DRACO MALFOY, DRAMA LIAMA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Malfoy.

"Cô đang vuốt ve tôi à, Granger?"

Anh thật dễ thương còn mềm mại nửa aaaaaa,” cô nói, hơi đỏ mặt.

“Để tôi xem nào,” Harry nói. Anh  cũng với tay qua hàng rào và vuốt ve cổ Malfoy.

Malfoy thở dài mãn nguyện, mí mắt rũ xuống. Sau đó anh ta lắc mình và cụp tai. “Tôi không phải thú cưng,” anh sụt sịt. "Vui lòng lấy bất cứ loại tóc nào coi cần và để tôi một mình VỚI ĐÓNG CỎ CỦA TÔI!"

Hermione vội vàng xin lỗi và nhổ vài sợi tóc khỏi cổ Malfoy, phớt lờ tiếng kêu đau thảm thiết của anh ta. “Harry, mình sẽ gọi cho bồ để báo cho biết thuốc giải đang hoạt động như thế nào,” cô nói trước khi quay trở lại ngôi nhà và Harry's Floo.

Harry quay sang lườm Malfoy. "Mày không nên thô lỗ với Hermione," anh nói. "Cô ấy đang cố gắng giúp đỡ"

"Tao sẽ không cần giúp đỡ nếu CON CHỒN ĐỎ KIÊM BẠN TRAI của cô ấy KHÔNG BIẾN TAO THÀNH LLAMA!!!"

Câm mồm đi,” Harry rít lên. "Mày có muốn nói với mẹ mày rằng mày đang sống ở đây như một con llama không?"

Malfoy đối xử với Harry bằng một cái cười khẩy khác trước khi quay trở lại nhà kho. "Tôi sẽ chỉ ở đây, ĂN ĐỒ CỦA TÔI!"

Harry đã chọn không theo đuổi vấn đề. Thay vào đó, anh quay vào trong và lấy cho mình một lát bánh táo lớn.

xxx

Harry đang vung đũa phép để dọn dẹp nhà cửa thì nghe thấy tiếng đập cửa. Anh nhìn ra ngoài và thấy Malfoy đang đứng trên bậc thềm. Harry mở cửa và bước lùi lại, Malfoy lững thững bước vào trong và nằm phịch xuống cái thảm mới mua của nó.

"Cỏ khô thế nào?" Harry hỏi trong một nỗ lực để tỏ ra lịch sự.

“Thật khủng khiếp, Potter.”

"Ít nhất thì cậu không còn đói nữa, phải không?"

"Không đói bụng, không có."

Thái độ kẻ bại trận của Malfoy khiến Harry lo lắng. "Cậu có khát không? Tôi có thể lấy cho cậu bất cứ thứ gì?"

"Ta đang bị Randy( nói xâu xa hơn là đông dục ấy), Potter."

Harry cảm thấy miệng mình há hốc ra, và phải mất một lúc nó mới ngậm lại được. "R-randy?"

"Thật không thể chịu nổi, Potter, và tao không thể xoa hay thỏa mãn cái ấy ấy VÌ MÌNH KHÔNG CÓ TAY!!!

"Tao hy vọng mày không mong tao giúp mày một tay?"

"Điều đó sẽ rất ngớ ngẩn, Potter."

"Không! Tuyệt đối không!"

"Potter, ta sắp chết ở đây!"

"Malfoy, tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ loại...thú tính nào với cậu, và đó là quyết định cuối cùng."

"Ta không phải cầm thú!" Malfoy đã khóc. "Tôi là một người VÔ CÙNG CÓ THỂ TRÔNG GIỐNG NHƯ MỘT LLAMA!"

"Malfoy, mày là một con lạc đà không bướu!"

Đôi mắt của Malfoy nheo lại suy đoán, và Harry có một Cảm Giác Rất Xấu.

"Potter, tại sao cậu không biến mình thành một con lạc đà không bướu? Cậu lùn, tớ lùn, chúng ta có thể trở thành lạc đà không bướu cùng nhau."

Harry kinh hoàng. Anh không biết điều gì làm anh sốc hơn: đề nghị thái quá của Malfoy, hay thực tế là con cu của anh giật giật theo lời đề nghị đó. Harry cố gắng từ chối yêu cầu của Malfoy một cách hợp lý. "Một phù thủy không thể biến mình thành một con vật trừ khi anh ta là một Animagus."

"Đưa cho tao cây đũa phép của mày và tao sẽ biến mày thánh lạc đà."

"Tay, Malfoy. Mày không có chúng, nhớ không?"

"TAo sẽ giữ cây đũa phép của mày trong miệng của tao!"

"Làm thế nào mày có thể thốt ra câu thần chú nếu mày có một cây đũa phép trong miệng?!"

"Tao sẽ nghĩ ra thứ gì đó, Potter. Tao tuyệt vọng rồi! MÁ NÓ!!TA LÀ LLAMA CÔ ĐƠN CẦN TÌNH YÊU ĐÓ HIỂU KHÔNG!"

Miệng Harry hoạt động, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Cuối cùng, anh ấy giơ hai tay lên trời và nói, "TÔI MÉO QUAN TÂM " Harry quay lưng lại với vị khách không mời của mình và lững thững đi về phía nhà bếp.

“Potter, còn cái bánh táo nào không?”

XXX

"Làm ơn báo cho tớ biết cậu có tin vui đi," Harry rên rỉ khi Hermione gọi điện vào ngày hôm sau. "Malfoy đang phá cái xe dự phòng của mình."

"Mình đã pha xong thuốc giải," Hermione nói. "Tất cả những gì còn lại là để kiểm tra nó. Mình có thể đi qua?"

Harry lùi lại và đợi cho đến khi Hermione bước ra khỏi lò sưởi. "Nếu điều này không hiệu quả, Hermione, một trong số chúng ta sẽ chết," Harry nói. "Tôi sẽ giết Malfoy hoặc chính mình nếu tôi phải chịu đựng hắn lâu hơn nữa."

Hermione nói: “Mình biết là khó khăn lắm, Harry, nhưng hãy thử nhìn mọi thứ từ quan điểm của Malfoy.” "Anh ấy chắc hẳn rất sợ hãi, nghĩ rằng mình sẽ bị mắc kẹt như một con lạc đà không bướu trong suốt phần đời còn lại của mình."

Harry gật đầu, cảm thấy bị trừng phạt thích đáng. Từ đầu đến cuối, anh đã xem xét tình huống từ quan điểm của riêng mình, mà không cân nhắc đến cảm xúc của Malfoy. "Hãy hy vọng điều này hoạt động, phải không?" anh nói với Hermione.

Harry cảm thấy nhẹ nhõm vì Malfoy lại một lần nữa ở trong nhà kho. Anh không muốn phải giải thích với Hermione tại sao anh lại có một con lạc đà không bướu trong nhà. Harry dẫn Hermione ra ngoài, và họ bước vào bãi cỏ qua cổng.

“Malfoy, Hermione đến rồi,” Harry gọi, không muốn làm vị khách của mình giật mình.

Malfoy gặp họ ở ngưỡng cửa mở của nhà kho. Nó phải lùi lại vài bước để Harry và Hermione bước vào căn phòng mờ tối bên trong. "Thuốc giải đã sẵn sàng chưa?" Malfoy hỏi.

"Phải, nhưng không có gì đảm bảo là nó sẽ thành công," Hermione nói.

“Vậy thì uống thôi,” Malfoy khăng khăng. Cái đuôi của nó vẫy tới vẫy lui trong sự háo hức.

Hermione lấy ra một cái lọ có nút đậy từ trong túi và sau đó tỏ ra bối rối. "Tôi đã không xem xét làm thế nào cậu có thể uống nó," cô lầm bầm.

“Cho phép tôi,” Harry nói. Anh lấy cái lọ từ tay cô và mở nút. "Mở rộng ra, Malfoy."

Malfoy thậm chí không buồn tranh cãi; anh ta mở miệng và cho phép Harry đổ lọ thuốc vào. Malfoy nuốt xuống rồi hắt hơi và rùng mình. "Nó thật kinh khủng," anh phàn nàn.

Harry nín thở chờ đợi Malfoy biến hình. Anh tự hỏi liệu Malfoy có khỏa thân không, rồi tự trách mình vì đã nghĩ đến những điều như vậy. Từng phút trôi qua.

"Không phải bây giờ có chuyện gì đang xảy ra sao?" Harry thì thào.

Hermione thở dài. "Rõ ràng, chúng ta đang thiếu thứ gì đó."

"TẠI SAO TÔI VẪN LÀ LLAMA?!"

"Nó không hoạt động, Malfoy," Hermione nói. "Chúng ta sẽ phải thử lại."

"Chúng ta sắp hết thời gian rồi!" Malfoy kêu lên. "Tôi sẽ CÒN NHƯ THẾ NÀY MÃI MÃI!"

Biểu cảm của Hermione trở nên đau đớn khi cô nhìn Malfoy gục xuống một đống rơm.

Harry siết chặt tay cô động viên. "Bồ sẽ tiếp tục cố gắng, phải không?" Cô gật đầu và chạy trốn khỏi nhà kho. Một lúc sau, Harry nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, và nó đoán Hermione đã rời đi qua Floo. Harry muốn xé toạc quần áo của Malfoy vì đã làm Hermione khó chịu, nhưng có vẻ như Malfoy còn nhiều điều đáng buồn hơn. Rốt cuộc thì anh ta vẫn là một con lạc đà không bướu.

“T-tôi xin lỗi lọ thuốc đầu tiên không có tác dụng, Malfoy,” Harry nói, cảm thấy khập khiễng và thiếu sót. Malfoy để cằm rơi xuống ống hút. "Tôi có thể lấy cho bạn bất cứ điều gì?"

"Ta muốn ở một mình, Potter."

Harry không có câu trả lời nào cho điều đó, vì vậy anh ấy rời đi mà không nói một lời nào, tự hỏi tại sao trái tim anh ấy lại nặng trĩu.

       xxx

Harry để Malfoy hờn dỗi cả tiếng đồng hồ trước khi quyết định phải làm gì đó. Anh lấy một chai rượu Scotch từ tủ đựng thức ăn, lấy một cái ly và một cái bát rồi rời khỏi nhà. Harry bước vào nhà kho và dừng lại để mắt thích nghi với không gian tối mờ bên trong.

Malfoy đã không di chuyển.

Trong một giây kinh hoàng, Harry nghĩ rằng Malfoy đã chết.

"Đến để chế giễu ta sao, Potter?"

Harry thở ra nhẹ nhõm. "Không, tôi đến để tỏ lòng thương xót," anh nói. "Tôi đã mang một chai Balvenie đắt tiền để chia sẻ."

Malfoy ngẩng đầu lên. "Balvenie, cậu nói sao? Tôi muốn một ít, NẾU TÔI CÓ THỂ LẤY MỘT CÁI LY!"

Harry vô cùng biết ơn khi thấy Malfoy đã lấy lại được miệng lưỡi sắc bén để tranh luận với mình. "Tôi đã mang một cái bát cho cậu để uống," anh nói.

Đôi tai của Malfoy vểnh ra phía trước. Harry coi đó là một dấu hiệu để tiếp tục. Anh ngồi cùng Malfoy trên đống rơm, đặt cái ly và cái bát xuống, rồi mở chai Scotch. Harry rót một ít vào bát và đặt nó trước mặt Malfoy trước khi tự rót một ngụm rượu Scotch vào ly của mình.

“Thuốc giải độc,” Harry nói, chạm cốc vào bát của Malfoy.

"Mày tin Granger có thể làm được, phải không?"

“Tôi hoàn toàn tin tưởng vào Hermione,” Harry nói trước khi nhấp một ngụm rượu Scotch lâu năm.

"Vậy tại sao anh lại chuốc rượu cho tôi?" Malfoy hỏi.

Harry cười khúc khích. "Tôi muốn xem một con lạc đà không bướu say rượu trông như thế nào."

“Biến đi,” Malfoy lầm bầm. Cậu nhúng mõm vào bát và húp một hơi ầm ĩ. "À, đúng chỗ đó."

Harry uống xong, rót thêm một cốc nữa và rót đầy bát của Malfoy. "Gửi Hermione!"

"Gửi Granger!"

xxx

"...đó là khi Pansy hét lên, 'Tôi là người duy nhất ở Sliverin mà cô CHƯA ngủ cùng sao?!'"

Harry cười và ngồi xuống tấm lưng đầy lông của Malfoy. "Cô đã nói, 'Sliverin'," anh thở hổn hển.

"Phải, đó là hội của ta, Potter. Có gì vui thế?"

Harry tháo kính ra và dụi mắt. "Tôi không phải là thành viên," anh nói. "Chúng ta đã nói về vấn đề gì vậy?"

“Scotch hảo hạng này,” Malfoy trả lời. Anh gật đầu, rồi rên rỉ. "Ta cảm thấy đầu thật buồn cười."

Harry với lên và tát vào giữa hai tai của Malfoy. "Tôi cảm thấy ổn," anh nói. "Cậu là một llama xinh đẹp... llama xinh đẹp..."

"Potter, đừng vuốt ve tôi nữa. Tôi không phải chó."

"Không, không phải chó...một con lạc đà không bướu xinh đẹp."

"Thêm Scotch đi, Potter!"

xxx

Harry mở đôi mắt lờ mờ và cau mày khi không nhận ra xung quanh mình. Đầu anh đập thình thịch cùng lúc với mạch đập, và có một vị ôi thiu trong miệng anh. Harry cố gắng ngẩng đầu lên và rên rỉ khi những cơ bắp cứng ngắc của nó phản đối cử động đó. Anh nhắm mắt lại và thả tay xuống một bên.

Harry cau mày và ngọ nguậy ngón tay. Anh cảm thấy làn da trần, và nó không phải của anh.

"Thật nhột."

Harry ngồi thẳng dậy, phớt lờ cơn đau trong đầu. Anh há hốc miệng khi nhìn thấy Draco Malfoy trần truồng, nằm bên cạnh anh trong đống rơm.

"Malfoy!" Harry đã khóc.

Malfoy mở to mắt. “Đừng la nữa, Potter,” cậu càu nhàu. "Tôi nhức đầu quá"

"Malfoy, mày trở lại thành người rồi kìa!"

Malfoy ngồi dậy và nhìn xuống chính mình, reo lên sung sướng, rồi rên rỉ và ôm lấy đầu. Cậu nhìn chằm chằm vào Harry từ bên dưới mái tóc bù xù của mình và cười toe toét. "Granger đã làm được," cậu cười toe toét mà không ngậm mồn lại được.

"Tôi biết bồ ấy có thể," Harry nói với một tiếng cười nhẹ nhõm. "Tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy, mày có nghĩ vậy không?"

Malfoy nhún vai, thu hút sự chú ý của Harry vào đường cong hấp dẫn trên lưng cậu ta. “Rượu có thể đóng vai trò là chất xúc tác chăng,” Malfoy nói. Cậu ta đột nhiên phóng người về phía Harry, đẩy Harry trở lại đống rơm khi đang ôm lấy cậu ta một cách phấn khích.

Hãy ăn mừng đi, Potter,” Malfoy nói.

Lông mày của Harry nhíu lại. "Thật là một người phiền phức aaa, Malfoy!"

xxx

Harry chỉnh lại quần áo và từ bỏ ý định nhổ rơm khỏi tóc. Anh ngước lên và thấy Malfoy rùng mình. Rõ ràng là có một cơn ớn lạnh trong không khí, và Harry cảm thấy thương hại vị khách của mình. Anh  cởi áo ra và ném nó cho Malfoy.

"Nào, Malfoy, chúng ta vào trong đi, và cậu có thể tắm nước nóng."

"Và một số thức ăn thực sự cho người đấy?"

“Phải, đồ ăn thật sự,” Harry nói, cười toe toét trước những yêu cầu của Malfoy. "Tôi sẽ nấu ăn trong khi cậu đang tắm."

Malfoy mặc áo sơ mi của Harry và cài khuy giữa chừng. Anh tập tễnh bước đi loạng choạng trên nền nhà thô ráp của nhà kho, nhăn mặt khi làm vậy.

“Tôi sẽ giúp cậu,” Harry đề nghị, vòng tay qua eo Malfoy và để Malfoy dựa vào mình.

Khi họ loạng choạng bước ra khỏi nhà kho, Harry nghe thấy một tiếng thở hổn hển sắc nhọn. Anh quay đầu lại, tim thắt lại khi nhìn thấy người hàng xóm đang đứng trong sân nhà mình với cái miệng há hốc.

"MÁ ƠI!!! BÀ DIPPLE!! TÔI CÓ THỂ GIẢI THÍCH...!!!!"

      

             END ( tội nghiệp Harry)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net