Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry cầm lấy cốc trà nóng của phu nhân Malfoy mà như ngồi trên bàn chông, bởi vì bà muốn biết Draco đã nói gì với Harry. Harry cẩn thận suy nghĩ, có vẻ nói về chuyện anh cầu xin nó tham gia cuộc tuyển chọn Quidditch của đội tuyển Anh sẽ thích hợp hơn.

Phu nhân Malfoy cố gắng khiến mình trở nên thân thiện, “Cậu Potter, Draco đã nói gì với cậu? Đây không phải là một vấn đề khó trả lời.”

Harry: “Chỉ, chỉ là một cái yêu cầu giảng hòa ——”

Đôi mắt phu nhân Malfoy lộ vẻ hoài nghi.

Hermione lấy hết can đảm đi vào phòng khách yên tĩnh và nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị, người nhà Malfoy có thể cùng Harry ngồi nói chuyện một cách hoà bình, điều này không phù hợp với cảnh Harry và Narcissa Malfoy đang nguyền rủa nhau trong trí tưởng tượng của Hermione.

Phu nhân Malfoy vừa thấy cô và Ron, biểu tình cao ngạo khó chịu lại lần nữa xuất hiện không chút che dấu, môi bà mấp máy, hiển nhiên là đang cố không để những lời sỉ nhục thoát ra.

“Phu nhân Malfoy, tôi biết bà không muốn chúng tôi đến gần trang viên, nhưng” Cô đưa mắt ra hiệu cho Harry, “Chúng tôi chỉ muốn giúp bà...Không, là giúp Harry.” Narcissa Malfoy không muốn có bất kỳ quan hệ gì với máu bùn và Weasley, Hermione vẫn nhìn ra được.

Harry gật đầu, “Bà có thể cho phép chúng tôi kiểm tra đũa phép không, chúng tôi rất muốn biết Bellatrix đã dùng lời nguyền gì.”

Phu nhân Malfoy trầm mặc một hồi mới đưa đũa phép cho Harry. Trong lúc Harry dùng câu thần chú hồi tưởng để xem lại lời nguyền, Hermione tìm một cái cớ nói bọn họ phải trở về Hogwarts trước khi mặt trời mọc rồi trực tiếp lôi Harry ra khỏi trang viên Malfoy.

Harry vừa đi vừa lấy tấm da dê mang theo bên người ra, ghi lại lời nguyền lên đó, “Đúng vậy, chúng ta phải trở lại Hogwarts càng nhanh càng tốt để tìm ra cách phản lại lời nguyền này ——”

Hermione quay đầu nhìn lại lần nữa, không có một chút ánh sáng nào, xác định phu nhân Malfoy sẽ không rảnh rỗi mà theo dõi bọn cô vì bà ghét nhất máu bùn và Weasley, rồi cô mới kéo Harry lại, không cho anh tiếp tục đi.

“Bồ đang làm gì vậy? Chúng ta không có thời gian ——”

“Harry.” Hermione cẩn thận nhìn vào mắt anh, “Mình cảm thấy, có lẽ trọng điểm không phải là lời nguyền.”

Ron ở một bên di di mũi chân, “Hermione, mình không cho rằng Malfoy sẽ giống như bồ nói.”

“Trước khi nó được đưa vào St. Mungo, không ai nghĩ nó sẽ giúp Harry. Ron, không ai biết nó nghĩ gì.” Hermione nghiêm khắc nói.

“Không, mình hiểu nó, mình biết nó nghĩ gì. Cho nên, rốt cuộc bồ muốn nói cái gì?” Harry hỏi.

“Ma thuật không hiệu quả sẽ tồn tại trên người nạn nhân một thời gian, nhưng trước sau gì cũng sẽ tiêu tán.”

“Nhưng nếu nó lựa chọn bị đánh trúng thì sao?”

Harry nhíu mày nhìn cô, anh không thể hiểu nổi.

“Đây cũng là nguyên nhân mình không thể nói trước mặt phu nhân Malfoy, Harry, nếu Malfoy hy vọng nó sẽ bị giết thì sao?”

Draco Malfoy là một kẻ yếu đuối, nhát gan, lại ngang ngược kiêu ngạo, lúc Harry bị phạt phải đi vào rừng cấm cùng hắn hồi năm nhất, biểu hiện của một Slytherin nhát gan đã trở thành lý do để Harry công kích mỉa mai hắn trong những năm gần đây.

“Cậu ấy sẽ không hy vọng mình bị giết, nếu có thứ gì quan trọng hơn cả chính mình thì đó chính là cha mẹ cậu ấy.” Harry không cao hứng nói.

Anh hất tay Hermione ra và đi về phía trước, Hermione chỉ đang nói hươu nói vượn, lý luận buồn cười như vậy không hợp với lẽ thường, thế cho nên Harry thiếu chút nữa liền cười thành tiếng.

“Vào lúc chặn lời nguyền cho bồ nó đã  không muốn sống nữa.” Hermione ở phía sau nói, “Đó là lời nguyền của Bellatrix, nó biết thứ kia có bao nhiêu nguy hiểm, tất cả mọi người biết.”

Harry đột nhiên xoay người quát lên, “Nhưng nếu nói như vậy, lẽ ra cậu ấy phải chết khi bị đánh trúng, mà không phải mất một thời gian nó mới có hiệu lực. Hơn nữa, mình có thể nhìn thấy cậu ấy, Draco muốn mình cứu cậu ấy!”

Harry đột nhiên phát hiện, anh biết nguyên nhân. Draco đúng là đã theo đuổi cái chết theo một cách nào đó, nhưng Draco muốn Harry cứu hắn.

Anh nhớ tới cuối năm sáu, Draco Malfoy đứng trên tháp thiên văn, tay hắn cầm đũa phép không ngừng run rẩy, “Ông căn bản không hiểu tôi!” Hắn hét lên với Dumbledore đang nằm dưới đất.

Khi đó sắc mặt hắn cũng đã tái nhợt giống một hồn ma, hốc mắt do lâu ngày không ngủ đã trở nên đỏ thẫm.

Harry căn bản cũng không hiểu hắn.

Nhưng hắn vẫn tỉnh lại ở St. Mungo, còn đọc Nhật Báo Tiên Tri.

“Harry!” Hermione và Ron đuổi theo anh.

“Mình muốn tìm tờ Nhật Báo Tiên Tri một tháng trước.”

Thư viện Hogwarts chứa tất cả Nhật Báo Tiên Tri của các tháng. Tờ Nhật Báo Tiên Tri này cũng không có gì đặc biệt, những tờ báo sau chiến tranh cơ bản đều như thế này, trang bìa đều chụp ảnh của những Tử thần Thực tử bị bắt, quá khứ bi thảm của Harry và các thành viên đã ngã xuống của Hội Phượng Hoàng.

Bìa cuốn này là hình của Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy, Lucius trông tiều tụy, mặc trang phục tù nhân, so sánh với Narcissa, bà thoạt nhìn đỡ hơn không ít, nhưng so với quá khứ cao ngạo của bà còn cách nhau khá xa.

“Tử thần Thực tử nổi tiếng Malfoy và vợ đã bị bắt......Narcissa Malfoy bởi vì được Harry Potter làm chứng nên rất có thể sẽ thoát được tai ương ngục tù, được biết, đứa con trai độc nhất của vợ chồng Malfoy là phù thủy chưa thành niên Draco Malfoy đã bị kẻ - mà - ai cũng - biết ban cho Dấu hiệu Hắc Ám cũng từng trợ giúp trong chiến tranh..."

"....Cứ cho rằng Draco Malfoy có thể thoát khỏi sự trừng phạt, nhưng không thể bỏ qua một loạt các hoạt động bất hợp pháp của hắn ở trường Hogwarts....Bao gồm mưu sát Ronald Weasley, Katie Bell, cùng với vị hiệu trưởng vĩ đại nhất từ trước đến nay Albus Dumbledore....."

“...Với quá khứ của gia tộc Malfoy, các thành viên Wizengamot lo ngại rằng Malfoy, kẻ đã phạm phải nhiều tội mưu sát đã lợi dụng Harry Potter và Narcissa Malfoy để tạo nên một cái nợ sinh mệnh hòng chạy thoát sự trừng phạt.....”

“Potter, không ai muốn tao xuất hiện.”

Draco cúi đầu nhìn Dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay, cảm thấy khó chịu như ruột gan xoắn vào nhau. Hắn đã thử các loại biện pháp cũng không thể xóa đi dấu hiệu này, hắn đã cố gắng nhưng có lẽ hắn chỉ là một kẻ vô dụng cho nên mới bị dấu hiệu này bám chặt lấy như một bóng ma.

Bốn phía đều lạnh lẽo, hắn không biết mình đã đi đến nơi nào, Dumbledore là một lão già hồ đồ, hắn có thể giết người giống như đã giết Weasley và Bell, chẳng qua chỉ vì hắn vô dụng cho nên mới lần lượt thất bại.

Dấu hiệu trên tay thoạt nhìn càng trở nên đậm hơn, giống như có người nào dùng dao rạch lại những đường đó, tựa như muốn đem dấu hiệu này khắc sâu vào người hắn, hắn có thể nhìn thấy máu chảy ra từ những vết nứt trên da.

Đáng lẽ hắn không nên cứu Potter, Chúa tể hắc ám tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Không, có lẽ còn một cách. Nếu hắn sửa được chiếc tủ biến mất, có lẽ sẽ bù đắp được một chút.

Draco hơi ngẩng đầu, nhìn Narcissa đứng trên cầu thang, thì ra hắn đang ở nhà.

Narcissa cũng ngẩng đầu nhìn hắn, “Mẹ, con xin lỗi.”

Con không thể hoàn thành nhiệm vụ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net