Chương 42: Hãy tin tưởng vào tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc mô tô phóng thẳng ra đường lớn. Hòa mình vào dòng người tấp nập.

Sư Tử mím chặt môi, mi tâm nhíu lại, vòng tay càng thêm siết chặt lấy cậu bạn.

Xử Nữ nắm lấy bàn tay cô trấn an, phong thái vẫn là tập trung cao độ nhưng trong lòng thì rất lo lắng. Rốt cục là có chuyện gì xảy ra chứ.

_Sư Tử, cậu và Thiên Yết đã giấu tớ, à không là tất cả bọn tớ điều gì đó phải không?!

_Giấu, không đâu. Tớ định khi nào Bảo Bình khỏe lại sẽ nói.

Lắc đầu, khép hờ mắt. Mái tóc vàng nắng sau chiếc nón bảo hiểm bay trong gió, Sư Tử trả lời cậu lớp trưởng.

_Tớ hiểu rồi, nhưng đừng lo lắng nữa. Chúng ta sắp đến rồi mà.

Bàn tay nắm chặt tay Sư Tử, Xử Nữ mỉm cười nhẹ. Có lẽ phần nào trong cậu muốn cô bình thường trở lại, và tất nhiên cô hiểu điều đó hơn ai hết. Hít một hơi thật sâu, gật nhẹ đầu, người dựa vào cậu, mắt nhắm lại.

-----

_Anh Yết.

Sư Tử lẫn Xử Nữ chạy lại, hơi thở của cô có phần gấp gáp. Mồ hôi rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, tay nắm chặt vào nhau.

_Sư nhi.

Thiên Yết quay sang cô em họ, đôi mắt nâu khói đanh lại, biểu lộ sự tức giận.

_Yết, anh không sao chứ!? Có có..bị thương không anh!?

Sư Tử nhìn anh họ, mắt chất chứa lo lắng tay nắm lấy tay cậu.

_Anh.. vô dụng quá.

Cắn môi, ngã người vào người đối diện, mắt nhắm lại mệt mỏi.

Xử Nữ nhìn Thiên Yết vốn trước sau vẫn luôn lạnh nhạt và không bao giờ chọn cách dựa và ai đó, vậy mà hiện giờ lại mệt mỏi dựa vào em gái. Trong lòng có chút khó chịu...

_Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn mà. Với lại, a thật may quá, anh bình an là tốt rồi.

Ôm lấy cơ thể to lớn, Sư Tử thở phào nhẹ nhõm.

_Rốt cục ở đây có chuyện gì thế?

Xử Nữ chợt cảm thấy khó hiểu, cảnh sát giao thông ở khắp mọi nơi, cùng với đống đỗ nát là dư tàn của vụ tai nạn xe nào đó. Mắt đảo quanh, cuối cùng lại dừng trên gương mặt của thằng bạn, và tất nhiên với câu hỏi hết sức bình tĩnh.

_Cậu ta chết rồi.

-----

Theo như lời Thiên Yết, người-ngu-ngốc-trở-thành-quân-cờ-của-Hàn-chủ-tịch và gây-ra-tai-nạn-máy-bay nay đã nhắm mắt từ giã cõi đời, hay nói đúng hơn. Trong sự sợ hãi tột cùng khi liên tục nhận được các biện pháp tra tấn khủng khiếp từ người của cậu, anh ta đã bỏ chạy, bỏ chạy tất cả. Nhưng ai biết được, một chiếc xe tải lao tới trong khi anh ta cố sang đường trong khi đèn giao thông còn đang sáng.

Thật là ngu ngốc, trước sau đó là kết cục chính đáng cho hắn ta thôi.

Nhưng đó không phải là điều mà Thiên Yết mong muốn. Mặc dù, thật lòng thì trong tâm can cậu chỉ muốn tên đó chết đi. Nhưng, tên đó là nhân chứng duy nhất, mà cậu có để buộc tội Kỉ Sơn- ba cậu.

Và cậu biết, chiếc xe tải đấy..Cũng là do ông ta gây ra.

_Mày nói cái gì!? Vụ tai nạn máy bay không phải do trùng hợp ngẫu nhiên ư!?

Thiên Bình như mất bình tĩnh, miệng mở to, cố hỏi lại để chắc chắn mình không nghe nhầm.

_Phải, là có người đứng sau mọi chuyện.

Thiên Yết đẩy thằng bạn ra xa, gần quá rồi -_-

_Hừm..Là ai mới được!?

Ma Kết nhíu mày, mắt chớp chớp mấy cái, rồi lại khép hờ lại.

_Là ba của tụi tớ, ha~ Thật buồn cười đúng không!? Khi ba của tớ cố gắng giết tớ.

Sư Tử mím chặt môi, đôi vai hơi run lên.Liền nhận được cái ôm vào lòng.

Ngựa ngố!?

Nhân Mã ôm cô vào lòng, chỉ đơn giản là cái ôm nhẹ nhàng thôi mà..Tại sao lại ấm áp thế!?

_Tớ biết, à không là tớ còn nhớ. Vẻ mặt của cậu như thế nào, khi kể về ba của mình. Tớ không phải là cậu nên không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng tớ thấy khó chịu, khó chịu lắm khi cô bạn của tớ gặp phải những chuyện mà cô ấy không hề muốn.

Những lời nói của Nhân Mã như khắc sâu vào trái tim cô. Đôi mắt nâu khói híp lại, trên môi là nụ cười rạng rỡ.

Buông cô ra với sự luyến tiếc, Nhân Mã khẽ xoa đầu cô, nhẹ nhàng và chứa chất ôn nhu.

_Sư Tử, tớ nghĩ tớ cũng như cậu ta vậy. Vì tớ vẫn luôn muốn nụ cười của cậu mãi trên môi thôi, nhé.

Song Tử mỉm cười, quỳ gối nắm lấy tay nhỏ. Mắt nhìn thẳng vào cô, hơi nghiêng đầu. Hơi ấm từ lòng bàn tay cậu...

_Nè hai đứa kia. Lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta á!?

Kim Ngưu mặc dù miệng làu bàu trách mắng, nhưng ánh mắt là sự đồng tình tuyệt đối.

_Đúng đó đúng đó.

Thiên Bình chu môi đáng yêu, nhưng sau đó lại bật cười, ui! Tự nhiên có người suy nghĩ giống mình, tất nhiên là vui rồi.

_Tao biết tụi mày lo cho em gái tao nhưng làm ơn xê xê ra, -_- Tao thiến bây giờ.

Thiên Yết mặt cuối cùng cũng giản ra. Nhưng tất nhiên sau đó là bộ mặt trừng lên hù dọa.

_Ui ui, quỷ satan hiện hình ><

Bạch Dương lên tiếng chọc ghẹo. Thiên Yết nghe xong lập tức nỗi xung thiên.

_Nói lại xem, con cừu xiên nướng này.

Một màn rượt đuổi bắt đầu, và tất nhiên con cừu ngây thơ nào đó lập tức bị tóm, cùng với vẻ mặt đau đớn làm sao. ('^ ')

_Giờ thì thấy khá hơn chưa, tiểu thư.

Ma Kết đặt nhẹ tay lên vai cô, miệng mấp máy thì thầm.

_Ưm, vui lắm. Cảm ơn...Cảm ơn rất nhiều, lớp S.

Nhìn cô bạn vui như vậy, mấy anh chàng kia lập tức cười theo.

_Ara, tao muốn nói thêm về vụ máy bay, ra đây với tao đi Yết.

Kéo tay thằng bạn, Bảo Bình nhăn mày, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Sư Tử hơi nhìn ra cửa, hình ảnh người mẹ hiện lên trong đầu cô.

Cô chợt nhận ra, mai là ngày quan trọng với mẹ cô.

_Nếu tớ nhớ không lầm thì mai là ngày giỗ của mẹ Hân nhỉ!? Ta cùng đến đó nhé, ý tớ là..nếu cậu không phiền khi có tớ đi theo.

Song Ngư thì thầm bên tai cô bạn, Sư Tử mỉm cười, gật nhẹ đầu.

_Cảm ơn cậu, chắc mẹ Hân sẽ vui lắm cho xem.

_Mẹ Hân!?

Sư Tử lập tức nhận được những cái nhìn khó hiểu của đám bạn.

_Đó là mẹ tớ, người phụ nữ tớ yêu nhất trên đời.

_Oa...Bọn tớ có thể gặp bác ấy không, ý tớ là mẹ Sư nhi ấy.

Mím chặt môi, Sư Tử chợt cười khì.

_Bà ấy..đã mất lâu lắm rồi. Trước khi, tớ gặp anh Yết.

_Hễ!!!!

----

Bảo Bình tựa vào lan can, mắt hơi nhíu lại.

_Muốn nói gì!?

_Ba mày, là ai!?

Thiên Yết hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Bảo Bình. Mắt nâu khói đanh lại..

_Người đàn ông khiến tao thấy ghê tởm..Đó là tất cả những gì tao nghĩ về ông ta, người đàn ông vốn..Từ lâu đã không có tư cách để tao gọi bằng ba.

Nhìn vào đôi mắt của thằng bạn. Bảo Bình có thể thấy sự đơn độc và đau khổ trong đôi mắt ấy.

Nó rất giống cậu, và tất nhiên đó là sau khi người bà yêu quý ấy ra đi.

Trước khi cậu kịp nhận ra..Hôm ấy là ngày sinh nhật của cậu.

Hôm ấy..Là một ngày buồn, một quá khứ cậu chẳng thể nào buông bỏ.

_Tại sao ông ta lại cố giết cô ấy, chẳng phải Sư Tử là..

_Con ư!? Tao không nghĩ vậy. Người đàn ông ấy chưa bao giờ tao có thể hiểu.. Nhưng tao có thể nhận ra hay nói đúng hơn là chắc chắn rằng..Hàn Kỉ Sơn..Không hề xem con bé là con, ha~ Thật buồn cười phải không!?

Không khí chợt im lặng, chẳng ai lên tiếng nữa cả.

Đến khi Thiên Yết lên tiếng phá vỡ nó, cũng là lúc cậu định đi vào trong.

_Không có chuyện gì nữa thì tao đi..

_Mày và Sư Tử..liệu có tin tưởng lớp S không!?

-----

End chương 42











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net