Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám Gryffindor màu đỏ vây quanh giường bệnh khe khẽ nói nhỏ "Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao vậy?" "Nghe nói cậu ấy cứ khăng khăng đi tìm Malfoy."

"Merlin! Harry bị ma nhập à!" "Harry sẽ không xuất hiện ảo giác chứ...."

Y sư Pomfrey vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng này, tức giận nói "Mấy em không cần ở đây, Potter cần nghỉ ngơi!"

Khoé miệng Ron trề xuống, "Nhưng bọn em đều lo cho bồ ấy —— "

"Vậy càng phải để cậu ấy nghỉ ngơi" Y sư Pomfrey nghiêm khắc chống nạnh, nhóm Gryffindor chỉ có thể chán nản bỏ đi.

Ron vẫn luôn lôi kéo Hermione lải nhải không ngừng "....Tớ đã bảo gần đây Harry cứ quái quái, có phải bồ ấy bị trúng lời nguyền nào không...."

Hermione nhíu mày tự hỏi "Không, nhìn qua cũng không giống trúng lời nguyền." Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên "Chúng ta có chuyện cần hỏi Blaise Zabini."

Harry không biết mình đã nằm bao lâu, ngay cả khi ngất đi anh cũng không có được chút bình yên nào, trước mắt là cảnh tượng Malfoy ném đũa phép cho anh, sau đó là mái tóc vàng bị nước mưa làm ướt nhẹp của hắn, còn có cái mỉm cười gật đầu kia.

Anh không hiểu tại sao bọn họ lại kiên quyết nói rằng hắn đã chết, rõ ràng tao còn gặp được mày, tay mày còn lạnh như vậy.

Harry mở to mắt, nhìn trần nhà bệnh xá, may mà bạn anh không ở đây, anh không thể xử lý các loại vấn đề đó ngay bây giờ.

McGonnagal bước vào, Harry vội vàng từ trong chăn bò ra ngồi dựa vào đầu giường, ở trước mặt McGonnagal anh vẫn luôn cảm thấy tương đối lúng túng, nữ phù thủy uy nghiêm khác hẳn với Dumbledore.

"Cậu Potter." McGonnagal nhìn thấy  tinh thần anh không tồi mới nhẹ nhàng thở ra, "Merlin, em đúng là một tổ hợp rắc rối —— cho nên, hiện tại có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Harry mở miệng ra, lại không biết nên nói như nào, chính anh cũng cảm thấy hoang mang, tự hỏi một hồi, anh quyết định nói từ góc độ mình có thể hiểu được, "Giáo sư McGonnagal, hãy tin em, em sẽ không biết nhiều hơn cô. Nhưng, em muốn hỏi, học kỳ này Dra —— Malfoy thật sự không đi học sao?"

McGonnagal bi ai thở dài, "Đây là vấn đề mấu chốt Potter, Malfoy đã mất một tháng trước."

Trong hầm Slytherin, Hermione ngắt lời Zabini, "Được rồi, Malfoy đã chết, nhưng tao muốn biết, chuyện này xảy ra như thế nào?"

Zabini nằm trên sô pha thở dài, "Thái độ thành thật chút đi Granger, mày xông vào chỗ bọn tao, còn coi tao như phạm nhân để thẩm vấn, làm tao sợ tới mức không dám nói chuyện."

Ron hừ một tiếng, đứng một bên nắm chặt tay.

"Ok." Zabini giơ tay lên giả vờ đầu hàng, "Tao nói."

"Sau khi Draco bị dì nó đánh trúng, thật lâu sau đó mới được đưa đến St. Mungo, chuyện này bọn mày đều biết."

"Bellatrix sử dụng một loại lời nguyền có tên Cắt sâu mãi mãi, may mắn thứ bà ta dùng chính là đũa phép của phu nhân Malfoy, đũa phép của phu nhân Malfoy cũng không muốn chấp hành mệnh lệnh này cho nên lời nguyền cũng  không phát huy tác dụng lớn nhất."

"Nhưng Malfoy không những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn chuyển biến theo phương hướng không thể vãn hồi, phu nhân Malfoy quyết định đem nó về nhà."

Harry nắm chặt khăn trải giường, không sai, anh cũng nhận được tin đó trong kỳ nghỉ hè, chỉ là thiếu rất nhiều chi tiết, nhiều đến mức khiến anh cho rằng Draco đã khỏe lại.

McGonnagal tiếp tục nói, "Không lâu sau khi về nhà em ấy đã không thể chịu đựng được nữa, phu nhân Malfoy khăng khăng nói con bà chưa chết, không chịu hạ táng, còn đuổi tất cả mọi người đi. Bà khởi động lớp phòng ngự của trang viên Malfoy khiến không ai có thể đi vào."

Zabini buông tay, "Cho nên, chuyện này chính là như vậy, tao thấy Potter cũng phát điên giống phu nhân Malfoy, hoặc là đã gặp ma."

"Nhưng chuyện này không có đạo lý." Hermione hỏi lại, "Tại sao Harry cũng chịu ảnh hưởng?"

"Sao tao biết, có thể do Draco cứu nó khiến Potter áy náy?" Zabini nhịn không nổi nữa, "Bọn mày có thể biến nhanh được không, bọn Pansy Parkinson sắp trở lại rồi, bọn nó không dễ nói chuyện như tao đâu."

"Phu nhân Malfoy cũng nói nó chưa chết." Harry kích động nói, "Điều này khẳng định có điểm nào không đúng, các người nhất định lầm rồi."

"Phu nhân Malfoy quá thương tâm nên xuất hiện ảo giác, hoặc là điên rồi, chúng ta cũng chưa có biện pháp, rốt cuộc không ai có thể đi vào trang viên Malfoy." McGonnagal lắc đầu, "Nhưng nếu là em, Potter, ta sẽ giúp em làm một cái kiểm tra thật tỉ mỉ."

Harry cảm thấy cực kỳ buồn cười, "Em? Em không điên, cũng không xuất hiện ảo giác —— nhiều chuyện xảy ra như vậy, tại sao mọi người vẫn không tin em, vẫn cảm thấy em là người điên?"

"Bởi vì những chuyện này đều xảy ra trong quá khứ nên em mới là người khiến ta lo lắng nhất." Hốc mắt McGonnagal đỏ lên, cuối cùng bà vẫn buông xuống lớp phòng ngự kia, sờ mái tóc lộn xộn của Harry "Nghỉ ngơi đi, có lẽ sau khi chờ bức họa Albus du ngoạn trở về, ta sẽ sắp xếp để em tâm sự cùng ông ấy."

Harry tự ngẫm lại, câu trả lời của McGonnagal làm anh càng thêm hỗn loạn. Xem đi, phu nhân Malfoy cũng cho rằng Draco chưa chết. Anh không tin nữ phù thủy dám cứu anh dưới mí mắt Voldemort sẽ phát điên —— đệt, chỉ sợ đây cũng là một cái nợ sinh mệnh, anh thiếu cả nhà Malfoy một đống nợ sinh mệnh.

Có lẽ anh nên đi hỏi phu nhân Malfoy một chút, nhưng mà —— Harry nhớ tới lời McGonnagal, đau đầu đi chân trần xuống giường, bà đã phong tỏa trang viên, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, anh phải làm gì để gặp được bà đây.

Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, ngơ ngẩn cả ngày ở bệnh xá cũng vô dụng, anh phải hành động.

Harry mặc thêm áo khoác, xỏ giày chơi bóng vào rồi đẩy cánh cửa bệnh xá.

Nhưng cánh cửa lại bị đẩy ra trước, khuôn mặt nhòn nhọn của Malfoy dò xét tiến vào.

Hắn cũng bị Harry làm cho hoảng sợ, nheo đôi mắt đẹp lại "Potter? Mày đang làm gì vậy?"

"—— Tao." Harry có chút luống cuống chân tay, "Tao, tao chỉ hoạt động một chút."

Mày điên rồi, điên thật rồi. Harry nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay hắn.

Lạnh lẽo, mềm mại. Xem đi, mình lại chạm được vào hắn, mình không điên.

"Mày điên rồi." Malfoy lầu bầu rút tay về, Harry lại sống chết không buông, chỉ khi chạm vào hắn, hắn mới tồn tại, không ai có thể nói Malfoy đã chết được nữa.

"Lại đây." Harry kéo hắn vào trong, "Tại sao mày không đến tuyển chọn, tao đã nói sẽ cho mày mượn chổi —— Merlin, tay mày lạnh quá, sao tay mày vẫn luôn lạnh như vậy?"

Harry tự quyết định, không màng đến sự phản kháng của hắn đem người đẩy lên giường bệnh, sau đó dùng chăn bao vây lại, "Malfoy, mày phải cho tao một câu trả lời, bằng không mày đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây được."

Malfoy đã tức chết rồi, "Potter, mẹ nó mày có bệnh à —— buông tao ra!"

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, Harry dứt khoát cũng cởi giày bò lên giường chui vào trong chăn, vừa khẩn trương vừa giống như muốn chứng minh cái gì gắt gao ôm lấy hắn, lạnh lẽo thấu xương xuyên qua mấy tầng vải dệt, gần như muốn thấm vào xương cốt anh.

Xem đi, mình ôm được cậu ấy, còn ai dám nói Draco Malfoy đã chết, cậu ấy vẫn tồn tại.

Harry cực nóng làm Malfoy bình tĩnh lại, ngày thường hắn cũng không cảm thấy có lạnh hay không, nhưng khi Potter làm như vậy, đúng là hắn cảm thấy mình như rơi vào trong động băng.

"Tại sao không đi tuyển chọn?" Harry ghé sát vào bên tai hắn, miễn cưỡng hỏi.

Malfoy cũng bất đắc dĩ "Tao không biết, hình như là đi rồi? Không nhớ nữa —— "

Harry tức đến hộc máu "Chuyện này có gì mà nhớ với không!"

Malfoy cuộn tròn trong chăn, thoải mái đến mức buồn ngủ, hắn mơ màng nói, "Kệ đi —— còn nữa, trả luận văn lại cho tao, nếu không giáo sư Snape sẽ mắng tao."

Đầu tiên, Snape chưa bao giờ mắng mày, tiếp theo, Snape cũng đã chết. Harry khổ sở ôm sát hắn, mặt dựa gần vào mái tóc vàng của hắn, "Tao làm mất rồi, mày viết lại lần nữa đi."

Tao sẽ không trả luận văn lại cho mày, có lẽ đây là thứ duy nhất có thể chứng minh mày tồn tại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net