Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry không biết mình có thể làm gì khác, cảm giác bất lực vô cùng rõ ràng, Hermione và Ron vẫn luôn hỗ trợ tìm ra lời nguyền phản chú, anh đã khiến hơn nửa trường đeo cái huy chương kia —— vì thế anh tương đối cảm kích. Đa số đều cho rằng tinh thần anh có vấn đề, nhưng vẫn nhân từ đeo nó lên, Harry cũng không giải thích gì.

Đã rất nhiều ngày anh không nhìn thấy Draco, buổi tối khi mọi người đang nghỉ ngơi, anh lăn qua lăn lại trên giường vẫn không thể ngủ được, Draco thật sự có thể trở về sao? Hắn thật sự có thể nhìn thấy huy chương chứ?

Tao không có biện pháp, Draco, tao không còn cách nào khác.

Harry thường xuyên ngồi trước Phòng Yêu Cầu chờ hắn mỗi đêm, hy vọng có thể nhìn thấy hắn.

Nhưng anh chỉ có thể ngồi chờ đến hừng đông. Có khi anh sẽ nhịn không được mà tuyệt vọng, có phải Draco thật sự đã đi rồi, hắn sẽ không trở về nữa.

Harry hít hít mũi, thời tiết càng ngày càng lạnh, đây là dấu hiệu khi sắp bị cảm, có lẽ anh nên đi tìm Madam Pomfrey để xin một ít độc dược, mong bà sẽ không mượn cơ hội này để đưa anh đến St. Mungo......

Cảm giác choáng váng khi đứng lên nháy mắt tập kích anh, Harry bám vào vách tường, lảo đảo vài bước rồi té xỉu trên mặt đất.

Không biết đã ngủ bao lâu, Harry có chút gian nan mở to mắt, anh đã nhiều ngày không ngủ, có thể là do bị cảm cùng mệt mỏi nên mới ngất đi. Harry đỡ trán chậm rãi ngồi dậy, quả nhiên anh đang ở bệnh thất, không nghĩ tới số lần anh vào đây ở năm bảy không bởi vì Voldemort mà giảm bớt.

Đầu rất đau, không biết Madam Pomfrey cho anh uống loại độc dược gì. Harry đang muốn thầm oán giận vài câu, nhưng anh đã nhận ra gì đó và ngây người không biết phải làm sao.

Bệnh xá không chỉ có mình anh, Draco đang ngồi bên mép giường, cau mày gọt vỏ táo.

Tay hắn thon dài tái nhợt, nhìn qua liền biết không phải làm việc nhà bao giờ, nhưng vỏ táo thật dài vẫn từ khe hở ngón tay hắn rơi xuống, dài ngắn không đều.

Harry cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp khó khăn, anh duỗi tay bắt lấy tay phải đang cầm dao của Malfoy.

Thật ấm áp, không hề lạnh băng.

Một cảm giác kì lạ tràn ngập trong hốc mắt anh, dáng vẻ bây giờ của anh nhất định rất kỳ quái, bởi vì sự chú ý của Malfoy từ quả táo đã chuyển sang mặt Harry.

Tuyệt, lần này hắn không nói “Potter, tay mày nóng quá”.

“Mày, mày có khỏe không?” Vẻ mặt Harry vẫn có chút lo lắng, anh không dám chớp mắt, sợ hắn sẽ lại biến mất.

Slytherin tóc vàng vẫn luôn tự hỏi, không đáp lại câu hỏi của Harry, hắn hơi cúi đầu, nhìn Harry đang cầm tay hắn —— dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch —— cũng không cảm thấy khó chịu khi bị đau.

Hắn không nói lời nào, Harry kiên nhẫn chờ. Thật lâu sau, Malfoy rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận xem mình muốn nói cái gì xong, hắn dùng sức rút tay ra, tiếp tục thong thả gọt vỏ táo, “Potter, sao mày lại muốn tao trở về?”

“Draco, không chỉ mỗi tao, mẹ của mày, Slytherin, các giáo sư, bọn họ đều rất quan tâm mày ——” nhìn mặt Draco không có gì biểu tình gì, Harry đột nhiên ý thức được đây không phải trọng điểm “Nếu mày muốn hỏi riêng tao.... Còn nhớ không, tao yêu mày.”

“Nhưng.” Draco không tiếp tục gọt táo nữa, lại là vấn đề này, hắn không thể hiểu được Potter, “Vì sao?”

Harry nói, “Tao nghĩ tao đã bị mày cuốn hút từ rất sớm, có lẽ tao đã bị mày mê hoặc. Thời điểm năm sáu, Hermione còn nói tao thường xuyên xuất hiện cạnh mày —— ”

Harry không thể nói xong những lời này, anh tỉnh dậy theo đúng nghĩa đen.

Không có Malfoy, không có quả táo nào, chỉ có khuôn mặt phóng đại của Ron.

Chết tiệt, anh chỉ đang nằm mơ.

Harry đau đầu che mặt lại, “Merlin —— Ron, tại sao bồ lại ở đây?”

“Madam Pomfrey nói bồ ngủ một giấc sẽ không sao, hơn nữa.” Ron ho khan hai tiếng, tiếp tục nói,” Harry, có phải bồ còn một tờ luận văn chưa viết xong đúng không.”

Đúng là như vậy, Harry kéo chăn trùm kín đầu, bị xé rách bởi sự bực bội và tan nát cõi lòng. Vừa mới nãy, anh còn tin tưởng đó là thật sự là Draco mà không phải linh hồn lạnh lẽo kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net