Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry ngồi trên phiến đá lạnh và ẩm ướt, trên đầu gối anh là tấm Bản đồ đạo tặc, đối diện là bức tường đá của Phòng Yêu Cầu.

Draco không còn thời gian nữa.

Ban đầu, anh còn tìm được tên hắn trên Bản đồ đạo tặc, nhưng hiện tại, bất kể anh tìm bao nhiêu lần, nhìn chằm chằm bao nhiêu lâu, đều không nhìn thấy tên hắn.

Nhưng Harry cảm thấy, nếu Draco xuất hiện, hắn sẽ trở lại Phòng Yêu Cầu.

Rất nhiều chi tiết từng bị bỏ qua một lần nữa xuất hiện trong đầu Harry.

Như ngọn lửa cuồng nộ trong Phòng Yêu Cầu, Draco bò lên đống mảnh vỡ ngơ ngác nhìn Crabbe ngã xuống, Harry cưỡi chổi lần đầu tiên đưa tay về phía hắn, hắn thậm chí còn không nâng tay lên.

Xa hơn một chút là khi phòng rửa mặt nữ gần như nổ tung, hắn gần như không né tránh khỏi sự hiện diện như ma quỷ của Harry.

Dumbledore nói đúng, Draco không phải một kẻ giết người.

Hắn chán ghét Weasley một cách cực đoan, căm hận Muggle, nhưng hắn không muốn giết bọn họ.

Đáng tiếc, vì trừng phạt Lucius, Voldemort dùng cả nhà hắn để uy hiếp, yêu cầu hắn trước khi kết thúc năm sáu phải giết chết Dumbledore và đưa các Tử thần Thực tử vào Hogwarts.

Bất kể quá trình như thế nào, những nhiệm vụ bất khả thi này cuối cùng cũng được hoàn thành. Malfoy cũng không vô dụng như nhiều người nói. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn hận bản thân vì mình “hữu dụng”.

Hành lang trống rỗng đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, Harry chậm rãi đứng lên, nhìn bóng người dần trở nên rõ ràng trong bóng đêm.

Khả năng bởi vì chạy quá nhanh nên hắn có chút thở gấp. Draco không thấy cửa đá xuất hiện trên vách tường, lại kinh ngạc nhìn về phía Harry, “Potter?”

Harry cất Bản đồ đạo tặc đi, “Sao mày lại tới chỗ này?”

“Đây là câu tao muốn hỏi mày.” Draco nhíu mày.

Không muốn chú ý đến Potter khó hiểu, hắn đang có chuyện quan trọng phải làm. Draco đi đến trước vách tường, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ.

Harry đi đến sau lưng hắn, ôm lấy hắn từ phía sau, cảm thụ sự lạnh lẽo của hắn.

“Tủ biến mất đã sớm bị thiêu hủy.”

Draco đẩy anh ra, xoay người tiếp tục yêu cầu với vách tường.

Nhưng qua thật lâu cửa đá cũng chưa xuất hiện.

Draco gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, hắn gào lên với Harry, “Tại sao lại như vậy? Potter, có phải mày lại chơi tao phải không?”

“Voldemort đã đã chết.” Harry nói, “Mày không cần phải lo lắng nữa.”

Ánh mắt Draco trở nên mê mang, có lẽ Potter nói đúng, Chúa tể Hắc Ám mặt rắn không mũi quả thực đã chết, đây không phải là một câu chuyện chết tiệt, chuyện này đã xảy ra, hắn biết.

Nhưng nếu không nhìn một chút hắn sẽ không an tâm.

Hắn tiếp tục nhắm mắt lại, cố gắng trong vô vọng.

Harry tháo kính xuống lau khuôn mặt đang ướt, kính mắt vì vậy mà bị hơi nước dính vào, trở nên mờ ảo không rõ.

Bóng tối trong hành lang không quá rõ ràng, trời đã sắp sáng, mà Malfoy vẫn đang yêu cầu với bức tường, trông hắn cô đơn hơn bao giờ hết.

Tại sao vẫn không được? Draco nghẹn ngào với vách tường trống, không ai có thể cứu hắn, đúng là Potter đã cứu hắn khỏi biển lửa, nhưng nhất định anh vẫn hận hắn như cũ.

Tất cả mọi người đều hận hắn, bao gồm chính hắn.

Harry bắt lấy bàn tay đang lau mắt, so với bàn tay không dính máu trước đây, này nó trở nên trong suốt, Harry thậm chí có thể nhìn thấy tay mình xuyên qua bàn tay hắn.

“Mày đang nghĩ gì? Draco, mày sẽ khỏe lại, nhưng mày nhất định phải nói cho tao, mày đang nghĩ gì?” Harry dùng giọng nói gần như cầu xin, cẩn thận giữ lấy khuôn mặt đầy nước mắt của nó, nước mắt của Malfoy có thể là giọt nước mắt duy nhất trên thế giới lạnh lẽo hơn băng nhưng lại không thể đóng băng được.

Vấn đề này đối với Draco mà nói quá phức tạp, độ ấm từ lòng bàn tay Harry gần như nung chín hắn, nhưng hắn vẫn tới gần giống như khát cầu độ ấm ấy, vì sao mỗi lần nhìn thấy Potter hắn đều cảm thấy lạnh như vậy. “Tao không hiểu, vì sao chuyện này lại kỳ quái như vậy?”

“Kỳ quái? Mày cảm thấy kỳ quái chỗ nào?” Harry không chút do dự áp trán vào hắn, không nhân nhượng ép hắn trả lời, không để bụng hắn sẽ phát điên vì bối rối.

“Tao ——” Draco há miệng thở dốc, ấp úng, “Tất cả mọi người không để ý tới tao...Tao không biết, không phải, điều này không có gì kỳ quái, vốn dĩ không ai muốn gặp tao ——”

“Tao muốn gặp mày, nhớ không? Tao thật sự thực hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mày.”

“Mày lại càng ghét tao hơn bất kỳ ai.” Draco nhỏ giọng lẩm bẩm, lắc đầu muốn tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Harry, “Mày đã cứu tao, tao cũng cứu lại mày, tao không nợ mày gì nữa.”

Harry cúi đầu hôn hắn, đầu lưỡi vụng về  luồn vào trong miệng hắn. Harry ở phương diện này không có kinh nghiệm gì, anh chỉ hy vọng Draco có thể cảm nhận được trái tim mình.

“Nhưng tao đã hôn mày, mày có cảm thấy đây là sự chán ghét không?” Harry dán lên đôi môi mỏng của hắn hỏi.

“Đám bạn mày không để ý tới mày bởi vì ——”, Harry dừng một chút, anh làm như vậy không khác gì đang khiến một người mộng du tỉnh dậy, nhưng không còn thời gian nữa, anh chỉ có thể đánh cược, anh cần phải cho Draco biết, sự việc không phải như nó nghĩ, “Bởi vì bọn họ đều không nhìn thấy mày.”


“Tất cả mọi người đều nói mày đã chết, nhưng tao biết mày vẫn chưa từ bỏ, bởi vì tao vẫn có thể nhìn thấy mày.” Harry gắt gao ôm hắn, vuốt ve tấm lưng thon gầy, “Draco, tao xin mày, đừng bỏ cuộc, mày vẫn có thể trở về.”

“Tao xoá bỏ tội lỗi cho mẹ mày không phải vì tao muốn trả lại một cái nợ sinh mệnh mà bởi vì mày vô tội.”

“Ron và Katie không sao cả, nguyên nhân giáo sư Dumbledore chết thật ra là vì bị Voldemort nguyền rủa. Hai tay mày đều sạch sẽ.”

Hắn mặc cho Harry ôm, lướt qua bả vai Harry nhìn đôi tay mình, không dính một hạt bụi.

Tay hắn trở nên trong suốt.

Mọi thứ ngổn ngang trong đầu hắn bị quét sạch một cách mạnh mẽ, tất cả cảm xúc hỗn độn được thay thế bằng một thứ hắn đã cố tình phớt lờ.

Hắn thật sự đã chết rồi.

Thân thể Draco nhanh chóng trở nên trong suốt, Harry không có cách nào mà ôm lấy hắn.

Hẹn gặp lại, Potter.

Harry nhìn khẩu hình của hắn, duỗi tay muốn bắt lấy hắn, lại trực tiếp xuyên qua linh hồn hắn.

“Làm ơn đừng bỏ cuộc, đừng bỏ rơi Narcissa ——”

Còn nữa, “Tao, tao yêu mày.”

Draco rơi một giọt nước mắt trước khi biến mất, giọt nước mắt rơi xuống tay Harry, nháy mắt trước khi hắn biến mất ngưng kết thành băng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net