Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco ảo não bước càng lúc càng nhanh, nhờ màn biểu diễn xuất sắc của Potter mà hiện tại sự thương cảm của cả trường và giáo sư đã trở thành những lời bàn tán và chỉ trỏ, cha nói đúng, vĩnh viễn không thể trông cậy vào não của lũ Gryffindor. Bi thảm nhất chính là Potter có áo tàng hình để tránh khỏi những cuộc thảo luận gay gắt đó còn hắn thì không.

Thật vất vả mới trở về được phòng sinh hoạt chung của Slytherin trước những cái nhìn chằm chằm của những người khác, Draco hoàn toàn đen mặt.

"Mẹ kiếp, bọn mày bị ngu à, gỡ cái thứ kia ra!"

Blaise cúi đầu nhìn huy chương trên cổ áo, cười xấu xa nói, "Đừng như vậy Draco, điều này thật ngọt ngào." Những người có mặt ở phòng sinh hoạt chung cũng cười vang.

Draco tức đỏ mặt, đều tại thằng Potter, hắn thật sự muốn đấm thằng kia một cái nữa.

Lúc này Harry mới bị đánh tím mắt cũng không khá hơn là bao, Ron quả thật đã bị chọc giận phát điên "...Thật không thể tin được, kẻ lừa đảo Harry Potter, bồ khiến tất cả mọi người cho rằng bồ chỉ muốn trả lại một cái nợ sinh mệnh -- "

"Trước giờ mình chưa từng nói những lời này." Harry phản bác.

"Bọn mình đã tận lực giúp bồ như vậy, thậm chí còn treo thằng Chồn Tuyết đó lên đồng phục chỉ để chứng minh bồ không phải thằng điên, bồ báo đáp mình như vậy à -- "

Ginny trào phúng trợn trắng mắt, "Có lẽ Harry thật sự điên rồi."

"Hơn nữa Malfoy rõ ràng cũng không thích Harry nên nó mới đánh bồ." Hermione nhướng mày, cố gắng để mình không lộ ra biểu cảm tức giận hay châm chọc.

Harry không còn gì để nói đóng lại sách giáo khoa, cầm lấy áo tàng hình đi ra ngoài, mặc kệ đám Gryffindor đã phát điên ở phía sau.

Tuyệt, hiện tại mọi người lại bắt đầu cảm thấy mình bị điên, Harry chán nản nghĩ.

Con mắt bị đánh trúng vẫn còn đau âm ỉ, Draco dường như không nhớ những chuyện đã xảy ra khi hắn còn là linh hồn, hắn biết Harry đã cứu hắn, nhưng đối với những lời Harry nói lại không có ấn tượng. Bởi vậy sau khi Harry ôm và hôn hắn một cách liều lĩnh, Malfoy không chút lưu tình hung hăng cho anh một đấm.

Đây không phải điều Harry muốn. Anh đứng trên hành lang một hồi, kéo lại áo tàng hình, đi về phía hầm Slytherin.

Da mặt Draco thật sự rất mỏng, sau khi bị lũ Slytherin cười nhạo, hắn nổi giận đùng đùng trở về phòng mình, nằm lên giường kéo chăn qua đỉnh đầu.

Thu mình trong chăn, hắn cũng không nhắm mắt lại mà mở trừng trừng trong bóng tối, làm như này khiến Draco cảm thấy ấm áp và an toàn lạ lùng, có vẻ cách ly hắn với thế giới bên ngoài mới là đúng.

Khóe mắt có chút ướt được Draco lau đi, cảm xúc kỳ quái làm hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghiêng người cuộn mình lại.

Đều tại Potter. Hắn không tiếng động oán giận, Potter quả nhiên là đã phát điên, nó căn bản không biết mình đang làm gì. Có lẽ Potter vì để chữa khỏi cho hắn đã làm rất nhiều chuyện, hắn thật sự cảm kích, thật sự.

Nhưng Draco lại không rõ cái hôn kia.

Yên tĩnh chưa được một lúc bên ngoài lại trở nên ồn ào. Draco không vui trùm chăn ngồi dậy, hy vọng không phải Blaise hoặc Nott lại nói ra những nhận xét ghê tởm về mình và Potter, nghĩ như vậy, Draco cũng không muốn đứng dậy đi ra ngoài xem, hắn vẫn ở chỗ này chờ xem khi nào Blaise lại tiến vào tiếp tục dùng Potter cười nhạo hắn.

Blaise bị ụp một cái nồi mà không biết, hắn cảm nhận được gì đó, nhìn về phía cánh cửa tự nhiên bị đẩy ra.

"Có chuyện gì vậy?" Harper cũng nhìn theo hắn.

Bọn họ đều yên tĩnh lại, ngay cả những người đang làm luận văn cũng nhìn về phía cánh cửa mở được một nửa kia.

Nott có chút sợ hãi "Sao lại thế này, còn có một hồn ma mà chúng ta không nhìn thấy sao?"

Harry cạn lời kéo áo tàng hình xuống "Là tao."

"Vãi, rốt cuộc mày vào đây bằng cách nào?" "Cút đi!" "Bọn tao không muốn nhìn thấy mày --"

"Draco ở đâu?" Harry lười cùng bọn họ cãi nhau, bực bội nói.

Blaise chỉ một hướng, Harry gật đầu cảm ơn, một lần nữa khoác áo tàng hình lên.

Cảm giác yên lặng kỳ dị qua đi, Harper mới khiếp sợ nói, "Zabini, sao mày lại làm như vậy?"

"Chúng mày dám cản không?" Blaise trào phúng nhướng mắt.

Đúng là không ai dám ngăn cản.

Cửa quả nhiên bị đẩy ra, Draco quấn chặt chăn, lén lút cầm lấy đũa phép, chỉ cần thằng ngu Zabini dám nói lung tung, hắn nhất định sẽ nguyền rủa nó tới sang năm......

Sau một trận dao động không khí, Draco thấy được đôi mắt xanh quen thuộc kia.

Harry nhìn qua vừa bực bội bất an vừa hỗn loạn khẩn trương, anh xoay người đóng cửa phòng, sau đó lẳng lặng nhìn Draco.

Draco vẫn cầm đũa phép, chính hắn cũng không biết tay mình đang run cỡ nào "Cút."

Harry vốn dĩ định tung một bùa vô hiệu đũa phép rồi cướp lấy, nhưng nhìn thấy cánh tay run rẩy và khuôn mặt trắng xanh của hắn khiến anh đánh mất ý niệm đó. Anh vô cùng chắc chắn đi tới cướp lấy đũa phép của hắn.

"Mày thật sự không nhớ gì sao?"

"Nhớ gì?" Draco tránh khỏi đôi mắt xanh biếc của Harry, thất thần hỏi lại.

Harry thở dài ngồi bên mép giường, quả nhiên nhận được một ánh mắt phẫn nộ "Không thành vấn đề, tao đã tìm hiểu qua, khi phản chú người được giải chú sau khi tỉnh lại không nhất định sẽ nhớ được những chuyện xảy ra khi còn là linh hồn. Nhưng không sao cả, tao nghĩ rồi, nếu mày không nhớ được cái gì tao vẫn có thể lặp lại lần nữa."

Draco bĩu môi, hai người quá gần làm hắn có chút sợ hãi, "Cảm ơn, rồi sao? Cảm ơn mày đã cứu tao, mày muốn nghe những lời này đúng không --"

Trước khi Harry có thể nói gì, hắn lại lần nữa kéo chăn che kín đầu mình, nhưng hắn vẫn nghe được -- không, là nghe được từ hồi ức, "Tao nghĩ tao yêu mày."

Harry dứt khoát kéo chăn ra, không cho hắn tiếp tục làm đà điểu, "Nghe này Draco, tao biết mày đang suy nghĩ cái gì, tao cũng biết mày không ghét tao, cho nên tại sao không thể cùng tao thử một chút?"

Draco gắt gao kéo lại chăn, muốn cùng Harry phân cao thấp, hai người dần dần từ lôi kéo trở thành đánh nhau trên giường.

Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang, giọng nói vui sướng của Blaise truyền tới, "Cần tao hỗ trợ cái gì không?"

"Cút!" Harry và Draco đồng thanh quát.

Cuối cùng vẫn là Harry thắng, Draco vừa trở lại được mấy ngày nên cơ thể vẫn có chút suy yếu, bị anh dùng chăn quấn lại ấn lên giường.

Harry ôm hắn vào trong ngực, "Merlin, tao đã sợ mày không trở về được."

"Mày nóng quá." Draco oán giận, hắn không có sức để phản kháng, Potter chết tiệt, một ngày nào đó, hắn xử đẹp tên Gryffindor này.

Harry càng ôm hắn chặt hơn, "Vậy mày còn lạnh không?"

"Không, không lạnh." Draco bị anh ôm suýt chết ngạt, chỉ có thể thấp hèn xin tha "Thật sự không lạnh."

Harry hơi đẩy ra một chút, cao hứng nhìn Draco đỏ ửng cả mặt, "Vậy mày nguyện ý cùng tao thử một lần chứ?"

Trước tiên cứ đồng ý đã. Draco không tình nguyện gật đầu, "Được, giờ mày có thể cút -- ưm!"

Harry ép chặt bờ môi hắn, khiến hắn nuốt trở lại những lời như "Tránh ra" "Cút" hoặc những lời thô tục linh tinh nào đó, anh có thể xử lý Voldemort cũng có thể khiến Slytherin không dám ngăn cản mà còn không đối phó được một tên Malfoy sao? Cứ chờ xem, tương lai còn dài lắm.

-Hoàn-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net