Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione và Ron ở ngoài Phòng yêu cầu nghĩ mọi cách cũng không mở cửa được, bọn họ quyết định đi tìm giáo sư tới giúp, cửa đá biến mất trên tường lại xuất hiện lần nữa.

Harry im lặng đứng trong căn phòng tối, nhìn đôi tay kém cỏi của mình, chỉ vừa mới vừa nãy, Malfoy biến mất trong tay anh.

Đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy Malfoy biến mất, điều này có nghĩa là gì, có phải hắn đã trở nên suy yếu hay không?

Có lẽ bởi vì độ ấm quá thấp, lòng bàn tay Harry phủ đầy băng sương, nhưng hiện tại nhiệt độ cơ thể Harry đã làm nó tan thành nước.

“Harry!”, Harry ngẩng đầu, Hermione và Ron không biết đã vào được từ khi nào.

Trước khi bọn họ mở miệng, Harry thấp giọng nói “Mình không phải kẻ điên, các cậu sẽ tin mình chứ?”

Hermione kinh hoảng mở to hai mắt, Ron thoạt nhìn đã hoàn toàn sợ hãi nhưng cậu vẫn gật đầu.

Harry cảm kích thở hắt ra, “Mình thật sự vô cùng muốn hai bồ trợ giúp, Draco  không còn thời gian nữa, chúng ta cần phải làm gì đó —— mình muốn gặp phu nhân Malfoy.”

“Nhưng ——” Hermione đảo mắt, “Chuyện này không có khả năng, bồ không thể nào đi qua lớp phòng ngự của trang viên Malfoy...”

“Mình biết cách đi vào, Draco đã nói cho mình.” Harry mỉm cười.

Điều này khiến Hermione và Ron đều há miệng sợ ngây người.

Malfoy cũng không tình nguyện nói cho Harry cách tiến vào nhà mình, nhưng hắn bị Potter đột nhiên hôn làm cho sợ hãi.

“Potter —— mày lên cơn gì vậy?” Harry nghĩ lại biểu tình của Malfoy khi đẩy anh ra không lâu trước đây, là phẫn nộ xen lẫn khó hiểu, còn có chút bối rối.

Harry tự trách mình không nên kích thích hắn như vậy, nhưng anh nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, “Draco, mày biết chuyện về lớp phòng ngự của trang viên Malfoy không?” Harry lại ôm hắn lần nữa, bây giờ họ càng dựa sát vào nhau hơn.

Khuôn mặt trắng bệch của Malfoy rốt cuộc cũng có một chút huyết sắc, hắn không biết nên xấu hổ với việc Potter gọi tên mình, hay nên tức giận khi Potter đột nhiên cảm thấy hứng thú với trang viên “Buông ra.”

“Chuyện này thật sự rất quan trọng.” Harry nhìn vào mắt hắn, “Cầu xin mày.” Anh biết Draco sẽ nói, Harry bây giờ mới nhận ra rằng, Malfoy đã không từ chối anh từ lâu rồi.

Mà anh lại là một thằng ngu.

Harry muốn gặp phu nhân Malfoy còn có một nguyên nhân, đó chính là đũa phép vẫn ở trong tay bà, Harry muốn biết lời nguyền kia là gì mới có thể tìm ra cách phản lại nó, đây cũng là nguyên nhân anh muốn Hermione giúp.

Ba người quyết định buổi tối sẽ lén chuồn khỏi Hogwarts, chuyện này đã quá quen thuộc với họ. Lúc đầu Hermione còn kiên trì muốn cho McGonnagal biết kế hoạch của Harry, nhưng cô bị Harry ngăn lại, vị phù thủy kia tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ mạo hiểm như vậy, lớp phòng ngự trang viên của phù thủy thuần huyết luôn liên quan đến ma thuật hắc ám.

Ý tưởng của Ron và Hermione không giống nhau, thừa dịp Harry không để ý, cậu lặng lẽ nói với Hermione, “Những phán đoán trước đây của Harry về Malfoy đều đúng, hơn nữa, chỉ cần cậu ấy có thể đi vào trang viên Malfoy thì sẽ chứng minh được cậu ấy không bị điên, Malfoy thật sự còn sống?”

Bọn họ bò từ mật đạo ra, trực tiếp đi đến trang viên Malfoy. Harry nhìn trang viên bị bao phủ bởi lớp sương mù từ xa, lần cuối cùng anh nhìn thấy nó, trang viên đổ nát đầy Tử thần Thực tử.

Một tầng sương mỏng màu xám bao trùm lên làn sương trắng, Harry biết đó chính là lớp phòng ngự của trang viên, chỉ có phù thủy mang dòng máu Malfoy mới có thể tiến vào, bằng không sẽ phải chịu nguyền rủa, bị ngọn lửa thiêu đốt từ trong ra ngoài.

“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ron nhìn lớp phòng ngự nhịn không được lui về phía sau một bước, nhẹ giọng hỏi.

Độ ấm quá thấp, Harry dùng ngón tay cứng đờ lấy đũa phép ra, loại phép thuật phòng ngự này cũng không xa lạ gì với Harry, thời điểm Draco nói cho anh, anh cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Harry đi đến trước lớp phòng ngự, vươn tay trái ra thi triển một chú cắt vào lòng bàn tay mình.

“Còn nhớ hồi năm sáu mình cùng Dumbledore đi tìm mặt dây chuyền của Slytherin chứ? Có vẻ như gia tộc Malfoy mới là nguồn gốc của ma thuật hắc ám này, Voldemort chỉ cải tiến nó ở Abraxas.” Harry nói, sau đó nhỏ máu lên tầng ma pháp.

“Nó giống câu chú phòng ngự trong hang động, đều yêu cầu phải trả giá bằng một thứ gì đó, hơn nữa, ma pháp này có thể xác định kẻ đến là người tốt hay xấu.”

Lớp phòng ngự màu xám đen xen lẫn máu máu từ từ trở nên trong suốt.

Harry nhẹ nhàng thở ra, bọn họ có thể vào rồi.

Harry vượt qua khu vực trong suốt này, quay đầu lại nhìn về phía Hermione và Ron đang không nói nên lời, “Không sao, có thể tiến vào rồi.”

“Ừm, Harry.”, Hermione chạy tới, gắt gao ôm lấy anh, “Mình xin lỗi ——”

“Đúng vậy,” đôi mắt Ron mở lớn, “Mình tin bồ, bồ thật sự có thể nhìn thấy hồn ma đáng ghét của Malfoy.”

Malfoy không phải hồn ma, Harry yên lặng phản bác.

Có lẽ do bọn họ vừa kích hoạt lớp phòng ngự, cả trang viên không có một tia sáng nào, chỉ có một phòng trong đó sáng lên.

Ron có chút run rẩy nuốt nước miếng, “Harry, bồ chắc chắn bà ấy sẽ không gây nguy hiểm chứ?”

Trong quá khứ, mặc dù phu nhân Malfoy đã trợ giúp Harry Potter và được miễn tội nhưng điều này cũng không thể chứng minh được bà là người “thân thiện”. Ít nhất là trong trí nhớ ít ỏi của Ron, vợ chồng Malfoy đều không liên quan gì đến hai chữ "an toàn" và "thân thiện".

Harry cũng không chắc lắm, nói không chừng phu nhân Malfoy vừa nhìn thấy anh liền phóng tới một lời nguyền không thể tha thứ, càng đừng nói đến việc bà ghét Weasley. “Bồ nói đúng, mình nghĩ chỉ có mình mới vào được, mình chắc chắn bà ấy sẽ không vui khi trong nhà đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy.” Harry nói.

Harry không trực tiếp vào bằng cửa chính mà tìm một cái cửa sổ không khóa trèo vào. Cảm giác đầu tiên khi bước vào căn phòng tối là sự lạnh lẽo, tuy nhiệt độ bên ngoài đã gần bằng nhiệt độ khi tuyết rơi nhưng vẫn không lạnh bằng trong đây.

Sự lạnh lẽo này làm Harry không thoải mái, làm anh nhớ tới bàn tay lạnh tựa khối băng của Draco, anh liếc nhìn hành lang tối om, không nghe thấy tiếng bước chân nào, vì thế anh quyết định đi tới nơi phát ra ngọn nguồn của sự lạnh lẽo này.

Ánh sáng từ đũa phép trở thành nguồn sáng duy nhất, Harry ngừng thở, vươn tay cảm nhận được sự chênh lệnh nhiệt độ rất nhỏ. Anh đi thẳng đến một cái cầu thang xuống lầu.

Nó không phải cầu thang dẫn xuống hầm, nhưng vì xung quanh quá tối nên Harry cũng không có biện pháp phán đoán đây là chỗ nào trong trang viên. Anh đỡ vách tường từng bước đi xuống, càng xuống độ ấm càng giảm, giống như một hầm băng.

Cầu thang không dài lắm, Harry rất nhanh đã đi đến cuối, lúc này môi anh đã bị lạnh đến trắng bệch. Trước mặt là một cánh cửa mạ vàng, Harry không cần đẩy ra đã có thể cảm nhận được hơi thở ma thuật bên trong.

Anh đã đoán đúng, nhiệt độ trang viên thấp tới mức không bình thường là do ma thuật gây ra, anh biết nơi này để làm gì.

Harry nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bên trong là một căn phòng hoa lệ, một người trắng bệch nằm trên giường lớn.

“Draco.” Harry lẩm bẩm.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng anh, “Ngươi là ai?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net