Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Do Phương Lê vẫn còn đi học, hơn nữa cũng đã đến lúc thi cuối kì rồi nên dù rất muốn bám dính lấy ông chồng già. Cậu cũng buộc phải buông tay mà lết thân đi học, với cậu thành tích khá quan trọng, nếu giờ lười biếng thành tích không ra gì vậy thì uổng công cậu cố gắng cả năm học này rồi.

Diêm Mặc Nghiêu cũng biết chuyện đó, nên hắn cố gắng nhẫn nại chính mình, không chỉ nhẹ nhàng còn cho Phương Lê ngủ sớm lấy sức để đi học. Quả thật có ai như hắn không cưới vợ còn đi học sẽ biết thế nào là không nhịn được cũng phải nhịn.

Trong khoảng thời gian học thi, Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu chăm sóc không khác gì ông quàng bà túa, thái độ còn rất dịu dàng ôn nhu. Nên tâm tình cậu cực kì tốt, khi thi phát huy vô cùng xuất sắc, ngồi vững vàng hạng 1.

Chỉ có Nhạc Văn Hi tụt hạng không ít, giữa kì y còn thì được hạng 2. Nhưng lần này trực tiếp tụt xuống mười hạng, đứng ở vị trí thứ 12.

Tâm tình của y cực kì xấu khi thấy thứ hạng, khóc cả một đêm, ngày hôm sau khi ăn cơm cũng không giữ nổi tinh thần.

Nhạc Lâm Hoa nhìn bộ dạng của Nhạc Văn Hi càng cảm thấy đau lòng, vỗ nhẹ tay y mà an ủi.

"Thi một lần tụt hạng có gì đâu con, nào có ai trước nay cứ hạng 1 hoài, nhân sinh này luôn có vài thứ không như ý nguyện, chỉ cần con vẫn nỗ lực, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày được hồi báo như ý mà thôi."

"Thế giới này cũng không thiếu người nỗ lực nhưng cả đời cũng không có được hồi báo thì đó mới gọi là đáng tiếc. Còn hạng người tâm thuật bất chính, tâm tư đều đặt vào đường ngang ngõ tắt, không đáng được đồng tình." Diêm Mặc Nghiêu lạnh lùng thẳng thừng nói.

Nhạc Văn Hi nghe thì cả người cứng đờ, cố gắng kìm chế để không rơi nước mắt. Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn tay cầm đũa cũng khựng lại, đau lòng mà nhìn về phía Nhạc Văn Hi.

Vì chuyện lần trước, bà Nhạc đối xử với Phương Lê rất lạnh nhạt, nếu có mặt Diêm Mặc Nghiêu thì bà còn giả bộ một chút, nhưng khi không có hắn ở đó thì rõ ràng trong mắt bà cũng chả có Phương Lê. Phương Lê đương nhiên rõ ràng, nhưng thật tâm cậu cũng không muốn so đo với bà, còn Diêm Mặc Nghiêu thì hoàn toàn nhìn rõ dù Phương Lê không có nói cho hắn nghe. Lời khi nãy hắn nói cũng cố tình nói rõ cho bà nghe.

Nhạc Lâm Hoa lần này nghe vậy mà hiểu được ý của Diêm Mặc Nghiêu, không khỏi trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại liếc Phương Lê một cái. Nhưng Phương Lê lại không có điểm gì để bà bới móc cả, vì Phương Lê đạt hạng 1.

Diêm Mặc Nghiêu muốn chèn ép bọn Nhạc Văn Hi thì dễ như lòng bàn tay, nhưng mẹ hắn lại bênh vực cho bọn họ hắn cũng không thể nào thẳng tay mà trừng trị, vì trong lòng hắn vẫn còn người mẹ ruột là bà.

Chỉ là kiên nhẫn của Diêm Mặc Nghiêu lại bị chính mẹ ruột của hắn bào mòn từng chút một, nếu như bà cứ chấp mê bất ngộ mà đối với Phương Lê như vậy, hắn sẽ không nói và không quan tâm gì nữa, vì trong mọi chuyện bà đều đứng một bên mà bênh vực, không chịu phân biệt đúng sai.

Phương Lê chỉ là trầm mặc ăn cơm, không có biểu hiện ra thái độ gì, ở cùng Diêm Mặc Nghiêu cậu cũng đã chuẩn bị phải đối mặt với những tình huống như vậy rồi. Bởi vì cậu biết Nhạc Văn Hi khẳng định sẽ không buông tha cho cậu, khi có chuyện gì xảy ra bà Nhạc cũng sẽ đứng ở bên bọn Nhạc Văn Hi mà bao che, hôm đó khi bà đi ra và kêu hãy cậu bỏ qua cho bọn họ thì cậu đã biết đồng thời cũng lạnh lòng với bà.

Phương Lê mất ba mẹ sớm nên cũng có thể hiểu được ít nhiều cảm giác của bà Nhạc năm đó, khi phải một mình nuôi Diêm Mặc Nghiêu nên không hề dễ dàng chút nào, vì vậy thái độ và lời nói của bà cậu đều không chấp nhặt và cũng sẽ không để bụng nhiều, nhưng cũng không đại biểu cho việc cậu phải nhẫn nhịn tất cả.

Những gia tộc lớn, cuối năm là thời gian diễn ra không ít yến hội. Lúc trước còn đi học nên mấy tiệc tùng này nọ Diêm Mặc Nghiêu đều tự đi một mình không muốn ảnh hưởng đến giờ giấc học tập và nghỉ ngơi của Phương Lê, nhưng bây giờ Phương Lê đã được nghỉ đông, cậu có thể cùng hắn đi dự các loại yến hội tiệc tùng.

Diêm Mặc Nghiêu đưa vợ nhỏ cùng đi dự tiệc của Lư Đức Đào, y tổ chức tiệc tại một vùng ở ngoại thành, từ nhà họ chạy tới nơi đó có chút xa, nên khi dự tiệc xong có thể ở lại ngủ một đêm.

Xe dừng lại, bảo tiêu nhanh chóng bước ra mở cửa xe, Diêm Mặc Nghiêu bước xuống trước sau đó một tay che phía trên đầu của Phương Lê để ngừa khi cậu vô ý mà đập vào nóc xe. Sau đó mới nắm lấy bàn tay của vợ nhỏ mà đi vào bên trong.

Đây là một cái khách sạn kiểu cổ, sân tổ chức tiệc khá lớn, còn đặc biệt chuẩn bị các dụng cụ điển hình của cổ trang, sau đó còn có vài vũ công bận đồ cổ trang mà múa nữa.

Phong cách của Lư Đức Đào chính là thoải mái và dễ chịu, nên y không thích ở bữa tiệc mà còn phải bận chính trang nghiêm trọng để nói chuyện phiếm. Vì vậy những bữa tiệc của y luôn chọn những concept lạ lạ, thay đổi liên tục để không bị nhàm chán và mọi người cũng có thể thư giãn thoải mái hơn.

Diêm Mặc Nghiêu một đường nắm tay Phương Lê đi thẳng đến chỗ nhóm Lư Đức Đào. Chính vì cả bọn đều là bạn bè nên nói chuyện cũng thoải mái hơn, Phương Lê ngồi bên cạnh ông chồng già của mình nghe một hồi thì ngơ ra vì cậu không hiểu gì hết nên cảm thấy nhàm chán vô cùng, muốn đi dạo xung quanh một chút, chỉ là ông chồng già của cậu nãy giờ cứ nắm chặt tay cậu hoài không chịu buông ra TT^TT.

Phương Lê trong âm thầm mà gỡ từng ngón tay của Diêm Mặc Nghiêu ra, cố gắng lắm mới gỡ ra được đang định rút bàn tay ra thì tay lại bị hắn nắm chặt, Diêm Mặc Nghiêu xoay người sang mà hỏi.

"Em muốn đi đâu?"

"Em hơi đói, nên định đi tìm gì đó để ăn ạ." Phương Lê kề gần tai Diêm Mặc Nghiêu nhỏ giọng nói.

"Anh gọi người đi lấy đồ ăn, em ngồi ở chỗ này ăn, không được chạy lung tung."

"Nhưng em muốn tự đi lấy, anh nói chuyện với mọi người đi, em đi một chút là về liền à."

Phương Lê nhỏ giọng cùng Diêm Mặc Nghiêu thương lượng. Nhưng nào ngờ Diêm Mặc Nghiêu lại xoay sang nhóm Lư Đức Đào nói một tiếng, sau đó ôm Phương Lê đứng dậy khiến cậu ngơ ra thì hắn nói.

"Anh đi với em."

Lư Đức Đào có công ty giải trí nên bữa tiệc hôm nay khách mời cũng hơi phức tạp, Diêm Mặc Nghiêu lo lắng nên không thể để Phương Lê chạy loạn được.

Còn Phương Lê thật ra chưa đói lắm, chỉ là khi nãy vào thấy vài thứ thú vị nên muốn đi xem, giờ lại bị Diêm Mặc Nghiêu dắt đi như dắt con thế này cậu chỉ biết cạn lời.

Diêm Mặc Nghiêu một đường dắt Phương Lê đến nơi bày đồ ăn. Cậu nhìn bàn lớn bày biện rất nhiều dĩa thủy tinh siêu to, bên trong đều là hải sản tươi sống mà thầm nghĩ, từ thịt cá đến ốc cua đúng là đại gia không thiếu thứ gì mà.

Cậu đang nhìn loạn liền thấy một mâm thủy tinh lớn đựng cua hoàng đế nên cầm cây kẹp để bên cạnh gắp lên mà hướng Diêm Mặc Nghiêu cười.

"Chồng ơi, anh coi nè... Nó còn bự hơn mặt em luôn."

"Đừng lấy tay cầm kẻo bị thương." Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa cầm lại cái kẹp trong tay Phương Lê sau đó lấy cua đưa cho nhân viên đứng ở bên cạnh.

"Anh đi qua nói chuyện với bạn bè đi, em chọn vài món liền qua, có trợ lí với bảo tiêu đi cùng em mà ~"

Phương Lê thật sự cạn lời, ở ngoài như thế này ông chồng già xem cậu như con nít 5 tuổi hay gì á. Đi ăn tiệc buffet mà hắn làm như tiệc bưng bàn không bằng, chán ghê nơi.

"Vậy em cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương, không được đi quá lâu."

Diêm Mặc Nghiêu lại theo thói quen dặn dò, nhưng hắn biết Phương Lê cũng chỉ là muốn dạo một chút nên cũng đồng ý.

"Em biết rồi... Biết rồi mà, anh đi qua bên đó đi ạ." Phương Lê nói xong liền chạy qua hướng khác. Diêm Mặc Nghiêu vẫn không an tâm mà với theo nói một câu.

"Đi từ từ thôi không được chạy."

Vừa lúc Lư Đức Đào đi tới thấy toàn cảnh Diêm đổng không khác gì cha già, liền lên tiếng trêu ghẹo.

"Cậu có vợ chứ đâu phải có con, sao bộ dạng như dắt con đi chơi thế!!!"

"Tôi nuôi con chắc cũng không nhọc lòng bằng em ấy, vợ trẻ đi cách một chút liền thấy lo." Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa bất đắc dĩ thở dài.

"Có bảo tiêu theo sau mà. Không lẽ ở chỗ của tớ mà cậu cũng lo có chuyện gì ư? Thôi yên tâm đi, tớ sẽ gọi thêm người nhìn xem cậu ấy, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi. Chút nữa nhiều người tới tớ chắc phải uống nhiều."

Phương Lê tuy rằng không thích chạm vào cá, cũng không quá muốn ăn, nhưng lại rất thích nhìn. Chính là lòng vòng xem cá một lúc mới đi trở lại quầy thực phẩm mà lấy vài món rồi tìm một chỗ gần khu biểu diễn nhìn vũ công đang biểu diễn.

Những vũ công sau khi biểu diễn xong thì bước xuống để một người bước lên múa đơn, Phương Lê nhìn ra được người đó là nam giả nữ dù cho chiếc khăn đã che đi nửa khuôn mặt bên dưới chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Phương Lê chống cằm mà thưởng thức buổi diễn, bản thân cũng cảm thấy không tệ. Có thể nhìn ra người đó là từ nhỏ đã tập luyện, chỉ có chút quá yếu đuối, nếu đoạn vũ đạo này để con gái múa có thể sẽ đẹp mắt và tự nhiên hơn.

Cậu ăn mấy miếng xong thì cũng đứng dậy đi dạo, khi đến một cái hồ thì thấy một con rùa đen rất lớn, nên khá hiếu kì mà ngồi xổm xuống để nhìn.

Nhìn chán chê mê mỏi, Phương Lê lại lạch bạch đi đến chỗ Diêm Mặc Nghiêu mà ngồi xuống, vừa ngồi đã ôm cánh tay của ông chồng già, kề sát tai hắn nói nhỏ.

"Chồng ơi, chúng ta nuôi thú cưng đi, nhà chúng ta chả nuôi con gì cả."

"Em muốn nuôi con gì?" Diêm Mặc Nghiêu bưng lên tách trà để ở trên bàn đút lên miệng vợ nhỏ cho cậu uống.

"Khi nãy em thấy cái ao đằng kia có con rùa đen lớn lắm, em cũng muốn nuôi một con lớn như vậy."

"Nếu em thích vậy mai về chúng ta liền đem nó về luôn." Diêm Mặc Nghiêu thản nhiên nói khiến cho Lư Đức Đào đang uống nước xém chút phun thành vòi, gì vậy hai cái người này, người ta nuôi rùa nhiều năm để trấn phong thủy mà.

"Thiệt hả anh?"

Phương Lê nghe ông chồng già nói liền vui vẻ vô cùng, cậu không biết tại sao nhưng vừa nhìn liền thích con rùa vừa đen vừa lớn như vậy. Đem về nhà mà để thì sang khỏi biết.

"Ừm. Em còn thích cái gì thì nói cho trợ lí, mai đem về luôn một thể." Diêm Mặc Nghiêu mỉm cười chỉnh lại cọng tóc vừa bị gió thổi lên của Phương Lê, gương mặt đầy dịu dàng.

Phương Lê nghe liền cảm thấy vui vô cùng sau đó nhanh chóng đứng dậy, cứ như Black Friday liền lao vào chốt đơn những thứ vừa mắt. Mà hoàn toàn không biết ông chồng già của cậu chính là dân cướp cạn.

Lư Đức Đào nhìn cậu vợ nhỏ của Diêm Mặc Nghiêu rời đi liền trợn mắt nhìn hắn nói.

"Gì vậy ba, con rùa đó tớ vất vả lắm mới tìm được đó."

"Cậu mua bao nhiêu cứ báo giá cho thư kí với cả nguyên chỗ này tôi sẽ mua lại, còn chuyện du thuyền lần trước thương lượng, tôi đồng ý." Diêm Mặc Nghiêu thể hiện đúng phong cách tổng tài bá đạo, có tiền là có tất cả của hắn. Khiến Lư Đức Đào chỉ biết há hốc mỏ trân trối, một hồi sau mới có thể lên tiếng.

"Cậu thương vợ quá rồi đó. Muốn mua cả chỗ này chỉ vì con rùa sao?"

"Chứ kiếm nhiều tiền để làm gì?"

Lư Đức Đào vì câu nói này của Diêm Mặc Nghiêu mà chết lâm sàng, đến khi hồi quang phản chiếu mới rên được vài tiếng.

"Cậu đồng ý chuyện du thuyền tớ cũng cám ơn, còn rùa đen thì cứ lấy, chỗ này không cần mua lại đâu. Bên Tuyền Nhạc có chỗ khá tốt lại theo phong cách cổ điển, so với chỗ này nhỏ hơn chút nhưng rất thích hợp để nghỉ dưỡng tránh nóng, tặng cho vợ cậu xem như tạ lễ chuyện du thuyền."

-Còn tiếp-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net