, sau đó đối Phương Lê hạ giọng mà nói: "Con ra nghỉ ngơi đi, chút mẹ sẽ cho con một cái công đạo ."

Phương Lê nghe Nhạc lão phu nhân nói cũng hơi tò mò muốn coi bà công đạo thế nào, vì cậu cũng chả hi vọng gì lớn đối với bà, chỉ mong bà đừng bị mấy anh em Nhạc Văn Hi lừa như kẻ ngốc là được. Trước khi đi Phương Lê đảo mắt nhìn Nhạc Văn Hi một cái sau đó liền hừ một tiếng.

Ngồi ở phòng khách chờ hơn nửa tiếng, Nhạc Lâm Hoa mới bước ra, sau đó ngồi xuống đối diện cậu, chính là bà liền thở dài.

"Chuyện này, xem như mẹ thay Văn Hi nói xin lỗi con, tuy rằng nó muốn hại con cũng chỉ dám làm bị thương chính mình không tổn hại thân thể con. Con xem như nhìn trên mặt mũi mẹ tha cho nó một lần."

Phương Lê vừa nghe liền cảm thấy biết ngay mà, trong lòng chỉ cười lạnh. Khuôn mặt nghiêm túc mà nhìn Nhạc Lâm Hoa, rành mạch nhả từng chữ.

"Mẹ.... Không phải thân thể có vết thương mới gọi là tổn thương đâu. Tâm hồn bị tổn thương càng khó hồi phục hơn nhiều. Khi nãy ở đó ngài cũng tận mắt chứng kiến tận tai nghe được ánh hai, anh ba Nhạc Văn Hi mắng con thế nào mà. Ngài chắc cũng không biết đây không phải lần đầu họ dùng những từ ngữ như vậy để miệt thị con cùng ba mẹ con. Chẳng lẽ họ mắng chửi con xong rồi một câu xin lỗi cũng không thể nói ư?"

"Mẹ biết lần này là tụi nó không đúng, nhưng con cũng phải hiểu cho Văn Hi chứ. Con từ em họ lại trở thành ba nhỏ của nó, trong lòng nó chưa tiếp thu được. Cái cách làm của nó đúng là sai, nhưng nó thà bản thân chịu đau cũng không làm con bị thương mà."

Phương Lê nghe bà nói chỉ thấy bà vẫn tin tưởng Nhạc Văn Hi hơn, vẫn muốn bảo che cho y .

"Ngài nói như vậy là con kết hôn cùng Diêm Mặc Nghiêu là sai sao? Là y cố tình ngã rồi đổ thừa cho con cũng là con sai?"

"Mẹ không nói như vậy. Mẹ cũng nói với con rồi mà, ở tuổi này mẹ chỉ muốn gia đình mình hoà hoà khí khí. Đều là người nhà với nhau, tại sao vì một hai chuyện nhỏ muốn xé ra to? Mỗi người nhịn nhau một câu không phải tốt hơn sao?"

Phương Lê thật không hiểu mạch suy nghĩ của Nhạc lão phu nhân là thế nào?

"Khi nãy ngài xem camera mà Diêm Bác Phong đem đến không phải một hai bắt con xin lỗi Nhạc Văn Hi sao? Còn nói chỉ cần có  chứng minh được bản thân không làm thì ngài sẽ bảo họ đến trước mặt mà xin lỗi con, nói cái nhà này ai làm sai cũng phải xin lỗi sao? Sao ngài chóng quên vậy? Hay là ngài cảm thấy Nhạc Văn Hi mới cần xin lỗi còn con thì không, con còn tin ngài nói lấy cho con một cái công đạo. Ngài làm con thấy thật lạnh tâm ."

Phương Lê dùng những lời khi nãy Nhạc Lâm Hoa nói để trả lại hết cho bà, khiến bà chỉ có thể ngồi yên, mặt đều sượng trân không biết nói gì.

"Con cũng nói rõ cho ngài biết. Trước nay con chưa từng làm gì đụng chạm đến họ. Còn ngài muốn nhà an ổn mà nói với con cũng vô nghĩa thôi. Con là người có thù tất báo, không phải người nhẫn nhịn chịu nhục."

"Mẹ biết chuyện này nói ra không công bằng với con, nhưng cứ một hai ép tụi nó không buông,bthì về sau sao có thể nhìn mặt nhau mà sống chung được. Văn Hi chỉ nhất thời nóng đầu, cũng đã biết sai, con xem như mình là trưởng bối, bỏ qua cho tụi nó một lần, được hay không?"

Phương Lê thật sự cảm thấy lạnh lòng với Nhạc lão phu nhân  Bây giờ thì bà nói cậu là trưởng bối mà bỏ qua chọ bọn họ. Khi nãy khi bà một hai bắt cậu xin lỗi Nhạc Văn Hi sao không nghĩ đến cậu là trưởng bối. Chính là không nghe Phương Lê nói gì, Nhạc Lâm Hoa cũng hơi khó chịu mà sẵn giọng.

"Mẹ đã nói đến như vậy, nếu con là một người hiểu lí lẽ, cũng ít nhiều biết phải làm gì rồi đúng không? Với lại chuyện hôm nay không cần nói với Mặc Nghiêu đâu, công việc của nó vất vả rồi, đừng để mấy chuyện vụn vặt này làm nó nhọc lòng. Con cũng nên thông cảm với nó một chút ."

"Ngài nghĩ thế nào? Người là anh ấy an bài,  không nói anh ấy sẽ không biết ư? Anh ấy đi công tác nhưng vẫn muốn an bài người âm thầm bảo vệ con trong chính Diêm gia, ngài không biết do sao ư?" Phương Lê nhìn Nhạc lão phu nhân khiến bà run rẩy, môi khép mở cũng không biết nói gì.

Nhưng Phương Lê liền nói thẳng ra.

"Anh ấy sợ sẽ khắc chết con."

Nhạc Lâm Hoa sửng sốt, đôi mắt cũng hoen đỏ. Phương Lê chỉ biết thở dài một cái sau đó nói tiếp.

"Còn chuyện kia, ngài đã nói vậy thì con không còn lời nào để nói. Nhưng sự việc hôm nay khiến con cảm thấy vì ngài mà lạnh lòng. Ngài giữ sức khoẻ. Con xin phép về phòng trước."

Nói xong Phương Lê đứng dậy, khẽ hạ đầu chào Nhạc Lâm Hoa một cái sau đó bước về phòng.

Kế hoạch của Nhạc Văn Hi tuy thất bại, những y đã kịp khóc lóc kể lể những sợ hãi và bất an trong lòng. Nên mọi người không có chỉ trích nặng còn an ủi ngược lại y.

Cái khiến y khó chịu nhất chính là trong nhà vậy mà Phương Lê được an bài bảo tiêu bảo hộ như vậy. Thì sau này muốn làm gì Phương Lê cũng khó có thể ra tay. Chính là y không hề biết đến Diêm Mặc Nghiêu sắp trở về.

.........

Hai ngày sau khi Diêm Mặc Nghiêu vừa đi công tác trở về thì đã lệnh cho quản gia đem hết đồ đạc của Nhạc Văn Hi, Diêm Học Ấn, Diêm Bác Phong đóng gói để ra ngoài sân.

Nhạc Lâm Hoa đang trên phòng nghe người làm thông báo thì vội vã chạy xuống. Cả 3 người bị Diêm Mặc Nghiêu áp tràng, vừa thấy bóng dáng Nhạc Lâm Hoa như thấy phao cứu sinh vội vàng mà hô.

"Bà nội"

"Mặc Nghiêu con đang muốn làm gì vậy? Sao vừa về đến nhà đã làm một trận nhốn nháo như thế?"

"Diêm gia chỉ là một căn nhà nhỏ, bọn họ bản lĩnh quá lớn còn chứa không nổi, nên cho người đóng gói đồ để họ đến nơi thích hợp hơn."

Diêm Mặc Nghiêu mặt vô biểu tình, nhưng là trong ánh mắt tràn đầy tức giận mà nói. Cả ba người cùng Nhạc lão phu nhân vừa nghe cũng biết không xong rồi, ánh mắt cả ba vô cùng hốt hoảng nhưng không dám nói lời nào, chỉ có thể nhìn Nhạc Lâm Hoa vì họ mà nói giúp.

"Có gì từ từ nói không tốt hơn sao? Sao lại làm động tĩnh lớn như vậy người ngoài biết được thì Diêm gia còn mặt mũi nào."

Bà cũng nhìn ra Diêm Mặc Nghiêu đang tức giận, nên nhẹ nhàng hạ giọng nói, muốn khuyên hắn vài câu. Nhưng hoàn toàn không biết câu nói của bà chọc ngay ngòi nổ của hắn.

"Ha, ngài sợ mất mặt sao? Vậy bọn họ hãm hại vợ của con, ngài còn một tay bao che bắt vợ con xin lỗi, ngài cảm thấy truyền ra ngoài chuyện nào mất mặt hơn?"

Bà không nghĩ đến trước nay tuy Diêm Mặc Nghiêu lạnh lùng với mọi người nhưng chưa từng cãi bà một câu, giờ từng câu của hắn lại khiến bà không thể nói được gì.

"Khi mấy người bước vào Diêm gia. Ta đã nói rõ ràng, các người sống ở Diêm gia, ta tiêu tiền nuôi các người, các người cũng không cần làm gì để hồi báo. Chỉ cần làm đúng quy củ mà ta đã đặt ra, trong nhà hay bên ngoài không được chọc đến thị phi là được."

Diêm Mặc Nghiêu càng nói giọng càng lạnh hơn, vung tay mà hất cả bộ trà để trên bàn xuống. Âm thanh loảng xoảng khiến mọi người đều không dám thở mạnh.

"Phương Lê là vợ hợp pháp của ta, là nửa chủ nhân trong ngôi nhà này, vậy mà các người dám trong nhà ta mà hãm hại Phương Lê, còn chỉ vào mặt em ấy mắng, có phải sau này vì gia tài của Diêm gia mà các người cũng hại chết ta hay không,?"

Diêm Mặc Nghiêu dùng những lời hôm đó họ mắng Phương Lê mà trả hết lên đầu họ. Nhưng khí thế khiến kẻ khác chỉ có thể quỳ xuống mà khóc.

Cả ba người vừa nghe thì mặt mũi cắt không ra giọt máu, tay chân đều run rẩy vội vàng hướng Nhạc Lâm Hoa mà giải thích vì họ không dám nhìn Diêm Mặc Nghiêu.

"Bà nội, không phải! Tuyệt đối con không có suy nghĩ đó. Nếu có thiên lôi sẽ đánh chết con ngay tại đây"

"Bà nội, nội phải tin con, trước nay con chưa từng nghĩ đến tài sản Diêm gia."

"Bà nội, thà rằng con đổi mệnh mình để cha sống lâu trăm tuổi. Chưa bao giờ con có ý nghĩ hại cha, nội phải tin con."

"Tin, tin... Bà nội tin mấy đứa mà, các con đừng sợ hãi, chỉ là cha các con đang tức giận mới nói vậy thôi. Để ..."

Bà vẫn chưa nói hết câu Diêm Mặc Nghiêu đã nói.

"Ta không có phước phận sinh ra mấy đứa con lớn như vậy. Ngài đừng có nói những lời hồ đồ đó. Hôm đó, bọn họ dám nói như vậy với Phương Lê chính là tát thẳng vào mặt ta. Hôm nay để họ về nhà của họ, nhà ta không chứa nổi."

"Con bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó. Tụi nó cũng biết sai rồi, mẹ cũng thay tụi nó xin lỗi Phương Lê, Phương Lê cũng nói không truy cứu nguyện ý tha thứ con như vậy là muốn làm gì?"

Nhạc Lâm Hoa vẫn như cũ muốn bênh bọn họ, bà nói Phương Lê tha thứ là do bà tự nghĩ, vì ngày đó bà dùng thân phận mà ép Phương Lê.

"Ha, bọn họ làm sai ngài lại đi xin lỗi. Ngài xem họ như con cháu ruột mà đối đãi, chưa chắc họ cũng xem ngài như bà ruột đâu. Nếu không, tại sao lại lợi dụng ngài mà hãm hại Phương Lê, nếu ngày đó không có người mà ta an bài bảo hộ Phương Lê, thì em ấy có 20 cái mồm cũng không thể giải thích được. Ngài cũng chưa hỏi kĩ nguyên nhân đã bắt em ấy xin lỗi. Em ấy ở trong chính căn nhà của mình mà phải chịu ủy khuất, là ta vô năng."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn qua cả 3 khiến bọn họ giật thót đầu cúi càng sâu, hắn tức giận mà hét.

"Bọn họ ác độc đến nỗi, muốn đổ tội cho Phương Lê mà chính bản thân cũng có thể xuống tay, ngài còn muốn bênh vực bọn họ, muốn giữ họ ở đây đúng không?"

Nhạc lão phu nhân giật thót, nhưng vẫn muốn nói đỡ giúp 3 người kia.

"Tụi nhỏ vẫn còn trẻ nên có chút hồ đồ, con là trưởng bối dạy dỗ tụi nhỏ, chúng sẽ thay đổi không phải như vậy là được hay sao? Tại sao chỉ phạm sai lầm một lần đã không cho tụi nhỏ cơ hội sửa chữa."

Nhạc lão phu nhân nói đầy lí lẽ, nhưng Diêm Mặc Nghiêu chỉ thấy tức cười.

"Nếu bọn họ phạm lỗi khác ta có thể xem xét lại mà cho cơ hội. Nhưng bọn họ đang ở nhờ nhà ta mà dám động tâm tư với Phương Lê, ta tuyệt đối không thể tha thứ." Hắn lại quay sang bảo tiêu đứng bên cạnh mà phân phó.

"Đem đồ của bọn họ ra khỏi nhà."

Bảo tiêu nhanh chóng bước đến chỗ 3 người bọn họ đang đứng. Tuy Diêm Bác Phong và Diêm Học Ấn cũng hoảng sợ nhưng vẫn cố thể giữ được chút trấn định không có thất thố. Chỉ có Nhạc Văn Hi thật sự bị Diêm Mặc Nghiêu dọa cho hãi, y không muốn ra khỏi Diêm gia, vì nếu rời khỏi đây y sẽ không có khả năng quay lại nữa.

Nhạc Văn Hi như phát cuồng, mặt mũi tèm lem nước mắt, chạy tới cạnh Nhạc lão phu nhân nắm chặt tay bà mà khóc lóc.

"Bà nội! Bà nội! Con không muốn rời khỏi đây. Con không đi, con không đi ... Xin nội, nội đừng đuổi con".

-----Còn tiếp------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net