Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Lê phát hiện Hứa Dương trong khoảng thời gian này tinh thần có chút kì quái, lúc nào cũng như kẻ mất hồn. Lúc trước thi được hạng 3 cũng không vui vẻ, liền cảm thấy có chuyện gì nghiêm trọng rồi. Đợi Hứa Dương tự nói nhưng đợi đến không nổi, cậu đành phải chủ động gọi anh đến Diêm gia dùng bữa cơm để hỏi thử xem cậu có thể giúp gì hay không?

Hai người ngồi ở nhà ăn nhỏ, một bên ăn, một bên tán gẫu, Phương Lê âm thầm quan sát Hứa Dương một hồi mới mở miệng hỏi:

“Dạo này mày làm sao vậy, cứ như người mất hồn. Rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói với tao ư?”

Hứa Dương sửng sốt một chút, nhìn Phương Lê nói: “Cái gì, làm sao vậy?”

“Còn hỏi sao, từ lúc về nước đến giờ mày cứ như mấy đứa mất hồn, cả ngày đều trưng ra cái mặt ngáo ngáo. Có chuyện gì xảy ra à?”

Hứa Dương cúi đầu trầm mặc trong chốc lát nói: “Tao có chút vấn đề về chuyện tình cảm, với lại giờ cũng là chuyện đã qua rồi."

“Vấn đề tình cảm. Mày có cảm ai sao tao không biết vậy?”

Phương Lê kinh ngạc không thôi, cứ nghĩ là vấn đề gia đình, cuộc sống hay học hành, giờ nghe về tình cảm cậu không khỏi há hốc mồm, nhưng vẫn rất nghi hoặc mà hỏi:

“Mày có cảm tình với ai? Tao quen không? Từ lúc nào sao tao không biết gì hết vậy?”

“Không có, chỉ là tao yêu thầm mà thôi."

“Là ai vậy má?” Phương Lê vô cùng tò mò

"......Là chú của tao."

“Thiệt hả má? Nếu là chú của mày vậy thì hơn mày cả đống tuổi luôn á. Nhìn còn lớn tuổi hơn ông chồng già nhà tao nữa!!!!”

“Chú ấy nhỏ hơn Diêm đổng vài tuổi. Chỉ là.... Mày biết đó, ba mẹ tao ly hôn, sau đó thì tao liền ở chung với chú, thiệt ra tao thích chú ấy lâu rồi, nhưng chú ấy lại xem tao như con trai mà nuôi, không có dạng tình cảm giống tao."

“Lúc mày còn nhỏ thì không nói, nhưng giờ mày lớn rồi vẫn còn giữ cái tình cảm đó, tao nghĩ mày nên tự cho bản thân mình một cơ hội, cũng để chú mày nhận ra phần tình cảm của mày dành cho ổng.” Phương Lê biết tình cảm không thể nói không được là không được. Chỉ cần không phạm đạo đức, pháp luật là được, nên cậu cực kì nghiêm túc nói.

“Hôm sinh nhật mười tám tuổi, tao cũng nói cho chú ấy... Nhưng bị cự tuyệt."

“Ủa??? Từ lúc đó đến giờ cũng qua hơn một năm rồi mà. Giờ mày mới đau khổ hả, phản xạ của mày đi theo vòng vũ trụ hay gì mà xa dữ vậy?” Phương Lê đực mặt khó hiểu hỏi.

“Tao... Cái đó... Là vì....” Hứa Dương có chút khó mở miệng, nhưng cũng cắn răng mà kể cho Phương Lê nghe: “Lúc ăn tết, chú ấy có uống chút bia sau đó tao...."

“Phụt... Khụ khụ... Phắk.....” Phương Lê bị sặc nước miếng ho muốn long phổi, mặt ho đến đỏ ửng. Cố gắng làm bản thân thật bình tĩnh, nhưng khoé miệng vẫn run rẩy lẩy bẩy mà nói.

“Đừng... Đừng nói với bố, mày.. mày cưỡng người ta nha. Sau đó lợi dụng say xỉn mày... Đờ mờ mày....”

“Bố méo có cưỡng... Chỉ là lúc đó chú ấy thật sự say. Tao.... Tao chủ động leo lên, chú ấy cũng không đẩy ra nên mới... "

“Rồi lúc tỉnh dậy chú mày thế nào? Có nói với mày cái gì không?”

“Cái gì cũng chưa nói.” Hứa Dương nằm sấp trên bàn, phi thường khó chịu nói: “Tao nghĩ chú ấy không đẩy ra vì cũng có chút thích tao. Nhưng sau đó, tao lại vô tình nhận ra chú ấy có người thương rồi. Mày nói coi sớm không có muộn không có hiện giờ lại... Nếu tao biết tao sẽ không như vậy...”

Phương Lê trong lòng thực tức giận, nhưng không phải tức giận Hứa Dương mà là tức giận chú của anh. Cậu không tin lúc lăn giường người đàn ông kia say đến bất tỉnh đâu. Tuy khuôn mặt không đẹp không trẻ bằng chồng cậu nhưng tướng tá cũng to bự không thua kém, chỉ với cái thân hình cò mai của Hứa Dương cậu cũng có thể hất ngã chứ đừng nói đến vị chú kia. Hừ, Phương Lê càng nghĩ càng nổi điên, chỉ cảm thấy người kia rõ ràng chỉ muốn chiếm tiện nghi của thằng bạn ngu nhà cậu mà thôi.

“Từ hôm nay, mày ở tạm chỗ này không cần về nhà chú mày nữa. Tao sẽ nhờ người giúp việc dọn cho mày một phòng.” Phương Lê nhìn Hứa Dương mà đưa ra chỉ thị, cậu phải nhờ Diêm Mặc Nghiêu điều tra cái vị chú của Hứa Dương mới được, để xem gã đàn ông mặt người dạ thú đó có tâm tư gì. Còn Hứa Dương vừa nghe thì hoàn toàn sửng sốt.

“Ở đây sao? Nhưng mà... Hình như không được tốt."

“Có gì không tốt, mày dám chê nhà tao à. Nhà tao to vậy không lẽ dành một phòng cho mày cũng không được hả?“ Thái độ của Phương Lê không khác gì boss lớn, ánh mắt nhìn Hứa Dương một cái tiếp tục ra chỉ thị: “Mày gọi cho chú mày nói dạo này tâm tình tao không tốt nên qua đây ở cùng tao vài ngày, nói vậy đi.”

Hứa Dương kì thật cũng không muốn về nhà, anh không biết phải đối mặt với chú mình thế nào. Nhưng cũng không biết phải đi đâu, giờ Phương Lê cho anh cả lý do tránh mặt nên cũng không suy nghĩ nữa mà gật đầu đồng ý.

Đến tối Diêm Mặc Nghiêu cũng mang một thân gió sương trở về, chính là vừa mở cửa phòng đã thấy vợ nhỏ ngồi trên giường bộ dáng như mất sổ gạo, miệng còn lẩm nhẩm như đang chửi ai đó thì hắn liền nhíu mi. Nhưng vẫn bước qua ngồi phía sau lưng mà ôm Phương Lê vào ngực hôn má rồi hôn cái cổ cao của vợ nhỏ hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Ai chọc em tức à?”

“Anh có biết chú của Hứa Dương không?”

“Chú của Hứa Dương, ý em nói là Hạ Minh sao?”

Phương Lê nghe Hứa Dương kể thì liền tức giận nên quên luôn chuyện hỏi chú của Hứa Dương tên gì, nên liền hỏi ngược lại Diêm Mặc Nghiêu.
“Vậy Hứa Dương có chú nào làm ông chủ hả anh???”

“Chú Hứa Dương là tổng giám đốc, thì chỉ có mỗi Hạ Minh thôi, nhưng hắn thì làm sao?” Diêm Mặc Nghiêu nghi hoặc hỏi.

“Anh biết hắn ta sao? Nhân phẩm hắn thế nào, có phải loại mặt người dạ thú, bề ngoài trí thức bên trong hủ bại không?” Phương Lê liên tục hỏi. Khiến Diêm Mặc Nghiêu liền nhíu mày nhưng vẫn trả lời.

“Hắn khi dễ bạn của em sao?”

Diêm Mặc Nghiêu hiểu cậu vợ nhỏ của mình. Chỉ khi liên quan đến người cậu để ý hoặc sự tình đặc biệt thì Phương Lê mới có thể tức giận đến vậy. Mà bạn thân của Phương Lê hắn chỉ biết mỗi Hứa Dương.

“Anh nói trả lời em trước, cái gì đó Hạ Minh kia là người thế nào?"

“Ừm... Cũng không thân như nhóm Đức Đào, nhưng cũng qua lại xã giao nhiều lần, nhưng nhìn chung anh thấy hắn là người không tồi.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, chắc hắn chỉ là giả vờ, em cảm thấy hắn chính là kẻ xấu.”

Phương Lê xụ mặt, hai cái má phồng phồng cực kì dễ thương, khiến Diêm Mặc Nghiêu không nhịn được há miệng liền gặm một phát trên má vợ nhỏ. Khiến Phương Lê giật bắn mình quay sang cho hắn một chưởng, rồi đầy ghét bỏ mà dụi mặt vào áo hắn chùi nước miếng.

“Em nói vậy là đang nghĩ ngờ ánh mắt của anh sao?”

“Em không có ý đó, chỉ là em khẳng định hắn là kẻ thảo mai. À... Anh điều tra hắn giúp em đi, càng chi tiết càng tốt. Hứa Dương là bạn thân của em, trước khi gặp được anh. Nó luôn giúp đỡ em, lúc khó khăn nhất cũng bên cạnh an ủi em, cho nên không ai được phép ăn hiếp nó!!!”

“Được, được, anh biết rồi. Không ai được ăn hiếp. Em cũng không cần tức giận như vậy, anh sẽ gọi người đi điều tra, có được không?”

Diêm Mặc Nghiêu vuốt má Phương Lê đáp ứng. Nếu không phải hắn biết Hứa Dương là khuê mật với Phương Lê thì khi nãy nghe vợ nhỏ liên tục hỏi người đàn ông khác hắn đã giã cho vợ nhỏ khỏi xuống giường rồi.

“Sao em có thể không tức giận được. Hắn ta có người thương còn dụ thằng bạn em lăn....”
Phương Lê tạm dừng một chút sau lại hạ giọng nói tiếp: “Anh biết đó trong lòng em Hứa Dương không chỉ là bạn thân mà nó còn là người thân của em.... Túm lại, không ai được ăn hiếp người thân của em, anh... Anh phải giúp em điều tra rõ ràng hắn ta, nếu hắn ta dám khốn nạn... Em khô máu với hắn liền.”

“Rồi rồi rồi... Chuyện này giao cho anh được chưa? Hắn mà có khốn nạn thì anh sẽ tìm người đánh hắn một trận được không?”

Diêm Mặc Nghiêu chuẩn ông chồng thương vợ không nói lí, dỗ cậu vợ nhỏ một hồi mới đứng dậy đi tắm rửa. Chỉ là vừa lên giường đang sờ soạng vợ được vài cái thì quản gia đã gõ cửa thông báo có Hạ Minh đến tìm.

Phương Lê đang ư ư a a vừa nghe thì lập tức từ trên giường bò dậy, cài lại áo ngủ rồi khoác một cái áo khoác mỏng bên ngoài sau đó nhanh chóng đi ra, nhưng liền bị Diêm Mặc Nghiêu chụp lại kịp.

“Em định bận như vậy đi ra sao?”

“Em có bận áo khoác rồi nè!”

Phương Lê ngay ngốc hỏi lại. Cậu cũng đâu có ở truồng, nhưng lại ngoan ngoãn chạy vào thay đồ sau đó theo Diêm Mặc Nghiêu xuống nhà.

Vừa đến phòng khách thấy người đàn ông đang ngồi, Phương Lê liền cảnh giác, Hạ Minh thấy Diêm Mặc Nghiêu cùng Phương Lê xuống cũng đứng lên chào.

“Xin chào Diêm đổng."

“Đừng khách khí, cậu ngồi đi.” Diêm Mặc Nghiêu cũng ôm Phương Lê đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, sau đó nhìn Hạ Minh hỏi:

“Sao tối vậy rồi mà cậu còn đến đây? Có chuyện gì gấp sao?”

“Tôi đến để đón Hứa Dương."

“Ngài lấy thân phận gì để rước Hứa Dương? Ngài cũng chỉ là chú của nó, nó cũng lớn rồi đến đây ở vài ngày với tôi cũng không được sao? Đến nỗi tối vậy ngài cũng chạy đến rước nó cho bằng được.” Phương Lê nghe vậy liền chất vấn, tuy thái độ của cậu bình tĩnh, nhưng giọng nói cũng không che dấu được sự bực bội.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi cạnh, tay vẫn vòng lên ôm Phương Lê trong ngực, bàn tay vuốt ve cổ tay của cậu, bộ dáng nhàn nhạt như mọi chuyện trong nhà này đều do Phương Lê làm chủ, nhưng vẫn giải vây cho Hạ Minh.

“Tôi nghe nói cậu có người thương rồi. Nếu có người thương vậy thì đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, không tốt đâu?”

Hạ Minh chưa kịp trả lời Phương Lê thì nghe Diêm Mặc Nghiêu nói liền sửng sốt không thôi, vội vàng hỏi ngược lại.

“Ai nói cậu tôi có người thương?”

“Là Hứa Dương nói, chẳng lẽ nó bịa chuyện để đổ oan cho ngài à.” Phương Lê bĩu môi xem Hạ Minh không khác gì kẻ tồi bắt cá hai ba chân.

“Tôi chưa từng thương ai, nếu cậu không tin cứ để chồng cậu đi tra. Nếu không, cậu gọi Hứa Dương ra, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."

Phương Lê có điểm do dự, vì cậu cũng chưa tra rõ sự tình. Nhưng cậu tin chắc Hứa Dương sẽ không nói dối, thằng bạn ngu của cậu tuy chanh chua hay chửi thề thiệt chứ sống chưa bao giờ sai với ai. Phương Lê sợ khi kêu Hứa Dương ra, rồi bị Hạ Minh dùng vài câu ngon ngọt dỗ êm chuyện thì thôi mất cả chì lẫn chài rồi còn đâu.

“Xem ra chuyện này có hiểu lầm rồi. Với lại đây là chuyện của hai người bọn họ, để họ đối mặt nói thẳng với nhau không tốt hơn sao em?”

Diêm Mặc Nghiêu xoay sang nói với Phương Lê, giọng nói trầm trầm mà giải vây hộ Hạ Minh, Phương Lê nghe thì trâm ngâm một chút, sau đó cũng xoay sang nhờ quản gia thông báo cho Hứa Dương một tiếng, sẵn ở đây ba mặt một lời cũng tốt. Nếu có gì thì cậu liền nhảy vào khô máu với Hạ Minh luôn.

Hứa Dương sau khi được quản gia thông báo là Phương Lê có chuyện muốn nói, tuy cũng nghi hoặc là đêm rồi cậu còn có gì gấp mà cần anh phải xuống như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau quản gia đi xuống. Chỉ là vừa thấy Hạ Minh ngồi ở phòng khách thì anh liền có chút hốt hoảng.

“Sao chú lại ở đây?”

“Tôi đến đón cậu về nhà, nhưng nãy giờ chúng ta ở đây nói chuyện mới phát hiện hình như có chút hiểu lầm giữa chúng ta.”

Hứa Dương cúi đầu nói: “Thật sự chỉ là hiểu lầm sao?”

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net