Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Narcissa Malfoy im lặng ngồi trong bóng tối, bà không biết phải làm gì, từ ngày Potter đột nhiên xuất hiện ở trang viên, những lá thư được gửi đến lò sưởi không ngừng nghỉ. Bà không biết Potter đã nói gì với mọi người, nhưng bà cũng không định mở những lá thư đó ra, càng không cần phải hồi âm.

Bởi vì tất cả đều không còn ý nghĩa, nếu bà mất đi Draco, tất cả đều không còn ý nghĩa.

Cho nên bà chỉ yên lặng ngồi đây và cầu nguyện, hy vọng linh hồn Draco có thể xuất hiện lần nữa, hoặc những điều Potter nói đều là sự thật, rằng con bà vẫn có thể trở về.

Không quan trọng là bao lâu bà vẫn có thể chờ, dù là mấy ngày hay mấy năm, bà vẫn sẽ chờ đến cùng và gia đình bọn họ lại có thể ở bên nhau.

Trong lúc bà đang trầm tư, ngọn nến ở sảnh đường đột nhiên sáng lên.

Narcissa ngây người một chút, nhưng lập tức liền phản ứng lại, bà rút đũa phép đứng lên, bình tĩnh nhìn quét qua cửa sổ đại sảnh.

Ngoại trừ Potter còn ai có thể vào được trang viên, là Thần Sáng sao? Không, không đúng. Dù là Potter hay Thần Sáng, đều sẽ không im lặng mà bật lửa cho ngọn nến ở đại sảnh.

Bà nhìn xung quanh một vòng, không phải, nến ở đại sảnh cũng không bị thắp sáng, như vậy ánh nến tới từ nơi nào?

Rất nhanh bà đã tìm được đáp án. Là từ phía hành lang bên phải truyền đến, hành lang tối đen giờ đây lại soi sáng gần như cả trang viên, hơn nữa ánh sáng kia còn dần dần tiến lại đây.

Narcissa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lui về phía sau, không biết đối phương là ai, hiện tại bà chỉ có một mình, hoặc là bà có thể chạy khỏi trang viên. Nhưng Draco còn ở đây......

"Mẹ? Sao ở đây lại tối như vậy?" Malfoy bám vào vách tường hành lang chậm rãi đi tới, một tay giơ cao ngọn nến, ánh nến chiếu lên khuôn mặt vẫn tái nhợt đến dọa người của hắn.

Narcissa thở phì phò, tay sắp không cầm nổi đũa phép nữa, môi bà run rẩy, vài giây sau mới tìm lại được giọng nói, "Tại sao con không mặc thêm áo choàng, đang lạnh như vậy."

Bà thấp giọng hỏi, cất đũa phép vào lại trong áo choàng, sau đó đi nhanh tới kéo hắn ngồi xuống sô pha.

Narcissa nhẹ nhàng lấy chân nến trên tay Draco đặt lên bàn, bà âu yếm gạt một sợi tóc vàng rơi xuống mắt hắn, "Muốn trà nóng không? Chờ một chút, ta đi lấy cho con cái áo choàng trước, người con quá lạnh."

Draco nằm trên sô pha, hắn nhìn qua suy yếu cực kỳ, đôi mắt nhắm hờ, hơi thở rất khẽ.

Mạch đập trên cổ tay Malfoy nhảy lên an ủi Narcissa đang sợ hãi, bà đi lên tầng hai, người Draco lạnh quá, nó cần một cái áo choàng......

Bà đột nhiên đứng lại, đồng tử hơi giãn ra, trước đây Draco thường xuất hiện ở tầng hai, mà hành lang bên phải là nơi bà để xác hắn.

Tiếng đũa phép rơi xuống như bị phóng đại lên, tiếng va chậm gần như đánh vỡ lý trí của bà.

Bà mặc kệ chiếc váy dài đến mắt cá chân, quay đầu chạy vào đại sảnh.

Harry nhìn huy chương trong lòng bàn tay, hiện tại là ban ngày, anh hẳn là nên đi học hoặc là viết luận văn. Nhưng anh không làm được.

Anh lại đi tới Phòng Yêu Cầu lần nữa, gỡ huy chương vẫn luôn đeo trên cổ áo xuống, tưởng tượng phản ứng của Draco khi nhìn thấy thứ này, anh nhất định sẽ bị nguyền rủa đến sang năm.

Hiện tại chỉ có Gryffindor và Slytherin là còn đeo, đối với sự tín nhiệm của bạn bè Harry vô cùng cảm kích, đến cả Slytherin vẫn luôn tìm mọi cách chế nhạo Harry, nói anh là bệnh nhân tâm thần phải được đưa đến St. Mungo, nhưng đều này không quan trọng, miễn là bọn họ nguyện ý đeo nó lên với đủ lý do xấu hổ, Harry biết Draco cũng cảm thấy xấu hổ thay bọn họ.

Vì cái huy chương này mà Slughorn đã đi tìm anh vài lần, lão phù thủy yếu đuối này đã đeo nó, nhưng việc lão viện đủ mọi lý do để Harry nếm thử thuốc ngủ mà lão vừa chế ra -- tuyệt đối là ý của giáo sư McGonnagal.

Harry than một tiếng, xoay người chuẩn bị lang thang đến đâu đó, tên của Draco rốt cuộc vẫn không xuất hiện trên bản đồ, nhưng anh thật sự rất muốn thấy hắn, chết tiệt.

"Harry -- Merlin, rốt cuộc cũng tìm được bồ!" Ron vội vàng chạy tới, mặt hồ Đen đều sắp đóng băng mà đầu cậu lại đầy mồ hôi, xem ra để tìm được Harry cậu đã chạy khắp mọi nơi.

"Mình -- mình chuẩn bị tới thư viện." Harry trả lời.

"Đừng tới thư viện, tới đây cùng mình đi." Ron túm tay Harry rồi quay đầu chạy.

Harry không kịp chuẩn bị nên bị Ron kéo đến lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt, nhưng vẫn cắn răng đuổi kịp tốc độ cậu ta "Làm gì? Chết tiệt, Ron!"

Chạy quá nhanh làm kính của Harry nghiêng nghiêng ngả ngả trên mũi, dù không rõ bốn phía nhưng anh vẫn mơ hồ nhìn thấy cửa chính đại sảnh đang dần dần phóng to.

"Chờ, chờ một chút -- kính của mình!" Harry quát, kính của anh không kiên trì nổi mà rơi xuống đất. Anh tuyệt vọng quay đầu muốn tìm chiếc kính đáng thương của mình nhưng không thấy gì cả.

Cửa lớn nửa mở ra, bên trong rất ồn khiến Harry chẳng những thấy không rõ mà còn nghe không rõ.

Ron hét to bên tai anh, "Harry! Mau nhìn kìa!"

"Nhìn cái gì?!" Harry cũng hét vào tai cậu.

"Yên lặng --" là giọng McGonnagal, bà đang ở đây mà bọn học sinh còn dám làm ồn như vậy? Harry trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn rất vui vì mọi người đã yên tĩnh trở lại.

Ron đẩy anh đi về phía trước làm Harry trong lòng cảm thấy kỳ quái, bởi vì anh cảm giác được mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, "Ronald Weasley, chuyện quái gì đang xảy ra, mình rất muốn đánh bồ..." Harry nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Ron.

Bọn họ đi đến một dãy bàn dài rồi dừng lại, Harry chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một ít màu xanh lục xen lẫn màu bạc, đây là bàn dài nhà Slytherin. Harry có chút bực bội muốn tiếp tục chất vấn Ron, nhưng giây tiếp theo, anh liền nói không nên lời.

"Potter." Bóng người mờ ảo trước mặt cất tiếng.

Harry há miệng thở dốc, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm bóng người trước mắt, anh nheo mắt lại nhưng vẫn không cách nào thấy rõ.

"Cái thứ ngu ngốc này là gì vậy?" Cảm xúc trong giọng nói của người này quá mức kỳ dị, nhưng Harry lập tức hiểu được hắn đang nói cái gì.

Đây không phải thứ đồ ngu ngốc, cái huy chương này đối với Harry mà nói chính thứ trân quý nhất. Nhưng Harry vẫn nói không nên lời.

"Cậu Potter." nghe như là McGonnagal đã đi tới, bà khó nén kích động, nghẹn ngào nói, "Em không phải kẻ điên...Ta thật sự xin lỗi."

Giọng Blaise Zabini vang lên, "Draco, bọn tao đều cho rằng mày đã chết, chỉ có Potter là phát điên nói mày vẫn còn sống --"

Draco.

Harry hít một ngụm khí lạnh, anh xoa mắt, chết tiệt, bọn họ cũng có thể nhìn thấy linh hồn của Draco? Điều Harry sợ hãi nhất đã xảy ra, Draco thật sự trở thành ma, rốt cuộc hắn vẫn không sống lại -- chết tiệt, kính của anh khả năng đã bị dẫm nát, dù chỉ là hồn ma nhưng anh vẫn muốn, anh muốn nhìn thấy hắn --

"...Mày ngu thật đấy Ron..." "Nhanh lên, Harry sắp ngất tới nơi rồi..." đại sảnh lại bắt đầu ồn ào, bọn học sinh trở nên kích động, Harry vô lực muốn đi về phía trước, anh không muốn bóng người mơ hồ kia càng ngày càng xa.

Hermione đẩy đám người ra, thì thầm chữa lành chiếc kính rồi đeo lên cho Harry.

Thế giới nháy mắt trở nên rõ ràng, anh lại có thể nhìn thấy được.

Draco Malfoy yên lặng nhìn anh, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, không khác lúc Harry nhìn thấy là bao. Khác biệt duy nhất chính là Zabini đang khoác vai hắn lớn tiếng nói gì đó, bạn bè màu xanh bạc đang vây xung quanh hắn nói chuyện, nhưng lỗ tai Harry lúc này tựa như bị nhét vào một đống xi măng ở sân Quidditch, cái gì cũng không nghe thấy.

Draco dùng cằm chỉ chỉ cổ áo anh, "Không giải thích một chút sao?"

"Mày --", Harry liếm liếm môi, cổ họng khô khốc, Thánh Potter đột nhiên mất đi nói khả năng chuyện.

Parkinson chua ngoa trào phúng, "A ha, Potter lại bắt đầu phát bệnh, nó chính là thằng điên." Nếu không phải nước mắt trên mặt cô đã quá rõ ràng, có lẽ Harry đã tức giận.

Cuối cùng vẫn là Malfoy khiến Harry lấy lại quyền điều khiển thân thể, hắn thở dài, "Potter, tao chưa chết."

"Cảm ơn."

A, Harry rốt cuộc đã hiểu.

Draco không phải một hồn ma lạnh băng, cho nên mọi người mới có thể nhìn thấy hắn, chạm vào hắn.

"Không cần cảm ơn." Harry nhanh chóng đáp, sau đó bước tới đẩy Zabini ra, dùng sức ôm lấy hắn.

"Mẹ mày Gryffindor --" Zabini cả giận nói, nhưng hắn bị nghẹn lại bởi động tác tiếp theo của Harry -- tất cả mọi người cũng thế.

Harry hôn Malfoy.

Chà, mọi sự điên rồ vây quay món nợ sinh mệnh đã được giải đáp, Ron máu dồn lên não trực tiếp té xỉu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net