Chương 111: Trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Thụy Kỳ có chút gian nan nhìn bộ dáng rất cố chấp của Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ mỉm cười nhưng không muốn thỏa hiệp. . . . . .

"Nhanh lên! Nhai!" Đường Khả Hinh bưng chặt miệng của anh, kiên trì nói.

Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ không có cách nào với cô, chỉ đành phải cố gắng nhai vỏ nho và hạt nho, nhất thời cảm giác đầu lưỡi tê dại nhưng vẫn phải cố gắng nuốt xuống vỏ nho và hạt nho.

"Bốp bốp!" Đường Khả Hinh lập tức vỗ tay, nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Rất giỏi!"

Tô Thụy Kỳ không nhịn được nở nụ cười.

Hai người tiếp tục đi tới chợ.

"Ăn một quả nho nữa." Đường Khả Hinh lại rất hứng thú ngắt một quả phía dưới muốn đưa tới trong miệng Tô Thụy Kỳ, anh lập tức nói: "Tôi không muốn."

"Anh không muốn ăn, tôi ăn." Khả Hinh cũng không có miễn cưỡng, mỉm cười đem quả nho bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị ngọt ngào, thật sự rất thoải mái.

"Tại sao quả nho ngon nhất luôn ở dưới cùng?" Tô Thụy Kỳ rất tò mò nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Anh không biết sao? Cây nho sau khi trải qua gió sương, cả vùng đất hấp thu ánh mặt trời, cây nho quang hợp ánh mặt trời, sẽ sinh ra một loại đường glu-cô ... nó từ thân cây nho từ từ di chuyển đến quả nho cao nhất, từng quả, từng quả đi xuống dưới, mà quả nho dưới cùng, thiếu độ quang hợp, cho nên quả phía dưới rất ngọt, do vậy cả chùm nho cũng sẽ ngọt, hơn nữa quả ở dưới thường ít phân đường hơn trên đầu, cho nên từ ngọt thanh cho đến ngọt đậm sẽ có một loại cảm giác thay đổi kỳ diệu."

Tô Thụy Kỳ đột nhiên rất hứng thú mỉm cười nhìn cô, nói: "Xem ra, cô rất hiểu thức ăn."

"Dĩ nhiên!" Đường Khả Hinh có chút cố chấp hé miệng cười nói: "Anh biết không, có lúc thực vật so với con người càng rất có tư tưởng hơn, nó truyền đạt ra ngoài vị ngọt, chua, cay, mặn, đắng, nếu thử trộn lẫn chúng lại với nhau, anh biết là mùi vị gì không?"

Tô Thụy Kỳ nghe những lời này, rất tò mò nhìn Đường Khả Hinh hỏi: "Không biết. Là mùi vị gì?"

Đường Khả Hinh có chút thần bí nhìn Tô Thụy Kỳ. Nghịch ngợm đưa ngón trỏ ra lay động trước mặt của anh một cái, cười nói: "Anh muốn biết mùi vị gì thì tự mình đi nếm thử một chút a."

Tô Thụy Kỳ nghe đáp án này, cau mày nhìn cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói: "Mấy loại mùi vị này, anh có thời gian đích thân nếm thử sẽ hiểu rõ ý nghĩa của thực phẩm và cuộc sống."

Cô nói xong, vui vẻ xoay người, bước chân thoải mái tiếp tục đi về phía trước.

Tô Thụy Kỳ đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng mềm mại của Đường Khả Hinh mới phát hiện, lúc cô đau buồn, rất đau buồn, nhưng trong xương của cô luôn kiên cường và lạc quan, chống đỡ cho cô đi về phía trước, anh đột nhiên mỉm cười, đi theo sau.

Đường Khả Hinh cùng Tô Thụy Kỳ đến chợ mua rất nhiều nguyên liệu sushi, rong biển, mành, còn đi chợ bán thức ăn mua dưa xanh, trứng gà, bạch tuộc tươi, cá hồi. . . . . .

"Bạch tuộc có thể mua đồ hộp." Tô Thụy Kỳ vừa trả tiền cho ông chủ hải sản, vừa nhìn Khả Hinh nói.

"Nếu như anh có thời gian, phải tự mình chế biến ra mùi vị ưa thích nhất, phải biết, thức ăn nuôi sống sinh mạng, tại sao có thể tùy tiện?" Đường Khả Hinh xách theo cá, nhìn tôm đất rất tươi phía bên kia, giống như lơ đãng, nhét tay vào trong khuỷu tay Tô Thụy Kỳ, đi tới phía trước vừa đi vừa nói: "Chúng ta mua một ít tôm đất, hôm nay làm cho anh ăn bữa tiệc lớn."

Tô Thụy Kỳ cúi xuống, nhìn cánh tay khỏe mạnh của mình móc một bàn tay nhỏ bé trắng nõn, anh mỉm cười.

"Đi mau." Đường Khả Hinh lập tức lôi kéo Tô Thụy Kỳ đi về phía trước, mua không ít tôm đất, sau đó mang túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi chợ, Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh cười khổ nói: "Tôi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên vào chợ bán thức ăn."

"Chợ bán thức ăn là nơi làm người ta vui vẻ nhất trên thế giới này!" Đường Khả Hinh đột nhiên dừng bước, miệng mím chặt, như đứa bé cố chấp nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô liền nhịn cười gật đầu đáp lời: "Ừ"

Hai người cùng nhau cười, đi ra ngoài cho đến khi trở lại xe Land Rover, cất xong các túi thức ăn, Khả Hinh ngồi lên trên xe Tô Thụy Kỳ, mỉm cười quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cầm tay lái ở bên cạnh, mới vừa muốn nổ máy xe, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, anh quay đầu nhìn Đường Khả Hinh lật Túi xách, lấy điện thoại di động ra, vừa muốn nghe, anh đột nhiên đưa tay cầm lấy điện thoại Đường Khả Hinh tắt máy.

"Anh. . . . . . Làm gì?" Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tô Thụy Kỳ.

"Có muốn chơi một trò chơi hay không?" Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cười dịu dàng hỏi: "Có dám chơi hay không?"

"Chơi. . . . . . Chơi trò chơi gì?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên cười, nhìn anh hỏi.

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, đột nhiên từ trong túi tiền, lấy ra điện thoại di động màu đen của mình, giơ trong tay, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra dịu dàng và trêu chọc, cười nói: "Kể từ bây giờ, chúng ta bắt đầu trao đổi điện thoại di động cho nhau, ba ngày! Trong ba ngày, chúng ta có thể nghe bất kỳ cuộc điện thoại nào của đối phương, thậm chí có thể trả lời bất cứ vấn đề gì của đối phương mà cô biết, nếu như không hiểu, có thể gọi điện thoại trao đổi với đối phương. Cô dám chơi không?"

"Đây là trò chơi gì?" Đường Khả Hinh bật cười, ngồi tại chỗ, nói.

Tô Thụy Kỳ hơi xoay người nhìn Đường Khả Hinh, lại giơ máy lên, dịu dàng mỉm cười nói: "Như thế nào? Có dám chơi hay không?"

Đường Khả Hinh hé miệng suy nghĩ chuyện này một chút, cuối cùng không nhịn được cười, sảng khoái nói: "Tốt! Chơi thì chơi, ai sợ ai?"

Tô Thụy Kỳ nghe được câu này, trong hai tròng mắt dịu dàng chớp một cái, anh mỉm cười cầm điện thoại di động của mình, đưa tới trước mặt của Khả Hinh, nói: "Nếu trong ba ngày này, người nào nhịn không được, người đó phải làm sushi cho đối phương một tháng."

"Đơn giản." Đường Khả Hinh lập tức có chút đắc ý cầm lấy điện thoại của Tô Thụy Kỳ, nắm trong lòng bàn tay, xấu xa cười hỏi: "Điện thoại di động của anh, tôi có thể gọi không?"

"Tùy tiện." Tô Thụy Kỳ dịu dàng nhìn cô cười nói.

Chương 113: Trò chơi 2

"Hắc hắc...!" Đường Khả Hinh lập tức mở ra điện thoại thông minh cực kỳ xinh đẹp, xem các chức năng ở phía trên, đây chính là một chiếc điện thoại di động cô mơ ước a, cô thật vui vẻ nhìn Tô Thụy Kỳ hỏi: "Anh chắc chắn chứ? Bí mật trong điện thoại của anh sẽ bị tôi không cẩn thận nhìn thấy nha."

"Tùy tiện" Tô Thụy Kỳ lại dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, cảm tính nói.

"Được, ồ, điện thoại di động của anh thật xinh đẹp. Điện thoại di động của tôi thật xấu, vẫn ấn phím, chỉ là anh cũng có thể gọi điện thoại, bên trong còn có tám đồng rưỡi, nó sẽ nhắc nhở anh...số dư trong tài khoản đã hết, mời nạp tiền đúng hạn." Đường Khả Hinh vừa mở chức năng trên điện thoại di động của Tô Thụy Kỳ, vừa vui vẻ cười nói.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười cầm lên điện thoại của Khả Hinh, đặt ở trên kệ xe của mình, mới chậm rãi cài xong dây nịt an toàn, cầm tay lái, nổ máy xe, chậm rãi chạy về phía nhà của mình.

Đường Khả Hinh vẫn rất hứng thú chơi đùa điện thoại của Tô Thụy Kỳ, không ngờ màn hình trong tay cô chợt run lên một cái, phát hiện có tín hiệu điện tới, cô lập tức nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Điện thoại của anh kêu nè."

"Nhận đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

"Ồ." Đường Khả Hinh có chút tò mò nhận điện thoại, trừng lớn con ngươi, cẩn thận đáp một tiếng: "Alô. . . . . ."

"Hả?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, hơi sửng sốt.

Đường Khả Hinh quay đầu liếc mắt nhìn nửa gương mặt Tô Thụy Kỳ, dáng vẻ anh không sao cả, cô liền cười nói: "Xin chào. Tô. . . . . . Tô. . . . . . Tô tiên sinh, anh ấy hiện tại không thể nhận điện thoại của cô. Anh ấy đang bận. Xin hỏi cô có chuyện gì tìm anh ấy sao? Tôi có thể chuyển lời giúp cô."

"A. . . . . ." Tiểu Tình, nhân viên trong tiệm có chút kinh ngạc ah một tiếng, mới nói: "Không có việc gì. Làm phiền cô nói cho ông chủ, tây trang kiểu mới nhất Paris đã đến, mời anh ấy có thời gian trở lại ký tên."

"Tốt. Tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy, ừ. . . . . . Cô yên tâm. Hẹn gặp lại." Đường Khả Hinh cúp điện thoại, cảm thấy kì lạ trừng lớn con ngươi, nhịn cười nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, quay đầu nhìn bộ dáng kì lạ của cô, liền mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

"Có muốn chơi một trò chơi khác hay không?" Đường Khả Hinh đột nhiên chồm người sang nhìn anh, thần bí nói.

"Ừ, cô nói xem." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Muốn chơi trò chơi gì?"

Đường Khả Hinh nói đùa: "Không bằng chúng ta cũng trao đổi ví tiền đi. Ha ha ha ha ha."

Chiếc Land Rover 'chi' một tiếng, ngừng lại.

Tô Thụy Kỳ hết sức rất sảng khoái móc ra ví tiền màu nâu của mình, đưa cho Đường Khả Hinh.

"Đừng! Chỉ đùa thôi." Đường Khả Hinh cười lập tức đẩy tay anh ra.

"Cô không có ví tiền sao?" Tô Thụy Kỳ nhịn cười nhìn Đường Khả Hinh.

"Tại sao tôi không có?" Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới lục tìm trong túi xách của mình, từ trong túi xách lấy ra một ví tiền màu hồng, quơ ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ nói: "Anh nhìn xem! Anh nhìn xem?"

"Vậy chúng ta đổi ngay đi" Tô Thụy Kỳ lập tức cầm lấy ví tiền trong tay Đường Khả Hinh, lại đem ví tiền của mình, thả vào trong tay Khả Hinh, mới cười nổ máy xe chạy đi.

"Này! Anh không lo lắng à. Trong ví tiền của tôi chỉ có hơn mười đồng, ví tiền của anh bao nhiêu" Đường Khả Hinh bật cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói.

"Ví tiền của tôi cũng không nhiều tiền." Tô Thụy Kỳ cười nói.

"Tôi không tin!" Đường Khả Hinh cầm lấy ví tiền của anh, lấy can đảm mở ra, lật bên trong vài ngăn, bên trong chỉ có tờ một trăm đồng nằm yên, còn lại không phải thẻ vàng thì là thẻ bạc, ghét, người đàn ông này giảo hoạt, cô lầu bầu nói: "Anh cũng không giàu có hơn tôi bao nhiêu, anh cũng chỉ có 100 đồng, còn lại đều là thẻ vàng, thẻ bạc, tôi lại không biết mật mã, cầm cũng như không."

"1218. Đây là sinh nhật của tôi là mật mã tất cả số thẻ của tôi" Tô Thụy Kỳ nhanh chóng cười nói.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh cầm ví tiền hàng hiệu Italy quý giá, cố ý trừng mắt nhìn anh, rốt cuộc bật cười.

Xe chạy qua một quảng trường, dọc theo một công viên, chạy qua con đường rừng Phong thật dài, lại chạy qua ngọn đồi nho nhỏ, rốt cuộc thấy một tòa nhà hai tầng màu trắng bên bờ hồ trân châu, ngôi biệt thự này gần như xây dựng ở trên mặt hồ, xung quanh đều là màu xanh lá sen, hoa sen tươi tốt nở rộ, có một số nụ hoa thẹn thùng chớm nở, ở bên cạnh loáng thoáng điểm xuyết đài sen, một cơn gió thổi qua, truyền đến âm thanh róc rách, êm tai nghe như điệu nhạc kinh điển trong ngày hè.

Khả Hinh gần như ngây người đứng ở bên hồ, nhìn cảnh tượng xinh đẹp trước mặt, đột nhiên thật vui vẻ mỉm cười.

Tô Thụy Kỳ từ sau buồng xe lấy xuống tất cả thức ăn và nguyên liệu làm sushi mua hôm nay, mỉm cười đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi về phía một cây cầu treo chỉ có thể chứa hai người, cầu treo này chỉ dùng hai sợi xích sắt nối liền, cho nên không ngừng lắc lư, dưới chân luôn có cảm giác không vững, Tô Thụy Kỳ mỉm cười xách theo túi đồ, bước nhanh lên cầu treo, vừa đi vừa nói: "Mau tới đây đi, tôi sắp chết đói rồi."

"A." Đường Khả Hinh vừa quan sát cảnh sắc trước mặt, vừa cười vừa bước lên cầu treo, đang lúc đạp lên, trong chớp mắt, cô hoảng sợ lập tức rút chân về, có chút sợ hãi nói: "Cầu treo này rất không ổn a."

Tô Thụy Kỳ đứng ở giữa cầu treo, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, mỉm cười xoay người lại đi tới trước mặt cô, vươn tay về phía cô, nói: "Tôi dắt cô qua."

Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn bàn tay của anh, dưới ánh mặt trời lộ ra màu da sáng ngời, cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net