Chương 115: Tìm được đối phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ Tô Thụy Kỳ hơi say, cúi đầu, mặt khẽ dán trên tóc cô, dịu dàng hỏi: "Ngày mai ngày mấy?"

Đôi tay Đường Khả Hinh nắm chặt lan can, hai mắt đột nhiên cứng lại nhìn một điểm, giống như nhìn thấy được một bi kịch, thân thể của cô bắt đầu hơi run rẩy.

Tô Thụy Kỳ cảm thấy thân thể của cô hơi run rẩy liền cúi xuống, nghiêng mặt nhìn đôi mắt to sáng ngời, căng thẳng nhìn về phía trước, ngập tràn nước mắt bi thương, hai mắt của anh xẹt qua đau lòng, chậm rãi đưa hai tay ra ôm lấy bả vai của cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình, bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Xem như làm anh trai của cô một buổi chiều."

Đường Khả Hinh chớp mắt, ngay sau đó nước mắt lăn xuống, cả người bắt đầu kích động run rẩy, tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, nước mắt từng viên chảy ra.

Tô Thụy Kỳ siết chặt đôi tay, từ phía sau ôm lấy cô, cảm thấy thân thể của cô không cách nào trút hết bi thương, đành nói: "Nếu có chuyện đau lòng thì khóc đi."

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, nhìn về phía rừng Phong xinh đẹp đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt sinh mạng, cô không khóc ra tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía rừng phong nơi xa, lặng lẽ rơi lệ.

Người ta nói, trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.

Tô Thụy Kỳ thừa dịp trời chiều còn một chút sắc đỏ, đẩy chiếc xe đạp mình thường dùng để tập thể dục, quay đầu nhìn Khả Hinh từ trong phòng khách, hào hứng chạy theo ra, trong tay ôm mấy chiếc lá sen, chạy đến sau lưng Tô Thụy Kỳ nhìn anh.

Hai người cùng cười, mượn ánh sáng trời chiều đi qua cầu treo thật dài, sau đó Tô Thụy Kỳ ngồi lên xe đạp, Khả Hinh cũng vui vẻ ôm lá sen, ngồi ở sau xe Tô Thụy Kỳ, kêu to: "Lên đường!".

Tô Thụy Kỳ cười, tay nắm xe đạp, dưới chân vừa dùng sức đạp rới phía trước, dọc theo con đường rừng Phong chạy ra ngoài.

Đường Khả Hinh thật vui vẻ nhìn khắp cảnh hồ trước mặt, thậm chí cô nhìn thấy được một con cò trắng bay xuyên qua mặt hồ, bay nhanh tới phía trước, cô lập tức kêu lên oa một tiếng, cười nói: "Nhìn kìa! ! Cò trắng!"

Tô Thụy Kỳ quay đầu lại cũng nhìn con cò bay đi, mỉm cười, cố gắng tăng sức đạp để cho xe chạy như bay về phía trước, chạy qua từng phong cảnh, rốt cuộc đã tới trước một công viên nhỏ có trạm xe màu xanh dương.

Đường Khả Hinh vui vẻ ôm lá sen, đeo túi xách, nhảy xuống xe đạp nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói: "Cám ơn anh. Hôm nay tôi rất vui."

Tô Thụy Kỳ vịn xe đạp, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Nhớ giữa chúng ta, còn có một ước hẹn. Ba ngày sau. . . . . ."

"Biết rồi!" Đường Khả Hinh rất vui vẻ đưa ra điện thoại di động và ví tiền của anh, vui vẻ nói: "Xem đi?"

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn cô, chậm rãi nói: "Cô biết làm sao tìm được đối phương không?"

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, bật cười nói: "Anh cho tôi là đứa ngốc à? Tìm anh, chính là tìm tôi a."

Tô Thụy Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của cô, nói: "Phải, tìm tôi chính là tìm cô. Nhớ lời này đấy."

Đường Khả Hinh cảm giác trong lời nói của anh có ẩn ý gì, liền không hiểu nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn thấy chiếc xe buýt màu trắng tuyến số 18 chậm rãi lái tới, liền vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Xe tới rồi."

"Ồ." Đường Khả Hinh quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy xe buýt tới, ngay lập tức ôm lá sen của mình, đón xe buýt dừng lại, nhảy lên xe, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lập tức kéo ra cửa sổ xe nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vẫy tay, cười nói: "Mau trở về đi. Cám ơn anh! Khi về nhà, phải cởi xe cẩn thận."

Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu.

Xe buýt chậm rãi chạy đi.

Đường Khả Hinh vẫn cười ngọt ngào ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ vẫy tay, giống như không nở, nhìn bóng dáng của anh trong tầm mắt, dần dần nhỏ đi, cô mới ngồi ngay ngắn, ôm bó lá sen, nghĩ tới lời nói của Tô Thụy Kỳ lúc nảy, có chút không hiểu lặp lại: tìm tôi chính là tìm cô . . . . . Đây là ý gì?

Cô suy nghĩ hoài không hiểu, liền có chút tò mò lấy điện thoại của Tô Thụy Kỳ, suy nghĩ dò tìm mã số của mình, mới vừa bấm đến con số thứ mười thì tắt điện thoại, cô cầm điện thoại di động, bỏ vào trong ngực, mới lầu bầu nói: "Chậc! Tôi mới không đần như vậy đâu? Đúng là lúc muốn tìm anh thì gọi vào số điện thoại của tôi mà! Rất đơn giản! Thật là!"

Xe buýt vẫn chạy thẳng đường cái chạy tới phía trước.

Tô Thụy Kỳ vẫn nhìn đường cái thật dài, mỉm cười quay xe đạp lại, một mình chậm rãi chạy dọc theo con đường cũ đi về nhà.

Ngày mai là ngày 13 tháng 7 rồi.

Có lẽ Tô Thụy Kỳ nhìn thấy trong ví tiền của mình.

Đường Khả Hinh không cố ý che giấu điều gì, chẳng qua khi về đến nhà muộn, đã thấy Nhã Tuệ cũng đã chuẩn bị xong một ít trái cây cùng nguyên liệu làm món ăn chuẩn bị cho ngày mai, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Khả Hinh, có chút đau lòng mỉm cười.

Đường Khả Hinh ôm bó lá sen, cặp mắt cũng ươn ướt mỉm cười.

Buổi tối hôm đó.

Nhã Tuệ ngồi ở trên sa lon phòng khách cẩn thận đem các loại trái cây đặt ở trong hộp giữ tươi, quay đầu nhìn Khả Hinh tự mình nghiền các loại đậu, đặt ở trong một mâm lớn, rồi lấy cục bột mì đặt ở trên mặt bàn đã trải xong, chuẩn bị làm bánh đậu xanh, bên cạnh để bánh hạt dẻ cùng bánh bao đậu, bánh đậu đen đã làm xong, ba túi đường, mọi thứ cũng đầy đủ.

Khả Hinh cầm cây cán bột mì, đặt ở phía trên viên bột mì, hai bàn tay đè xuống phía dưới, càng không ngừng lăn cây cán, để cho bột bánh được cán dẹp ra, Khả Hinh vừa làm vừa vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, hơi thở nặng nề. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . . hay là nghỉ ngơi một lúc. Cô đã làm mấy giờ rồi. Bây giờ đã đến gần rạng sáng." Nhã Tuệ cầm một quả dưa đỏ, tiếp tục gọt vỏ, nói.

"Không cần." Đường Khả Hinh tiếp tục cán bột mì, ánh mắt kiên định nói.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cô, chỉ đành phải thở dài, đột nhiên tùy ý nói: "Khả Hinh. . . . . . Cô sẽ hạnh phúc ."

Khả Hinh vừa cán bột mì, vừa thở gấp nói: "Tám tuổi tôi đã biết, hạnh phúc chính là tự mình tranh thủ lấy. Dựa vào số mạng là vô dụng. Nhưng bây giờ tôi đã không hy vọng hạnh phúc xa vời. Bởi vì còn có rất nhiều người vẫn không có hạnh phúc."

Cặp mắt Nhã Tuệ ửng đỏ, không nói thêm gì nữa, tiếp tục gọt vỏ dưa đỏ.

Thời gian từng giờ trôi qua. Ánh đèn của từng nhà gần như toàn bộ tắt ngấm. Chỉ có ánh đèn tại cửa sổ phòng bếp trên căn lầu nhỏ chiếu sáng, cho đến khi bầu trời đêm tan đi, ánh bình minh dần dần ló dạng. . . . . .

Tiếng cửa mở, dần dần vang động.

Rốt cuộc lúc bầu trời còn mờ mịt, Khả Hinh mang theo một giỏ thức ăn cực lớn đầy màu sắc, mặc áo sơ mi màu đen, váy ngắn màu đen, mang giày đen, sắc mặt mệt mỏi, thở hổn hển đi xuống cầu thang, sau đó một mình đi đến trạm xe bus.

Nhã Tuệ đứng ở bên cạnh sân thượng, nhìn theo bóng lưng Khả Hinh đi xa, đã nhiều năm rồi, cô luôn kiên trì đi một mình, cho dù đồ nặng bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu.

Xe buýt chạy tới.

Lên xe rồi.

Bởi vì suốt đêm qua Khả Hinh vội vàng làm những thức ăn này, lại mệt mỏi gục đầu bên cửa sổ, ôm giỏ thức ăn, chậm rãi ngủ say.

Xe buýt chạy thẳng tới trước, cho đến khi chạy đến nhà ga nhỏ chỉ mới sáu giờ sáng.

Khả Hinh xoa cặp mắt mông lung, xách theo giỏ thức ăn nặng nề, nóng nực đến đầu đầy mồ hôi đi xuống xe, đi về phía trạm xe lửa, mua vé đến tây thành phố, cô tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, nhìn bầu trời vẫn mịt mờ, sắc mặt của cô tĩnh lặng, nhớ đến cha, cô lộ ra nụ cười.

Xe lửa bắt đầu chuyển bánh.

Chạy về hướng đường núi.

Khả Hinh thở hổn hển thở xách theo giỏ thức ăn nặng nề, dọc theo vườn vải leo lên bậc thang đá, tiếp tục đi tới gia đình trên đỉnh núi, vừa đi vừa ngẩng đầu lên nhìn vài gian nhà nhỏ trên đỉnh núi, trong đó có một gian nhà có khói bếp đang bay lên, cô nuốt cổ họng khát khô, đôi tay nhắc giỏ thức ăn nặng hơn hai mươi cân, tiếp tục trèo lên hơn ba trăm bậc thang phía trước, cô đã đi rất nhiều rất nhiều năm rồi. . . . . .

Cũng giống như những năm trước đây, rốt cuộc cô đi tới trước bậc thang đá của một ngôi nhà nhỏ lợp ngói đỏ, buông xuống giỏ thức ăn trong tay, ánh mắt rưng rưng nhìn hai cánh cửa sắt cao chót vót ngăn ở trước mặt, cô kích động gọi nhỏ: "Thím ơi. . . . . . Cháu tới đây. . . . . ."

Cũng như những năm trước, bên trong nhà truyền đến tiếng khóc và tiếng kèn trống cúng bái.

Đường Khả Hinh nghe tiếng khóc, nước mắt lập tức lăn xuống, quỳ gối trên đường nhỏ đầy đá vụn, nức nở nói: "Thím ơi, cháu tới đây. . . . . . Cháu đưa tới món ăn mà chú thích. . . . . ."

Hàng xóm gần đó nghe tiếng gọi quen thuộc của cô gái vội vàng đi ra quở trách nhưng nhìn thấy cô cũng không lên tiếng.

"Thím ơi, đừng đóng cửa, thím cho cháu vào đi cúng bái chú. Cháu rất thành tâm thành ý đến tìm thím, hi vọng thím tha thứ cho cha của cháu . . . . . Chúng tôi có lỗi, gia đình chúng tôi xin lỗi thím. . . . . ." Đường Khả Hinh quỳ trước song sắt, hai tay nắm song sắt, khóc nói: "Thím ơi. . . . . . Mở cửa ra đi. . . . . ."

Cửa két một tiếng mở ra.

Một bà thím hơn sáu mươi tuổi đi ra cả người mặc quần áo màu đen, mái tóc hoa râm, vẻ mặt rưng rưng đứng ở bên cửa, nhìn thấy Đường Khả Hinh, tức giận khóc nói: "Tại sao cô còn tới? Đã nhiều năm rồi? Tại sao cô còn tới? Tôi mặc kệ cô muốn tới mấy lần, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ cho cha cô! ! Tuyệt đối không! !"

Đường Khả Hinh nhìn mái tóc bà thím đã hoa râm rất nhiều, cô đau khổ nức nở nói: "Thím ơi, cháu biết rõ là lỗi của nhà cháu, cháu cũng không muốn hy vọng xa vời điều gì, chỉ mong thím cho cháu vào cúng bái chú một chút, cháu làm rất nhiều món ăn mà chú thích, còn có hạt dẻ, trái cây đã gọt vỏ rồi, cháu còn mang theo một chút tiền tới đây để cho thím mua chút thức ăn. . . . . . Cháu biết năm nay mùa vải trong nhà của thím chắc là không có người hái giúp, cháu tới hái cho thím, thím đừng tức giận, đừng tức giận. . . . . ."

Bà thím nghe những lời này, lập tức khổ sở khóc lóc, đứng ở trong sân nhỏ, ngồi xuống, vỗ trên mặt đất cứng ngắc, kêu to: "Ông trời ơi, tôi tạo ra nghiệt gì đây? Tại sao gặp phải thứ người như thế? Tôi không thể sống yên ổn sao? Tôi không muốn nhìn thấy đứa con gái của người đã hại chết chồng tôi ở chỗ này giả vờ cầu xin tôi tha thứ, đã nhiều năm rồi, ông năm ơi, ông ra đi còn người khác đang ở trong nhà giam, ít ra còn được sống. Bạn già đáng thương của tôi, ông cứ đi như vậy sao."

Nước mắt của Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, lui ra sau hai bước, quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên mặt đất, dập đầu xuống, vừa dập đầu vừa khóc nói: "Thím ơi, cha của cháu có lỗi với thím, cả nhà của cháu có lỗi với thím, thật xin lỗi."

"Cô cút đi! ! Cô cút đi! ! Cút cho tôi ! Tôi không muốn nhìn thấy cô!" Bà thím đột nhiên tức giận đi ra, mở cửa sắt, nhìn thấy giỏ thức ăn mà Khả Hinh vất vả làm được, đạp xuống bậc thang !

"Thím ơi. . . . . ." Khả Hinh khóc nhìn những thứ bánh ngọt và trái cây mình làm cả một buổi tối đang lăn bên bậc thang, có một số bị vỡ ra, có số lăn xuống chân núi, cô đau lòng rơi lệ nói: "Những thứ đó. . . . . . Là cháu chuẩn bị cho chú. . . . . ."

"Chát! !" Bà thím ra sức tát một cái trên mặt Khả Hinh, rơi lệ níu lấy tóc của cô kéo xuống đất, không ngừng ra sức đánh vào bả vai của cô, thân thể cô, vừa đánh vừa khóc lớn: "Cô đi cho tôi! ! Tôi không muốn gặp cô! Năm sau nếu cô còn trở lại, tôi sẽ giết cô! Cút! ! Tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cô! ! Sẽ không! ! Cô cút cho tôi! !"

Bà thím nói xong, tiếp tục liều mạng đánh vào người Khả Hinh.

Cả người Khả Hinh cuộn rúc trên mặt đất, khóe miệng nứt ra, để mặc cho bà thím kéo mái tóc ngắn của mình, đánh vào thân thể của mình, nước mắt của cô lăn xuống, nhớ tới cha ở trong nhà giam khóc nói: cả đời cha không hề có lỗi với bất cứ ai, chỉ có lỗi với A Hùng. Trận hỏa hoạn kia đã phá hủy ông ấy và người nhà của ông ấy. Nếu như kiếp này người nhà của ông ấy không thể tha thứ cho cha, hãy để cho cha xuống địa ngục chuộc tội.

Khi đó, vẻ mặt của cha tuyệt vọng đáng thương, đến nay vẫn rõ ràng trước mắt, vì vậy cô mở to hai tròng mắt tràn đầy nước mắt trong veo, cuộn rúc trên mặt đất, chịu đựng thân thể đau đớn, trong lòng kiên cường nghĩ tới: "Cha. . . . . . Cha yên tâm, chuyện cha không làm được, con sẽ làm cho cha. Cha không chuộc tội được, con chuộc tội cho cha. . . . . ."

"Cô cút cho tôi! ! Cút! !" Bà thím liều mạng đánh thân thể của cô, sau đó muốn đẩy thân thể của cô xuống bậc thang.

"Đừng đẩy nữa..., đẩy xuống nữa con bé này sẽ chết đấy." Có một bà lão nhìn thấy Khả Hinh bị đánh đến cả người đầy vết thương, trên mặt, trên cánh tay, tất cả đều máu bầm, bà đau lòng vội vã đi ra, ngăn ở trước mặt bà thím, đưa bàn tay đầy nếp nhăn, nắm cánh tay gầy yếu của Khả Hinh, đau lòng nói: "Đứa bé, đừng đến nữa. Tới nữa, cháu sẽ mất mạng thôi. Lỗi lầm của cha cháu, không cần cháu nhận lãnh, mau trở về đi thôi. Nhặt những món ăn này về, hả! ?"

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chống thân thể đau đớn, cắn chặt răng, run rẩy bò dậy, cặp mắt rưng rưng quỳ xuống hướng về phía ông chú trong nhà, dập đầu nghẹn ngào nói: "Chú, sang năm cháu trở lại viếng chú. Chỉ mong chú ở trên trời được mạnh khỏe, phù hộ cho thím thân thể khỏe mạnh. Cả nhà của cháu xin lỗi chú. Thật xin lỗi. . . . . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tiền cháu đều đặt ở trong giỏ xách, sau khi cháu đi, hi vọng thím nhận số tiền này. Sau này cháu lại . . . . . ."

Bà thím quay mặt đi, ôm mặt khổ sở khóc.

Khả Hinh không dám nói nữa, chỉ chống thân thể đau đớn, cắn chặt răng, run rẩy xoay người lại, cổ họng khô khốc, cảm giác khóe miệng có mùi máu tanh, rất bi thương, nước mắt của cô lăn xuống, cũng giống như những năm trước, từng bước từng bước đi xuống bậc thang đá. . . . . .

Bà lão ở trên đỉnh núi, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Khả Hinh từ từ bước xuống thềm thang đá, bà đi tới đến trước mặt của bà thím, bất đắc dĩ nói: "Thật ra đã nhiều năm rồi, chúng tôi cũng biết bà rất đau lòng, nhưng đây là một đứa bé rất khó có được, hàng năm để mặc bà la hét, để mặc cho bà đánh, chưa bao giờ đánh trả. Đó cũng là cái phúc của lão đầu bếp kia, sinh được một con gái hiếu thuận hiểu chuyện như vậy, nếu có thể, hãy vì đứa bé đáng thuơng kia mà tha thứ cho cha của nó đi, dù sao bây giờ ông ta cũng đang chịu tội."

Bà thím khóc nhìn về phía bậc thang đá, cái bóng dáng màu đen vẫn giống như những năm trước, dần dần biến mất, bà quay đầu chỗ khác, khổ sở không lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net