Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Lê ở cử dưỡng thân thể mấy tháng sau đó cũng trở lại trường học, mỗi ngày sau giờ học liền trở về nhà chăm con trai, vì để có nhiều thời gian cạnh con mà Phương Lê giảm bớt thời gian luyện tập trên trường, nếu có thể luyện tập tại nhà cậu sẽ không lên trường.

Trong hai tháng Phương Lê trở lại trường học thì Nhạc Văn Hi lại dính vào chuyện ẩu đả gây rối ở quán bar mà bị gom lên đồn cảnh sát, cuối cùng nhà trường liền ra quyết định đuổi học y.

Khi nhận quyết định đuổi học, Nhạc Văn Hi sợ đến run rẩy, y biết xã hội bây giờ không có bằng cấp chính là không khác gì thất nghiệp và không có vị trí trong xã hội. Bằng tốt nghiệp chính là một cách cửa để mở ra tương lai của bản thân, bây giờ y bị đuổi học vậy tương lai của y sau này thế nào?

Nhạc Văn Hi vò đầu tìm cách xoay sở, y liền chạy đến Diêm gia muốn Nhạc Lâm Hoa giúp đỡ xin với lãnh đạo trường. Nhưng đáp lại chính là cánh cửa Diêm gia đóng chặt vì Nhạc Lâm Hoa căn bản không muốn gặp lại mặt của y. Nhạc Văn Hi đành phải liên lạc với Diêm Học Ấn và Diêm Bác Phong để nhờ giúp đỡ.

Người đầu tiên y liên hệ được chính là Diêm Học Ấn, gã bận đến tối mặt mũi khó khăn mới rút ra được thời gian để đến gặp Nhạc Văn Hi. Thời điểm bọn họ còn ở Diêm gia, những quán cà phê như thế này thì đừng nói bước vào nhìn họ còn không muốn, nhưng bây giờ đã khác.

Gã bước vào quán liền kéo ghế ngồi đối diện với Nhạc Văn Hi, bộ dạng gã quả thật tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng trũng sâu cứ như đã rất lâu rồi không được ngủ vậy. Nhạc Văn Hi cũng biết cuộc sống hiện tại của Diêm Học Ấn không hề dễ dàng nhưng ngoại trừ gã và Diêm Bác Phong y không biết nhờ ai giúp đỡ hết.

"Anh ba, em bị nhà trường đuổi học rồi anh có thể giúp em liên hệ người quen đến xin với lãnh đạo suy nghĩ lại được không? Anh nghĩ biện pháp giúp em đi, em không thể bọ đuổi học được, không tốt nghiệp thì sau này em phải làm sao?" Nhạc Văn Hi vừa mở miệng liền nói yêu cầu, không khác gì bố thiên hạ, khiến Diêm Học Ấn nghe không khỏi nhếch môi cười lạnh.

"Mày thấy tao bây giờ còn có thể nghĩ cách giúp mày sao? Nhà tao phá sản hơn nữa trước đây đắc tội Phương Lê, không chỉ  đối tác làm ăn mà cả bạn bè đều xem nhà tao như u nhọt né còn không kịp, mày nghĩ tao đi nhờ ai giúp cho mày? Bản thân tao hiện tại còn không tự giữ nổi, mày nghĩ tao có cách gì để giúp mày hả?" Diêm Học Ấn cố nén tức giận, giọng nói lạnh lẽo nhìn Nhạc Văn Hi mà nói.

"Thật sự... Không thể giúp em sao, em xin anh nghĩ một chút thôi, nghĩ cách giúp em lần này." Nhạc Văn Hi mắt đỏ ửng như sắp khóc mà nhìn Diêm Học Ấn.

"Mày trước kia nói với tụi tao, Phương Lê đối xử không tốt với mày, ba mẹ Phương Lê hại chết ba mẹ mày đều là nói dối, chúng tao tin mày giúp đỡ mày mới đắc tội Phương Lê, nếu không phải tại mày thì tao cùng nhà tao sẽ không có kết cục thế này." Gã như phát rồ, ánh mắt long sòng sọc mà gầm lên, "Tất cả đều tại mày. Vậy mà mày còn mặt dày đến nhờ tao giúp đỡ sao. Đồ chó, mày là cố tình đến giễu cợt tao ngu đúng không, mày xem tao là chó vây quanh mày sao?"

“Anh ba không phải vậy đâu, em không có ý đó. Em không cố ý gạt anh, em, em thật sự... Không phải cố ý." Nhạc Văn Hi vừa nói nước mắt vừa tuôn ra, muốn giải thích nhưng lời đến miệng lại không biết phải biện giải thế nào, vì y chính là lừa gạt bọn họ.

"Câm miệng lại, đừng gọi tao là anh ba nữa. Tao không phải anh mày, mày cũng không phải em tao. Nơi này cũng không phải Diêm gia, mày đừng có giả cái bộ dáng xạo chó dối trá đó, sau này đừng có liên hệ với tao, tao không muốn gặp lại cái bản mặt của mày."

Diêm Học Ấn nói xong liền đứng dậy rời đi để lại Nhạc Văn Hi vẫn ngồi ở tại chỗ, khó chịu mà khóc lóc.

Nhạc Văn Hi tìm Diêm Học Ấn hỗ trợ thất bại, chỉ có thể liên hệ Diêm Bác Phong, để xem gã có thể giúp y hay không. Vừa lúc Diêm Bác Phong cũng có chuyện muốn tìm y, cho nên hai người nhanh chóng mà hẹn gặp.

“Anh hai, anh có cách nào giúp em xin với lãnh đạo trường đừng đuổi học em hãy không?" Nhạc Văn Hi vẫn theo lối cũ, vừa gặp liền mở miệng đòi người khác giúp. Dù y biết hiện tại Diêm Bác Phong chắc cũng chả giúp được gì, nhưng còn nước còn tát, y không muốn bỏ qua cơ hội nào cả.

“Chuyện này chờ lát nữa lại nói, anh có chuyện rất trọng yếu muốn nói với em.” Diêm Bác Phong vẻ mặt nghiêm túc gấp gáp nói: “Em bây giờ còn bao nhiêu tiền? Lấy ra hết cho anh mượn đi, nhà anh đang có việc gấp, chờ xoay vòng vốn anh liền trả lại cho em ngay."

Nhạc Văn Hi nghe gã nói liền sửng sốt, sau đó liền nói: "Em hiện tại chỉ còn tiền sinh hoạt phí để mua đồ ăn vài tháng nữa thôi, cho anh mượn rồi em lấy gì ăn?"

"Chỉ còn tiền mua đồ ăn?"  Diêm Bác Phong nghe thì có điểm kích động nói: “Lúc rời Diêm gia, hẳn em còn rất nhiều tiền mà, bao người khác ăn nhậu hết rồi hay sao?"

Nhạc Văn Hi nghe thì tim đánh thót, đầu cúi thấp không dám nhìn Diêm Bác Phong.

" Trong lòng em có chút khó chịu, nên ra ngoài... Quen vài người bạn, em không nghĩ tới sẽ xài tiền nhanh đến vậy, khi nhận ra thì, tài khoản đã không còn bao nhiêu."

"Không còn bao nhiêu mà vẫn theo họ đi quán bar ư? Còn đánh nhau để bị đuổi học?" Diêm Bác Phong có chút không tin tưởng nói: “Có phải mày thà bao người ngoài ăn nhậu cũng không muốn cho tao mượn tiền đúng không?"

"Không phải như vậy đâu." Nhạc Văn Hi vội vàng phủ nhận: "Là bọn họ nói lần cuối rồi không dây dưa nữa nên em mới theo họ, nào ngờ họ lại gây chuyện, lúc đó em không tham dự vào em chỉ bị liên lụy."

Diêm Bác Phong bực bội gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ nói: “Vậy căn hộ thì thế nào? Lúc em rời khỏi Diêm gia, không phải bà nội đã cho em căn hộ gần trường học sao? Căn hộ cao cấp đó giá cả không ít, em thế chấp đi sau đó cho anh mượn, anh khẳng định sẽ trả lại tiền cho em."

"Căn hộ của bà nội vẫn chưa sang tên cho em, sao em có thể thế chấp được. Lúc đó nãi nãi nói chỉ cho em ở đến khi tốt nghiệp, bây giờ bị đuổi học em không biết còn có thể đến đó ở hay không, sao có thể thế chấp được."

Nghe Nhạc Văn Hi nói Diêm Bác Phong liền đập bàn cái rầm, sau đó vò đầu bứt tai bộ dáng không khác kẻ bệnh. Một lúc gã liền ngẩng lên nhìn Nhạc Văn Hi như nhớ điều gì đó mà cười đến hào hứng

"Căn hộ chung cư ba mẹ em để lại đâu? Bán đi, ít nhiều cũng có tiền, rồi em đem những thứ có giá trị khi trước ở Diêm gia cũng bán đi gom lại cho anh mượn, được không?"

Nhạc Văn Hi vừa nghe lòng liền hốt hoảng, trầm mặc một hơi mới nói.
"Đó là nơi cuối cùng để em dung thân bán rồi sau này em ở đâu, chẳng lẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ."

Nhạc Văn Hi nhìn ra Diêm Bác Phong đang rất cần tiền, nhưng nếu y cho gã mượn đồng nghĩa với việc sau này không thể đòi lại.

"Mày đừng có tìm cớ nhiều như thế được không?" Diêm Bác Phong tức giận hét lớn: “Mày cùng mấy kẻ mới quen kia ăn nhậu bỏ ra một đống tiền không xót, tình huống của tao hiện tại rất gấp mới tìm mày xin giúp gỡ mày lại không muốn bỏ tiền ra. Tao trước kia đối với mày không tốt sao? Mày như vậy mà được ư?"

“Thực xin lỗi anh hai, em thật sự không thể lấy căn hộ ba mẹ  bán được, mong anh hiểu cho." Nhạc Văn Hi nghiêm túc nói.

"Anh cầu xin em mà Văn Hi, xem lại tình cảm trước kia anh chăm sóc bảo vệ em, em xem như cứu anh một mạng được không, anh thật sự rất gấp." Diêm Bác Phong bỏ cả mặt mũi mà xuống nước khẩn cầu Nhạc Văn Hi. Nhưng đáp lại gã chính là cái lắc đầu đến phũ phàng của y.

Diêm Bác Phong như phát rồ, dùng hết sức mà vung tay một cái chát thật mạnh vào mặt Nhạc Văn Hi sau đó chỉ thẳng mặt y mà chửi ầm lên.

"Cái đồ đĩ như mày đúng là lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, trước kia tao thật xem mày như em trai mà chăm sóc bây giờ xin mày cứu một mạng mày cũng không chịu... Được được được, tao đúng là mù trước này bị đồ đĩ như mày che mắt, che tai mà tin tưởng."

Nhạc Văn Hi bất ngờ bị ăn một cái tát từ Diêm Bác Phong mà sửng sờ, bên má nóng rát tai cũng ù đi, khi Diêm Bác Phong rời đi rất lâu y vẫn chưa lấy lại tinh thần. Bộ dáng như mất hồn ngơ ngác đi ngoài dương, giữa trưa trời đứng bóng nhưng y lại cảm thấy cả người đều lạnh lẽo như từ hầm băng.

Y lang thang trên đường mà không có mục đích, cả người đều hoảng hốt sợ hãi, y không biết phải đi đâu, cũng không biết sau này phải sống thế nào.

........

Phương Lê học về nhà thì liền lao qua tìm con trai ngay. Cậu ôm đứa nhỏ đến phòng tập vũ đạo, đặt vào cái nôi nhỏ, sau đó chuyên tâm tập luyện.

Được một lúc thì dừng lại nghỉ giải lao, Phương Lê liền thấy trong nôi có sự chuyển động nên nhanh chóng bước đến, nhìn vào liền thấy đứa nhỏ mở to mắt nhìn cậu, hai cánh tay nhỏ múp như ngó sen đang vung vẫy nhưng lại không phát ra tiếng động khiến Phương Lê không khỏi phì cười, cúi người nhẹ nhàng lấy chăn nhỏ bao lấy đứa nhỏ mà bồng lên ôm vào ngực.

"Bảo bối sao lại dậy rồi, dậy rồi lại không gọi ba ba. Có phải bảo bối biết ba ba đang luyện tập nên không muốn làm phiền không? Bảo bối nhà ai lại ngoan thế này chứ~~~"

Phương Lê vừa nói vừa hun chùn chụt vào hai cái má múp sữa của con trai, trong lòng đều mềm nhũn.

Cùng lúc Diêm Mặc Nghiêu bước vào thấy một cảnh thằng con trai đang bị vợ nhỏ hun đến mức vùng vẫy thì không khỏi phì cười, bước đến gần liền khẽ cúi đầu hôn lên quai hàm của Phương Lê sau đó mới nhìn qua con trai.

"Vừa dậy sao?"

"Em cũng không biết nữa, xoay sang thì thấy động đậy rồi, nhưng mà lại không khóc không nháo, ngoan lắm cơ. Không biết có đói bụng không nữa."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn con trai, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng mềm nhỏ của đứa con, sau đó xoay sang nói bảo mẫu đưa bình sữa lại.

"Chắc là chưa đói lắm nên mới không la làng."

Diêm Mặc Nghiêu ôm eo Phương Lê cả hai đến phòng nghỉ bên cạnh mà ngồi. Hắn vừa ngồi xuống liền kéo Phương Lê ngồi lên đùi mà ôm.

"Em vừa đi học vừa luyện lập lại chăm con, không thấy vất vả sao?"

"Có chút thôi, nhưng em lại thấy rất hạnh phúc.” Phương Lê quay đầu liền hôn lên môi Diêm Mặc Nghiêu cái chụt nói tiếp: “Hiện tại em thấy rất hạnh phúc, chút vất vả này thì tính là gì cơ chứ."

"Anh biết tính em tự cường  cũng nỗ lực, tạm nghỉ học bài tháng khi quay lại nhất định muốn nhanh chóng tập luyện trở lại nhưng em phải nhớ kỹ vì anh và con, em không được tự ép buộc bản thân mệt mỏi, được hay không?"

"Em biết. Anh yên tâm, em nhất định không tự ép bản thân mình tập luyện như trước đây đâu. Vì em không muốn vì vậy mà hối hận."

Nghe Phương Lê nói Diêm Mặc Nghiêu cũng mỉm cười liền nâng cằm vợ nhỏ lên ở môi cậu mà hôn,.chờ khi bảo mẫu đưa bình sữa cho Diệu Diệu đến thì hắn liền nhận lấy sau đó vòng tay ôm Phương Lê mà đút sữa cho đứa nhỏ, khi Phương Lê vẫn ngồi trên đùi hắn bồng Diệu Diệu.

Chỉ đơn giản như vậy, cả hai đã thấy rất thoả mãn, bọn họ hưởng thụ khoảng thời gian này, vì đây cũng là một trong những hồi ức đẹp đẽ mà họ sẽ khắc sâu đến cuối đời.

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net