Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hiểu sao Harry không nghe thấy bất kỳ ai bàn tán về mình và Malfoy, điều này khiến anh thờ phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Hermione và Ron, anh biết hai người bạn của mình thích đặt câu hỏi như thế nào. May mắn thay Hermione mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán chuẩn bị cho kỳ thi, còn Ron thì có thời gian rảnh là lại chạy tới sân Quidditch, điều này giúp Harry có rất nhiều cơ hội để nghỉ ngơi.

Nói đến Quidditch, đội tuyển Anh năm nay thực sự tuyển thẳng từ trường học, đây là chuyện chưa từng xảy ra, dẫn đến việc tập luyện điên cuồng của những học sinh năm bảy từng nằm trong đội tuyển của bốn nhà.

Nhưng Harry lại không gặp được Malfoy ở sân Quidditch, cũng có khả năng Malfoy đáng thương bị yêu cầu phải tập trung vào việc chấn hưng lại gia tộc sau khi tốt nghiệp. Mấy ngày nay không có lớp học cùng nào của của Slytherin và Gryffindor, kỳ thực bọn họ ở giai đoạn này chủ yếu là luyện thi, cũng không có bao nhiêu người thực sự cần dạy trong phòng học.

Điều này khiến việc nhìn thấy Malfoy càng khó hơn.

Harry lật xem bản đồ đạo tặc ở thư viện, trong lúc nhất thời đã quên mất mình còn có một đống luận văn phải viết. Malfoy không ở đại sảnh, không ở phòng ngủ, cũng không ở thư viện.

Hắn thực sự còn bí ẩn hơn so với khi còn là một Tử thần Thực tử ở năm sáu.

Harry xem bản đồ đạo tặc từ đầu đến cuối một lần, thời điểm xem đến thư viện một lần nữa, kinh ngạc phát hiện Malfoy không biết đã vào khi nào.

Harry âm thầm rút lại sự vui vẻ kỳ quái trong lòng, anh không có vui mừng vì rốt cuộc cũng có thể gặp được Malfoy đâu, tuyệt đối không có.

Malfoy thật sự đã thu liễm rất nhiều, nếu là ở năm thứ sáu, hắn nhất định sẽ nghênh ngang tiến vào, chế nhạo Harry một tràng sau đó ngồi ở một vị trí tốt nhất. Mà không phải như bây giờ, yên lặng ngồi một góc giống như tiết học độc dược lần trước.

Loại tình huống này làm Harry có chút không thoải mái, nghĩ một chút, Harry quay lại cầm lấy giấy da và cặp sách, nói không chừng Malfoy sẽ đồng ý dạy anh viết luận văn độc dược.

Sau khi quẹo trái quẹo phải anh thấy chiếc bàn bị ngăn bởi một giá sách lớn, Slytherin tóc vàng quả nhiên ở nơi đó yên tĩnh viết luận văn.

Harry cũng không khách khí, trực tiếp ngồi đối diện hắn, tờ giấy da được trải trên bàn một cách lộn xộn, và một trong số chúng thậm chí còn đè lên luận văn của người trước mặt.

Malfoy dừng bút lông chim, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Harry.

Harry nhìn đôi mắt màu lam kia, tâm tình trở nên kỳ lạ, điều này không thích hợp, vô cùng không thích hợp.

"Potter?" Malfoy nhẹ nhàng hỏi.

Một câu hỏi kỳ lạ nữa, chẳng lẽ Malfoy bị lời nguyền đánh trúng sau đó bị di chứng rồi quên mất Harry?

"Tao có thể hiểu rằng mày vẫn muốn đánh tao khi nhìn thấy tao, nhưng mày không cần phải giả vờ không biết tao."

"Đương nhiên là tao biết mày." Malfoy nhướng mày, cúi đầu tiếp tục viết luận văn.

Thế sao mày lại lạnh nhạt như vậy?! Harry gần như muốn hét lên, cũng không phải do Malfoy trước kia luôn nhiệt tình với anh, nhưng sỉ nhục và chế nhạo nhất định phải có.

"Sao mày lại trở nên kỳ quái như vậy, là do bị dính lời nguyền sao?", Harry vẫn có chút lo lắng, hắn là ân nhân cứu mạng của anh, nghiêm khắc mà nói, hiện tại Harry đang cõng trên lưng hai sinh mệnh.

Malfoy có chút khó hiểu nhíu mày, "Lời nguyền nào?"

Thật sự là do trí nhớ có vấn đề à? Harry nói chậm lại, "Trong trận chiến cuối cùng ở Hogwarts, Bellatrix đánh lén tao, sau đó mày đã cứu tao."

Malfoy nhìn chằm chằm vào tờ giấy và bắt đầu cảm thấy choáng váng, sau một lúc suy nghĩ, hắn mới nhớ ra, "Ồ, mày nói cái kia, tao không nhớ nó là lời nguyền gì nữa." Hắn híp mắt nhìn Harry, hắn đột nhiên trở nên buồn tẻ, xù lông cảm giác làm Harry nhịn không được nuốt nước miếng.

"Tay mày nóng quá."

Harry nhớ ra nguồn gốc của sức nóng không thể giải thích được kia. Một Malfoy ngốc nghếch dễ thương hơn so với một Malfoy xấu tính sao?

Harry bị chính ý nghĩ kỳ quái của mình dọa sợ, lập tức dời tầm mắt đi.

"Mày có muốn tao giúp gì không?" Harry hỏi.

Thấy Malfoy không biết mình đang nói cái gì, Harry vội vàng bổ sung, "Mày đã cứu tao, nhớ không? Một món nợ sinh mệnh."

Malfoy hiểu, nhưng có vẻ hắn không quá vui khi có thể ra lệnh cho Harry theo ý muốn, "Cho nên, mày luôn tìm tao là vì món nợ sinh mệnh này?"

"Ừ -- không, không phải!", Harry lại muốn gỡ miệng mình xuống, đúng là anh muốn hàn gắn mối quan hệ với Malfoy bởi vì hắn đã cứu anh, nhưng hiện tại xem ra Malfoy cho rằng Harry muốn nhanh chóng giải quyết món nợ sinh mệnh này?

Harry nỗ lực phân tích ý nghĩ mẫn cảm của Slytherin, một bên nhanh chóng giải thích, "Ý tao là, tao chân thành hy vọng có thể nói chuyện với mày, hơn nữa mày cũng có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với tao."

Harry bỏ cuộc, có lẽ Gryffindor chính là những kẻ thiếu logic, anh háo hức nhìn Malfoy, hi vọng hắn sẽ nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của mình.

Malfoy hiểu ra, hắn bĩu môi, "Bây giờ tao không nghĩ được gì."

"Không sao, mày có thể chậm rãi suy nghĩ."

Bầu không khí có vẻ hơi hòa hợp rồi, Harry vui sướng vỗ tay.

"Mày đang viết luận văn cho bài tập độc dược à?", Harry nheo mắt nhìn về phía người đối diện, mặc dù lúc này Malfoy không có yêu cầu gì với anh, nhưng Harry thật sự hy vọng có thể lấy được từ trên người Malfoy một ít độc dược giúp anh làm bài tập.

"Vẫn chưa xong." Malfoy mở sách giáo khoa độc dược ra, "'Cơn đau của cái chết đang sống' không dễ tìm như vậy."

"Nước sinh tử?", Harry cầm lấy tờ giấy đang viết dở của mình "Đây không phải là nội dung năm sáu sao?

"Thật không?", Malfoy nhíu mày nhìn sách giáo khoa độc dược, giống như đang tự hỏi một vấn đề vô cùng khó.

"Merlin, mày sẽ không mang nhầm chứ, quyển sách này cũng không phải sách giáo khoa năm nay." Harry trong nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, anh thật sự không biết tình huống cụ thể của gia tộc Malfoy, tài sản ma pháp đã bị đánh cắp, bị tịch thu nên Malfoy không thể mua sách giáo khoa mới?

"Vậy sao, tao trở về tìm một chút.", Tính tình vẫn cổ quái như cũ, Malfoy suy yếu đứng dậy rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì.

Harry cho rằng hắn rất nhanh sẽ trở lại, vì thế cầm lấy luận văn của hắn xem. Không thể không nói, Malfoy không hổ là học sinh mũi nhọn, trình độ so với Harry khá hơn nhiều.

Không biết đã qua bao lâu, Harry ghé vào trên mặt bàn ngủ tới tối mới tỉnh lại, thư viện đã không còn ai. Mà cặp sách và sách giáo khoa của Malfoy đều không thấy đâu, chỉ còn luận văn chưa viết xong vẫn luôn bị Harry lót dưới mặt để ngủ.

"Đáng ghét.", Harry hít một hơi thật sâu, xem ra Malfoy vẫn là một tên khốn, hắn lén lút lấy đi mọi thứ trong khi anh đang ngủ, nhưng giờ anh có thể làm gì? Cũng không còn cách nào, chỉ có thể chờ lần sau nói tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net