Chương 5: Dursley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
"Chào dì, con tên Harry Potter, con của mẹ Lily và cha James."
.
.
.

*****

Nhà số 4 đường Privet Drive, ông bà Dursley tự hào nói rằng gia đình họ đều là những công dân bình thường. Bà Dursley là một người phụ nữ cao gầy với cái cổ dài, tên Petunia Dursley, trước kia họ Evans. Chồng bà, Vernon Dursley, chủ của một công ty sản xuất máy khoan lại trái ngược vợ với thân hình to lớn và bộ râu mép vĩ đại, ông gần như không có cổ (vì nó được thay thế bằng mỡ). Họ có một đứa con trai tên Dudley, nó chẳng khác gì cha mình nhưng ông bà Dursley vẫn cho rằng nó còn rất gầy.

Nhìn tổng thể mà nói, họ kì thật rất bình thường.

Sáng sớm chủ nhật, Petunia sửa soạn cho con trai bảo bối của mình thật kĩ lưỡng, lo xong bữa sáng đầy chất dinh dưỡng cho nó bà mới yên tâm mà cho con trai ra ngoài chơi.

"Thôi nào cục cưng, ngoài đó rất lạnh, con choàng nhiều áo vào một chút không khéo sẽ cảm đấy."

Dudley có chút khó chịu khi bị quấn thành một cục bông đủ màu. Nó gắt gỏng giãy giụa kéo lỏng khăn choàng trên của.

"Nó khó chịu lắm mẹ à."

Hai người qua qua lại lại một hồi, nó vẫn là bị ép mặc một đống vải trên người rồi mới được đi chơi.

Thằng nhóc đó đi không lâu, tiếng chuông cửa lại vang lên. Petunia đang loay hoay dưới bếp lớn tiếng đáp lại:

"Chờ một chút!"

Cạch.

Cánh cửa vừa mở ra, bà có chút ngạc nhiên nhìn đứa trẻ trước mặt. Một đứa nhóc tóc nâu rối tầm năm sáu tuổi đang mỉm cười nhìn bà, nhưng khiến bà chú ý nhất là đôi mắt xanh lục lấp lánh trong suốt không lẫn tạp chất. Ánh mắt đó rất quen thuộc, lần cuối bà thấy nó, có lẽ là rất lâu về trước.

Lily. . .

Đứa trẻ, Harry Potter nhẹ nhàng mỉm cười nghiêng đầu nhìn dì, môi mỏng mấp máy ra âm thanh trong trẻo đáng yêu: "Chào dì, con là Harry Potter, con của mẹ Lily và cha James. Hẳn là dì còn nhớ họ chứ?"

Cậu nhận thấy đôi mắt của dì chứa đầy sự ngạc nhiên, hoảng hốt, còn có. . . hoài niệm. Ý cười nhàn nhạt trên môi ngày càng đậm.

"Ồ, ngại quá thưa cậu Potter. Tôi không nhớ rằng mình có quen ai tên giống như cậu vừa nói. Mời cậu về cho." Petunia tỏ vẻ khó chịu, phủ nhận mọi chuyện cậu vừa nói rồi có ý muốn đuổi người. Nhưng là, câu nói ngọt ngào như biết trước ý định của bà mà vang lên.

"Dì thật sự không muốn biết, mẹ Lily sống thế nào sao?" Động tác đóng cửa chợt dừng lại. Petunia cắn răng suy nghĩ, cuối cùng thở dài rồi né sang một bên. Harry hiểu ý đi vào.

*****

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau. Harry vô cùng bình tĩnh, nhưng Petunia lại hoảng hốt tột độ. Thanh âm run rẩy lên tiếng: "Con nói, Lily đã. . ." Nhận được cái gật đầu, bà ôm mặt bật khóc.

Harry thở dài, đưa dì một cái khăn tay thêu chữ LP. Petunia không dùng nó mà run rẩy chạm vào đường nét quen thuộc luôn tồn tại trong kí ức của bà.

"Là Lily thêu. . . có phải không?"

"Vâng. Mẹ có thêu mấy cái, cái này, là bảo con mang đến cho dì." Chợt nhớ tới gì đó, cậu "a" lên một tiếng. "Linh hồn của mẹ còn trong trang viên Potter, dì có muốn đến không ạ?"

"Không cần. Con. . . sống tốt chứ?" Bà lắc đầu. Cẩn thận đặt chiếc khăn tay lên bàn, bà đau lòng nhìn đứa bé nhỏ nhắn trước mắt. Ba tháng tuổi đã mất đi cha mẹ mà đứa bé vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, bà dù không thích nơi quái quỷ kia vẫn không thể ghét bỏ nó được.

"Vâng, con rất tốt. Ở trang viên có linh hồn của mấy vị tổ tiên cùng cha mẹ đều rất thương con, dì không cần lo đâu ạ. A, cái này, cái này, còn cái này nữa, con tặng dì." Harry đem ra lần lượt ba hộp hình chữ nhật với kích thước vừa phải.

"Đây là 10 bình dược Dưỡng Nhan, dì yên tâm đi, mấy bình này đã được cải tiến nên dù là người không có phép thuật cũng có thể dùng được." Đồ của hẹ thống mắc muốn chết hà~ ( ≧Д≦).

"Còn hộp này là đồ bổ, dì gầy như vậy nên ăn nhiều một chút mới tốt. Còn cái này, đây là mấy món đồ Muggle được cải tiến để sử dụng ở thế giới phù thủy, dì có thể dùng điện thoại này để liên lạc với con nha~ con có lưu số sẵn rồi, hì hì."

Petunia không quan tâm một loạt đồ mắc tiền mà vẫn chăm chú đứa bé đang hào hứng quảng cáo sản phẩm của nhà Potter mà bật cười.

Chị quả thật không cách nào chán ghét đứa bé của em, Lily à.

Cạch. . .

"Mẹ, nhà mình có khách sao?" Dudley chạy rầm rầm vào phòng khách, lớn tiếng hỏi. Petunia cười cười đứng dậy kéo nó qua ghế ngồi cạnh bà. "Harry, đây là con dì, Dudley. Dudley, đây là em họ con, Harry Potter. Hai đứa nhớ phải thân với nhau đấy."

Harry cuối đầu chào, mỉm cười đáng yêu dùng thứ âm thanh ngọt chết người gọi một tiếng: "Anh họ."

Petunia ôm tim. Thằng bé thật đáng yêu ~!

"À, ừm, anh có thể gọi em là Harry không?" Dudley có chút bất ngờ vì họ đột nhiên xuất hiện này.

"Vâng ~~~."

Bản tính trẻ con của hai đứa nhỏ vô cùng nhanh chóng hòa hợp. Dudley vô cùng hứng thú với mấy món đồ chơi của Harry, hai đứa nhỏ chơi đùa từ sáng đến chiều không biết mệt.

Nhưng cuộc vui cũng có lúc tàn. Harry phải trở về trang viên Potter, trước khi cậu đi Dudley còn ôm chầm khóc rống lên như thể sinh ly tử biệt, dì Petunia hôn trán cậu một cái rồi dặn phải đến chơi nhiều một chút. Harry vui vẻ tạm biệt rồi bước đi, vào một hẻm vắng người liền độn thổ trở về.

*****

Trang viên Potter, Anh quốc.

Cả giới phù thủy ai cũng biết, người nhà Potter nổi tiếng là thế gia Gryffindor, là hậu nhân của Perevell cao quý, và cũng là. . . đệ nhất thê nô.

Chẳng hạn như, Charlus Potter dù thành bức họa đã lâu vẫn xúm xa xúm xít bên vợ với châm ngôn:

Một - vợ luôn đúng

Hai - vợ không bao giờ sai

Ba - nếu vợ sai xem lại hai điều trên.

Cũng chẳng hạn như James Potter không sợ trời không sợ đất, nổi tiếng lưu manh quậy phá cũng chẳng dám cãi lại vợ mình là Lily Potter. Vợ bảo đi hướng Đông không dám đi hướng Tây, vợ nói nó cong anh không dám nói nó thẳng, vợ nói gà trống đẻ trứng thì nó chắc chắn phải đẻ trứng!!!

Mà lúc này trong bức họa, hai vị thê nô nào đó rất bình thản mà đấm lưng xoa bóp cho vợ. Harry cười trừ đen mặt nhìn họ.

[Kí chủ, cẩu lương ăn ngon không?]

Krisling! Cút đi tìm bạn lữ của ngươi đi!

[À, nhắc mới nhớ. Tôi có hẹn, đi trước đây, bye bye ♡(ӦvӦ。).]

Harry: (#`д')ノ *lật bàn*

Lily dịu dàng mỉm cười nhìn con trai: "Con gặp chị Petunia rồi sao? Chị ấy có. . ." cô thoáng ngập ngừng khi nói đến người chị đã lâu không gặp.

Harry hiểu ý của mẹ, dùng giọng hào hứng ngọt ngạo kể lại.

"Dì rất tốt, rất thương con. Dì còn khóc khi biết mẹ mất nữa, nhưng dì không chịu đến trang viên. Còn có anh họ Dudley. . ."

Các vị tổ tiên cười phá lên nhìn người thừa kế. Dù là thiên tài đến đâu, Harry cũng chỉ là một đứa trẻ đáng yêu trong mắt họ ~~~.

*****

Là người có tâm hãy cho tác giả một dấu sao và bình luận để có động lực viết chương mới nào *^O^*.

Tác giả: dạo này đang thiếu muối trầm trọng, ta lặng đây ~~~.

anhthunguyn1148 xin lỗi nàng, ta trễ hẹn với nàng rồi (;ŏ﹏ŏ)

Spoil nhẹ nhẹ chương sau: phiên ngoại chị chị em em ~~~ ┐('∇`)┌.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net