Chương 30: Lạc cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Tử đưa tay gạt sạch nước mắt trên má. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn mình trước gương.

Hốc mắt vì khóc lâu mà sưng đỏ, tóc tai rối bù. Miệng trong vô thức nhẻn miệng cười một cái.


Là sự khinh bỉ tột cùng. Phải cô khinh bỉ chính bản thân mình. Yếu đuối!? Cô tưởng khái niệm đó đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí Hàn Sư Tử. Nhưng không, cô vẫn vậy. Quá mong manh và yếu đuối. Điều này làm cô rất không thích, và chắc chắn anh họ cô cũng vậy.

"Không, không bao giờ anh bỏ rơi em. Đừng bao giờ nghĩ đến nó, vì việc đó sẽ không bao giờ xảy ra."

Trái tim Sư Tử le loi vài tia ấm áp. Ánh mắt cũng dịu dàng dần, ôn nhu mà ấm áp.

Phải, cô không bao giờ một mình. Anh Yết sẽ luôn bên cạnh cô, mãi mãi.

Đó là lý do tại sao cô nghĩ mình rất cần anh. Một bờ vai sẵn sàng cho cô ngã vào, một tấm lưng đủ rộng để cô dựa dẫm. Một cái ôm ấp áp sưởi ấm trái tim của cô. Bấy nhiêu là quá đủ với Sư Tử.

_Sư nhi!?

_Anh Yết!? Vào đi anh.

Thiên Yết nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Nhìn bộ dạng của em gái không tránh khỏi đau lòng.

_Sư nhi, hôm nay anh..

_Anh lại định xin lỗi!? Lúc nào cũng thế. Tại sao anh lại dành hết mọi lỗi lầm về mình hả!? Em không dám chắc em có thể làm anh thấy hết đau khổ nhưng ít ra..Em vẫn ở đây, bên anh. Cùng nhau san sẻ mọi chuyện. Như vậy không phải rất nhẹ lòng sao anh!?


Nhìn cô em gái đang ôm lấy mình. Tim Thiên Yết như muốn nhảy khỏi lồng ngực.


Hạnh phúc quá!


Thứ chất lỏng chảy trên má Thiên Yết liền bị Sư Tử gạt sạch.

_Sư Tử, anh hiểu rồi. Vì đơn giản chúng ta là gia đình đúng không!?

Gật nhẹ đầu Sư Tử cười tít mắt..Vòng tay siết chặt lấy cơ thể rõ ràng rộng lớn hơn mình rất nhiều.

_Gặp được anh, em rất hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em, rất cảm ơn anh.

Căn phòng đột nhiên im lặng.

Thiên Yết lại một lần nữa cướp lấy môi em gái.

Nụ hôn mãnh liệt ấy đã được Sư Tử đáp lại.

------

_Thiên Bình, mày sao lại ở đây.!?

Thiên Yết khó hiểu nhìn thằng bạn đang ngồi yên vị trên ghế sofa. Tay chỉnh lại mái tóc Thiên Bình cất giọng đều đều.

_Đến đón bạn gái đi hẹn hò, không cần mày quản.

_Bạn gái!? Nhưng tại sao lại ở nhà tao.

Sư Tử bước xuống nhà, bắt gặp Thiên Bình đã ở dưới đợi sẵn. Vui vẻ tiến lại.

_My love!! Đợi tớ lâu chưa!?

_Tất nhiên là chưa, đợi bạn gái là niềm vinh hạnh của tớ nha.

Sau đó cả hai bật cười khúc khích.

Nhận ra bầu không khí đang lắng xuống bởi khí lạnh phát ra từ tảng băng di động đứng bên kia.

_Thiên Bình, bạn gái mày là...Em gái tao!?

_Ờ..Sao hả sao hả!? Bất..


Thiên Yết nhăn mặt, nắm lấy tay Sư Tử kéo vào kho. Không quên khóa cửa lại cẩn thận.


_A..

Sư Tử cảm thấy thật nặng. Cả cơ thể Thiên Yết đè lên người cô. Mặt mày hầm hầm giận dữ.

_Sư...Em và tên khốn đó..Tại sao lại quen nhau.

_Yết..Đó đó là..Ặc..buông em ra Yết.

Gương mặt nhăn nhó sắp khóc của Sư Tử thu vào tầm mắt của Thiên Yết. Anh hoảng hốt buông tay ra.. Trên cổ Sư Tử còn in hằn vết tay của anh.

_Sư...Anh xin lỗi.

_Yết, tại sao lại tức giận!? Em và Thiên Bình chỉ là hẹn hò thôi mà.

Thiên Yết ôm lấy đầu, lắc đầu nguầy nguậy. Hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng của Sư Tử nữa.

_Sư Tử..Cho anh hai xin lỗi...Anh không cố ý..Thật đó, anh không cố ý làm em bị thương. Nên tha lỗi cho anh và...Đừng bỏ rơi anh..Làm ơn.

Lần đầu tiên Sư Tử thấy bộ dạng này của Thiên Yết. Sự đau đớn tột cùng của anh chỉ một giây là cô có thể ghi nhớ.

_Yết, bình tĩnh. Em ổn, không sao hết. Em không giận anh, càng không bỏ rơi anh. Nên làm ơn bình tĩnh lại đi.

Thiên Yết sực tỉnh..Nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại.

_Yết, tại sao anh lại tức giận!?

_Anh không những tức giận..Mà còn cảm thấy khó chịu nữa. Nhìn em vui vẻ cười đùa với người con trai khác, anh không cam tâm.

_Sao lại vậy!?

_Vì anh ích kỉ. Mong muốn anh là thằng con trai duy nhất mà em quan tâm. Đáng hét, anh ghét bản thân mình.

Sư Tử trong vô thức giọng nói của cô bật ra đều đều. Nhìn Thiên Yết..Đôi mắt màu khói trở nên nghiêm túc .

_Yết, em nghĩ nó không phải là tình cảm anh em đâu. Nó hơn thế rất nhiều...

Thiên Yết cúi gầm mặt không ngước lên nhìn Sư Tử lấy một cái.

Phải, đó làm sao có thể làm tình cảm anh em. Trong khi với Thiên Yết từ lâu, đã dành trọn tình cảm cho em gái.

Một thứ cảm xúc...Không nên có.

_Trả lời em đi, rốt cục anh xem em là thế nào!?.

_Em gái, chắc chắn là vậy. Nhưng anh lại là một tên siscon..Vậy thôi.

Những lời nói trái lòng khiến Thiên Yết khó chịu lắm, giọng lạnh lẽo đến cô còn rùng mình.

Thở phào mấy cái. Sư Tử cười tít mắt.

_Em còn tưởng..À mà thôi. Anh hai em và Thiên Bình chỉ làm theo thỏa thuận. Thiên Bình giúp em và em phải đền ơn cậu ta. Chỉ ba ngày thôi..

3 ngày!? Đối với cậu cứ như 300 ngày vậy. Khẽ thở dài, gật nhẹ đầu.

_Được rồi, em đi đi. Nhớ cho kĩ..Nó dám làm gì em..Về đây anh xử, xử đẹp hết.

Sư Tử vui vẻ leo xuống, chạy ra cửa.

-----

Sư Tử và Thiên Bình kéo nhau đến khu vui chơi theo lời đề nghị của "bạn gái".

_Ui ui..Đông dữ ta.

Ai đó hớn hở hét lên.

_Đứng đây, tớ đi mua vé.

Thiên Bình xoa xoa đầu cô. Sau đó chạy đi.

Sư Tử ngắm nhìn bầu trời. Đầu suy nghĩ vu vơ đi đâu đó.

Hôm nay trời thật đẹp.

----

End chap 30






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net