Chương 19 - Sư Tử Và Rắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xanh xao và có tuyết phủ trên mái tóc. Khi nó thấy Harry và Hermione, nó đứng sững lại trên đường.
"Bạn đã ở đâu vậy?" Hermione lo lắng hỏi, nhảy bật lên.
"Đi dạo," Ron lầm bầm. Nó vẫn đang đeo những thứ của nhà Gryffindor.
"Trông bạn đóng băng rồi kìa." Hermione nói. "Đến đây và ngồi xuống đi!"
Ron đi tới chỗ cạnh lò sưởi và ngồi chìm vào chiếc ghế xa Harry nhất, không hề nhìn vào nó. Trái Snitch ăn trộm phóng vèo vèo trên đầu tụi nó.
"Mình xin lỗi," Ron nhìn xuống chân lầm bầm.
"Vì cái gì?" Harry nói.
"Vì nghĩ rằng mình có thể chơi Quidditch," Ron nói. "Mình sẽ xin thôi đầu tiên vào ngày mai."
"Nếu bạn bỏ," Harry gắt gỏng nói. "Sẽ chỉ còn lại ba cầu thủ trong đội." Và khi Ron nhìn lên bối rối, nó nói. "Mình vừa bị cấm suốt đời. Fred và George cũng vậy."
"Cái gì?" Ron kêu lên.
Hermione kể cho nó toàn bộ sự việc; Harry không thể chịu đựng để kể lại một lần nữa được. Khi cô bé kết thúc, Ron nhìn đau khổ hơn bao giờ hết.
"Đó là lỗi của mình - "
"Bạn chẳng làm mình đấm Malfoy," Harry tức giận nói.
" - nếu mình không chơi Quidditch quá tệ - "
" - chẳng liên quan gì tới cái đó cả."
" - cái bài hát đó đã xúc phạm mình - "
" - nó xúc phạm tất cả mọi người -"
Hermione đứng dậy và đi tới bên cửa sổ, tránh xa cuộc tranh cãi, dựa vào tấm kính ngắm nhìn tuyết rơi.
" Nghe này, chấm dứt nó đi, được không!" Harry nói ầm lên. "Bạn không cần tự đổ lỗi cho bản thân vì mọi thứ, nó cũng đủ tệ lắm rồi!"
Ron không nói gì ngoài việc ngồi nhìn buồn bã vào đường viền áo choàng ẩm ướt của mình. Sau một lúc nó nói trong giọng thẫn thờ. "Đây là điều tồi tệ nhất mình đã từng phải chịu trong đời."
"Hãy tham gia đội đi!" Harry nói chua chát.
"Ừm," Hermione nói, giọng cô bé hơi run run. "Mình nghĩ có một thứ có thể làm các bạn vui lên."
"Ồ gì vậy?" Harry ngờ vực hỏi.
"Ừh" Hermione trả lời, quay lại từ cánh cửa sổ tối đen như mực, lốm đốm tuyết, một nụ cười rộng nở ra trên khuôn mặt cô bé. "Bác Hagrid đã quay trở lại."



♡₊˚ 🦢・₊✧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC