Chương 30 - GRAWP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói.
"Phải," bác Hagrid nói. "Đi thôi, nhanh lên nào, trước khi ai đó bám theo chúng ta!"
Harry và Hermione nhìn nhau, sau đó luồn mình dưới những cái cây, theo sau bác Hagrid, lúc này đã bỏ bọn chúng khá xa trong bóng tối âm u mầu xanh, cái ná trong tay bác. Harry và Hermione chạy theo để bắt kịp bác.
"Hagrid, tại sao bác lại phải mang theo vũ khí?" Harry nói.
"Chỉ để phòng xa thôi," bác Hagrid nói, nhún đôi vai khổng lồ.
"Bác không hề mang theo cái ná của bác vào hôm bác chỉ cho chúng cháu những con ngựa có cánh Thestrals," Hermione rụt rè nói.
"Bởi vì chúng ta sẽ đi xa hơn nhiều," bác Hagrid nói. "Và dù sao, ngày hôm đó cũng xảy ra trước khi Firenze rời khỏi Khu Rừng Cấm mà?"
"Tại sao việc ông Firenze rời bỏ Khu Rừng lại làm ọi việc lại khác đi được?" Hermione tò mò hỏi.
"Bởi những những con nhân mã khác đã bị bác làm cho tức giận," bác Hagrid lặng lẽ nói, vẫn liếc nhìn xung quanh. "Bọn họ đã - ờ, không thể gọi là thân thiện được — nhưng chúng ta thu xếp ổn thoả với nhau". Chúng ta kết bạn với nhau, nhưng bọn họ luôn thay đổi hẳn thái độ mỗi khi ta muốn có một lời tiên tri. Không một lời nào nữa."
Bác thở dài.
"Ông Firenze nói là bọn chúng rất tức giận bởi ông ấy bỏ đi làm việc cho cụ Dumbledore," Harry nói, nó vấp vào một cái rễ trồi lên khỏi mặt đất khi mải theo dõi câu chuyện của bác.
"Phải," bác Hagrid nặng nề nói. "Phải đó, giận dữ cũng không thể diễn tả hết đâu. Ruddy giận tím gan tím ruột. Nếu bác không vào đó, bác nghĩ là bọn chúng đã đá ông Firenze đến chết rồi -"
"Bọn chúng đánh ông ấy?" Hermione nói, giọng rất sững sờ.
"ừ," bác Hagrid cộc cằn nói, và rẽ lối đi qua những cái nhánh cây mọc sà gần mặt đất. "Đến cả nửa bầy xông vào ông ấy."
"Và bác đã chặn chuyện đó lại?" Harry nói, trong cậu hết sức ngạc nhiên và có vẻ bị gây ấn tượng mạnh. "Một mình bác?"
"Dĩ nhiên là bác ngăn lại, làm sao bác có thể đứng nhìn bọn chúng giết ông ta được?" bác Hagrid nói. "Rất may là bác đi ngang qua đó đúng lúc… và bác nghĩ là ông Firenze có thể nhớ đến điều đó khi bắt đầu gửi cho bác những lời cảnh báo ngu ngốc!" bác bất ngờ thêm vào với vẻ nóng nảy.
Harry và Hermione nhìn nhau, giật mình, nhưng bác Hagrid, vẫn còn rất giận dữ không nói thêm chi tiết nữa.
"Dù sao," bác nói, hơi thở nặng nề hơn bình thường, "sau chuyện đó, những con nhân mã đã rất tức giận với bác, và rắc rối là ở chỗ bọn chúng có nhiều ảnh hưởng trong Khu Rừng Cấm này … bọn chúng là những sinh vật thông minh nhất ở đây."
"Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây phải không hả bác Hagrid?" Hermione hỏi. "là vì những con nhân mã phải không?"
"à, không đâu," bác Hagrid nói, lắc đầu phản đối mạnh mẽ, "không, không phải là vì bọn chúng đâu. Dĩ nhiên là bọn chúng có thể làm phức tạp thêm vấn đề… nhưng các cháu sẽ biết ngay thôi."
Sau câu nói không rõ ràng đó, bác im lặng và tiến lên phía trước, sải những bước chân dài bằng ba lần bước chân của bọn chúng khiến chúng rất vất vả để theo kịp bác.
Lối đi ngày càng rậm rạp, những cái cây mọc san sát khi bọn họ ngày càng tiến sâu vào Khu Rừng Cấm âm u như trời đã chuyển sang tối. Bọn họ đã vượt bãi trống nơi bác Hagrid chỉ cho bọn trẻ những con ngựa có cánh Thestrals được một quãng khá xa, nhưng Harry không cảm thấy băn khoăn cho tới khi bác Hagrid bất ngờ bước khỏi đường mòn và đi vòng qua những cái cây hướng về khu trung tâm âm u của Rừng Cấm.
"Bác Hagrid!" Harry nói trong khi rẽ một bụi cây rậm rạp đầy gai mà bác Hagrid bước qua dễ dàng để lấy lối đi, và nhớ rất rõ cái gì đã xảy ra với nó vào cái lần nó bước khỏi lối mòn của Khu Rừng Cấm. "Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Thêm một chút nữa thôi," bác Hagrid nói qua vai. "Cố lên, Harry… chúng ta cần đi sát vào nhau."
Phải rất cố gắng mới theo kịp bác Hagrid, bởi những nhánh cây và bụi cây đầy gai mà bác Hagrid bước qua dễ dàng như thể chúng là mạng nhện lại cứ mắc vào quần áo của Harry và Hermione, thường xuyên níu chúng lại khiến bọn chúng cứ vài phút một lần phải dừng lại để gỡ ra. Tay chân Harry nhanh chóng đầy vết cắt và xây xước. Bây giờ, bọn chúng đang ở rất sâu trong rừng, thỉnh thoảng, Harry chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đen to tướng của Hagrid trong bóng tối phía trước. Bất kỳ âm thanh nào cũng đều có vẻ đe doạ trong sự im lặng ngột ngạt này. Tiếng cành cây gẫy vọng lại nghe rất to và tiếng sột soạt nhỏ nhất, cho dù chỉ là do chuyển động vô tình của một con chim sẻ cũng làm cho Harry nhìn vào bóng tối để tìm nguyên nhân. Nó nảy ra ý nghĩ là nó chưa bao giờ cố gắng đi sâu vào Khu Rừng Cấm mà không gặp bất kỳ một sinh vật nào; sự thiếu vắng các loài sinh vật trong rừng gây ấn tượng cho nó như là một điềm gở.
"Bác Hagrid, chúng cháu có thể thắp sáng cây đũa phép chứ?" Hermione lặng lẽ nói.
"ờ… được"," bác Hagrid thì thầm đáp. "Sự thực thì -"
Bác bất thình lình ngừng đi và quay lại; Hermione đi ngay sau bác và bị xô mạnh về phía sau. Harry túm kịp cô bé trước khi Hermione ngã xuống.
"Có lẽ chúng ta nên dừng lại một chút", để bác có thể … ờ...giải thích cho các cháu hiểu," bác Hagrid nói. "Trước khi chúng ta đi đến đó."
"Được lắm!" Hermione nói khi Harry đỡ cô bé đứng dậy. Cả hai đứa thì thầm "Lumos!" và các đầu đũa của bọn chúng loé sáng. Gương mặt của bác Hagrid hiện rõ từ bóng tối nhờ hai chùm ánh sáng đó và Harry nhận thấy bác có vẻ căng thẳng và buồn nữa.
"Thế này"," bác Hagrid nói. "ờ… để xem nào… câu chuyện là…"
Bác thở rõ mạnh.
"Bác phải nói là bác rất có thể sẽ bị đuổi bất kỳ lúc nào," bác nói.
Harry và Hermione nhìn nhau sau đó cùng nhìn bác.
"Nhưng bác đã trì hoãn được việc đó khá lâu -" Hermione ngập ngừng nói. "Cái gì khiến bác nghĩ rằng -"
"Bà Umbridge cho là bác đã bỏ con Đào mỏ vào văn phòng bà ta."
"Có đúng thế không ạ?" Harry nói, trước khi có thể ngừng lại được.
"Không, chắc chắn là không rồi!" bác Hagrid phẫn nộ nói. "Bất cứ chuyện gì dính đến những sinh vật huyền bí là bà ta liến nghĩ ngay là có liên quan đến bác. ờ, các cháu đều biêt là bà ta luôn tìm cơ hội để đuổi bác ngay sau khi bác quay trở về. Bác không muốn đi đâu, dĩ nhiên rồi, nhưng nếu nó không phải là … ờ… tình huống đặc biệt, bác phải giải thích cho các cháu để... ờ, có lẽ bác phải ra đi ngay bay giờ, trước khi bà ta tìm ra cớ để đuổi bác ngay trước toàn thể trường học, giống như bà ta đã làm với cô Trelawney."
Cả Harry và Hermione kêu lann phản đối, nhưng bác Hagrid đã vẫy vẫy bàn tay to tướng tỏ vẻ không đếm xỉa đến ý kiến của bọn chúng.
"Đó chưa phải là ngày tận thế đâu, bác sẽ có thể giúp đỡ cụ Dumbledore nếu bác đi khỏi đây, bác có thể hữu dụng cho Hội Huynh Đệ. Và các cháu còn có bà Grubbly-Plank, ờ...và - và các cháu sẽ vượt qua kỳ thi thôi …"
Giọng bác run run và vỡ ra.
"Đừng lo cho bác," bác vội vàng nói khi Hermione định vỗ vỗ vào cánh tay bác. Bác lôi ra từ trong túi áo chẽn một cái khăn mùi xoa chấm to tướng và dùng nó để lau mắt. "Thế này, bác sẽ không cho các cháu biết chuyện này nếu như bác không bị buộc phải làm như thế. Hừm, nếu bác đi… ờ, bác không thể ra đi mà không… mà không kể cho ai đó … bởi vì bác – bác cần...ờ...các cháu giúp bác. Cả Ron, nếu cậu ấy muốn"."
"Đương nhiên là chúng cháu sẽ giúp bác," Harry nói ngay lập tức. "Bác muốn chúng cháu làm gì?"
Bác Hagrid khịt mũi rõ to, không nói nên lời và vỗ vào vai Harry khiến cho nó va mạnh vào một cái cây.
"Bác biết...ờ...các cháu sẽ nói là có," bác Hagrid nói qua cái khăn mùi xoa, "nhưng bác không… bao giờ… quên… ờ… đi thôi nào… chỉ đi thêm một chút nữa … cẩn thận đấy, nào, có những cây tầm ma đấy…"
Bọn họ tiếp tục đi trong im lặng thêm mười lăm phút nữa; Harry vừa định mở miệng để hỏi xem bọn chúng còn phải đi bao xa nữa thì bác Hagrid giơ tay lên ra hiệu cho bọn chúng dừng lại.
"Rất dễ thôi" bác nhẹ nhàng nói. "Thật yên lặng, nào…"
Bọn họ bước lên phía trước và Harry trông thấy một ụ đất to tướng, mềm mềm cao gần bằng bác Hagrid khiến cho cậu có cảm giác chắc chắn, với một sự khiếp sợ choáng váng, đó hẳn là hang ổ của một con thú khổng lồ nào đó. Những cái cây quanh cái đống đó bị nhổ trơ rễ, khiến cho cái đống đó nằm chơ vơ trên một khoảng đất trơ trụi, xung quanh là rất nhiều thân cây và cành cây tạo nên một thứ hàng rào hay chướng ngại vật, sau hàng rào đó là Harry, Hermione và bác Hagrid đang đứng.
"Đang ngủ"," Hagrid thở ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Harry có thể nghe thấy một tiếng ngáy nhịp nhàng, xa xôi mà âm thanh có vẻ như phát ra từ hai lá phổi khổng lồ đang hoạt động. Cậu liếc sang bên Hermione, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào ụ đất, miệng hơi há ra. Cô bé trông có vẻ khiếp hãi.
"Bác Hagrid," cô bé thì thầm với giọng vừa đủ nghe trong cái thứ âm thânh phát ra từ sinh vật đang ngủ kia, "anh ta là ai đấy ạ?"
Harry nhận thấy đó là một câu hỏi thật lạ lùng … "Đó là cái gì?" là câu mà nó định hỏi.
"Bác Hagrid, bác đã kể cho chúng cháu là -" Hermione nói, cây đũa phép run run trong tay cô bé, "bác đã kể cho chúng cháu là không ai trong số bọn họ muốn ra đi!"
Harry hết nhìn từ cô bé sang bác Hagrid và sau đó, khi nhận thức ra vấn đề, nó nhìn trở lại cái đống đó, thở hổn hển vì sợ hãi.
Cái đống khổng lồ mà cả cậu, Hermione và bác Hagrid có thể dễ dàng đứng lên đó bây giờ đang chuyển động lên xuống hết sức chậm theo nhịp thở sâu và nặng nề. Đó hoàn toàn không phải là một ụ đất. Đó rõ ràng chính là một cái lưng của một... —
"ờ – không – nó cũng không muốn đến đây đâu," bác Hagrid nói nghe có vẻ tuyệt vọng. "Nhưng bác buộc phải mang nó ta đi, Hermione à, bác bị buộc phải làm như thế!"
"Nhưng tại sao?" Hermione hỏi, giọng cô bé nghe như muốn khóc. "Tại sao – vì cái gì - ôi trời ơi, bác Hagrid"
"Bác nghĩ là nếu bác mang nó trở lại đây," bác Hagrid nói, giọng cũng rất giống như là chuẩn bị khóc, "và - và dậy cho nó một số điều – bác nghĩ là bác có thể đưa nó ra trước mọi người và chỉ cho bọn họ thấy nó hoàn toàn vô hại!"
"Vô hại!" Hermione nói rít lên, và bác Hagrid vội vã giơ tay chặn bịt giọng nói của cô bé lại bởi cái sinh vật trước mặt bọn họ càu nhàu ầm ỹ và chuyển mình trong khi vẫn ngủ. "Anh ta đã làm bác bị thương trong suốt thời gian qua? Đó là lý do tại sao bác có tất cả các vết thương đó!"
"Nó không biết đến sức mạnh của chính mình!" bác Hagrid nghiêm túc nói. "Và nó đang khá lên, nó không gây sự nhiều nữa —"
"Thế ra đó chính là lý do tại sao bác mất tới hai tháng để về đến nhà!" Hermione tức giận nói. "Ôi trời, bác Hagrid, tại sao bác lại mang anh ta đi trong khi anh ta không muốn như thế? Anh ta hẳn là sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu được sống cùng với những người giống anh ta?"
"Tất cả bọn họ đều ức hiếp nó, Hermione à, "bởi vì nó quá nhỏ bé!" bác Hagrid nói.
"Nhỏ bé?" Hermione nói. "Nhỏ bé à?"

"Hermione, bác không thể bỏ nó lại," bác Hagrid nói, bây giờ nước mắt chày ròng ròng trên gương mặt thâm tím xuống bộ râu của bác. "Đó là -hic- đó là em trai bác!"
Hermione chỉ nhìn chằm chằm vào bác, miệng há hốc.
"Bác Hagrid, bác nói là "em trai"," Harry từ từ nói, "ý bác là —?"
"ờ – em cùng mẹ khác cha," bác Hagrid chữa lại. Má của bác đã lấy một người khổng lồ khác sau khi bà rời bỏ ba của bác, bà đã ra đi và sinh ra thằng Grawp ở đó -"
"Grawp?" Harry nói.
"ờ… phải, đó là cái âm thânh gần giống khi nó nói tên của mình," bác Hagrid lo lắng nói. "Nó không nói được nhiều Tiếng Anh … Bác đang cố dạy nó … dù sao thì má của bác có vẻ cũng không ưa thích nó, giống như bác vậy. Trong những người khổng lồ, cái làm người ta kính trọng và đánh giá cao là sản sinh ra những đứa bé khổng lồ, và nó thì luôn được cho là đứa trẻ còi cọc – chỉ cao có 16 foot -"
"ờ, vâng, nhỏ bé thật!" Hermione nói với một chút chế nhạo. "Rõ ràng là bé tí xíu rồi!"
"Tất cả bọn họ đối xử tàn tệ với nó – Bác không thể để nó ở lại được -"
"Thế bà Maxime có muốn mang anh ta đi cùng không?" Harry hỏi.
"Bà ấy - ờ, bà ấy biết là điều này rất quan trọng đối với bác," bác Hagrid nói, vặn vẹo hai bàn tay. "Như" – nhưng" được một thời gian thì bà ấy... ờ...hơi mệt vì nó, bác phải thừa nhận điều đó… vì thế chúng ta tách ra trong chuyến trở về … bà ấy đã hứa là không kể cho bất cứ ai hết …"
"Làm thế nào mà bác mang anh ta đến đây mà không ai chú ý hết được?" Harry nói.
"ờ, đó là lý do tại sao mác đã mất rất nhiều thời gian, các cháu biết đấy," bác Hagrid nói. "Bọn bác chỉ có thể đi vào ban đêm và đi qua những vùng nông thôn hoang dại vắng người. Dĩ nhiên, nó có thể dễ dàng tự giấu mình rất tốt khi nó muốn, nhưng nó vẫn cứ muốn quay trở lại."
"Ôi trời, bác Hagrid, tại sao bác không để anh ta làm thế!" Hermione nói, buông mình xuống một cái cây bị nhổ tung lên và vùi mặt vào hai bàn tay. "Bác nghĩ là bác có thể làm gì được với một người khổng lồ hung dữ trong khi anh ta thì lại không muốn ở nơi này!"
"ờ, bây giờ - "hung dữ" – như vậy thì hơi khe khắt quá," bác Hagrid nói và vẫn vặn xoắn hai bàn tay. Cho tới giờ bác phải thừa nhận là nó có thể xô đẩy bác một chút khi nào nó không vui, nhưng nó sẽ khá lên, khá lên nhiều ấy chứ, tính khí nó sẽ trầm hơn."
"Thế những cái dây thừng đó là để làm gì vậy?" Harry hỏi.
Nó chợt nhận thấy có những sợi dây thừng to như thân cây nhỏ buộc xung quanh những cái cây lớn nhất gần đó và chạy về nơi mà Grawp đang nằm còng queo trên mặt đất, quay lưng lại với bọn họ.

"Bác phải trói anh ta lại?" Hermione rụt rè nói.
"ờ… phải…" bác Hagrid nói, trông hết sức lo lắng. "Chẳng là - như bác đã nói – nó không biết được sức mạnh thực sự của chính mình."
Harry đã hiểu tại sao lại thiếu hẳn những tiếng động đáng ngờ của những sinh vật sống trong khu vực này của Khu Rừng Cấm.
"Thế bác muốn Harry, Ron và cháu làm gì bây giờ?" Hermione lo lắng hỏi.
"Chăm sóc nó," bác Hagrid nói giọng sầu thảm. "Sau khi bác đi."
Harry và Hermione trao đổi cho nhau cái khổ sở, Harry nhận thức hết sức thiếu thoải mái là nó đã hứa với bác Hagrid sẽ làm bất cứ điều gì bác yêu cầu.
"Thế – thế chính xác là bọn cháu phải làm những gì?" Hermione hỏi.
"Không cần cung cấp thức ăn hay bất cứ thứ gì hết"!" bác Hagrid hăm hở nói. "Nó có thể tự kiếm lấy thức ăn ình, hoàn toàn không có vấn đề gì. Chim chóc hay hươu nai gì đó … không, tất cả những gì mà nó cần là người bầu bạn. Nếu như bác biết là có ai đó tiếp tục cố gắng giúp đỡ nó...ờ...dậy dỗ nó hiểu biết."
Harry không nói gì mà quay lại nhìn cái hình thù khổng lồ đang say sưa ngủ trên mặt đất trước mặt họ. Không giống bác Hagrid, người trông giống như một người bình thường nhưng quá cỡ, Grawp ltrông chẳng ra hình thù gì hết trơn. Cái Harry nhìn thấy có vẻ là một tảng đá phủ đầy rêu to tướng nằm ở bên trái của cái ụ đất khổng lồ đó mà bây giờ cậu nhận ra là cái đầu của người có tên là Grawp. So với người bình thường, cái đầu đó không tương xứng và có vẻ quá lớn so với thân hình, nó gần như tròn xoe, được phủ bởi mái tóc xoăn tít đang mọc nhu nhú. Cái vành tai hồng hồng to tướng có thể nhìn thấy ở ngay trên đỉnh đầu, cái đầu thì có vẻ như, rất giống dượng Vernon, nằm ngay trên hai vai và cái cổ hầu như ngắn ngủn hoặc là không có. Cái lưng rất rộng được phủ bởi một lớp gì đó màu nâu bẩn thỉu trông như là các miếng da động vật khâu hết sức vụng về lại với nhau; và bởi vì sinh vật có tên là Grawp đang ngủ, nên có vẻ như các đường ráp đó sắp bục ra. Cái chân gập lại dưới thân mình. Harry có thể nhìn thấy đôi bàn chân trần to tướng, dơ hầy, chân nọ gác lên chân kia trên nền đất của Khu Rừng Cấm.
"Bác muốn chúng cháu dạy dỗ cho anh ta," Harry nói với giọng không thành thật. Nó đã hiểu lời cảnh báo của ông Firenze có ý nghĩa gì. Những cố gắng của bác ấy sẽ không có kết quả. Bác ấy tốt hơn là nên từ bỏ điều đó đi. Dĩ nhiên những con nhân mã khác sống trong Khu Rừng Cấm hẳn là đã nghe thấy những nỗ lực vô ích của bác Hagrids trong việc dậy Grawp nói tiếng Anh.
"ờ – các cháu chỉ cần trò chuyện với nó một chút thôi," bác Hagrid nói đầy hi vọng. "Bởi vì, bác cho là nếu nó có thể trò chuyện với mọi người, nó sẽ hiểu ra là tất cả mọi người đều thích nó và muốn nó ở lại."
Harry nhìn Hermione, người đang nhìn trả lại nó qua kẽ ngón tay úp trên gương mặt.
"Cũng chẳng khác gì việc bác ước con Norbert ở lại với chúng ta, đúng không?" nó nói, và cô bé bật ra tiếng cười ngập ngừng.
"Các cháu sẽ giúp bác chứ?" bác Hagrid nói, chẳng có vẻ gì là nắm được ý nghĩa câu nói của Harry.
"Chúng cháu sẽ…" Harry nói, bị ràng buộc bởi lời hứa. "Chúng cháu sẽ cố, bác Hagrid."
"Bác biết là bác có thể trông cậy vào các cháu, Harry à," bác Hagrid nói, bác cười rưng rưng nước mắt và lại dùng cái khăn mùi xoa chấm chùi mặt. "Và bác cũng không muốn các cháu ra ngoài quá nhiều đâu, ờ… bác biết là các cháu còn có các bài kiểm tra nữa … nếu các cháu có thể đến đây trong cái áo Choàng Tàng Hình...tuần một lần...ờ và chuyện trò với nó. Bác sẽ đánh thức nó dậy, nhé – ờ.. để giới thiệu các cháu -"
"Gì cơ ạ— đừng!" Hermione nói, giật bắn mình. "Bác Hagrid, đừng, đừng có đánh thức anh ta dậy, thực đấy, không cần thiết đâu -"
Nhưng bác Hagrid đã bước qua cái thân cây lớn trước mặt bọn họ và tiến lại gần Grawp. Khi bác còn cách khoảng mười feet, bác nhấc một nhánh cây dài bị gẫy rời trên mặt đất, mỉm cười trấn an Harry và Hermione qua vai, sao đó chọc Grawp rất mạnh vào giữa lưng bằng đầu nhánh cây đó.
Người khổng lồ phát ra một tiếng gầm vang động xé nát không khí tĩnh lặng của Khu Rừng Cấm; chim chóc từ các ngọn cây bay trên đầu bay túa lên hoảng loạn và lượn đi. Trong khi đó, trước mặt Harry và Hermione, người khổng lồ tên Grawp đã nhổm dậy khỏi mặt đất lúc này chuyển động rùng rùng khi anh ta chống bàn tay khổng lồ xuống đất để quì lên đầu gối của mình. Anh ta quay đầu lại để xem cái gì đã quấy rầy mình.
"Khoẻ chứ, Grawpy?" bác Hagrid nói với giọng cố tỏ ra âu yếm, hoàn toàn không ăn nhập với nhành cây đang giơ cao sẵn sàng thúc Grawp thêm một lần nữa. "Em ngủ ngon chứ hả?"
Harry và Hermione lùi ra xa hết mức chúng có thể mà vẫn nhìn được người khổng lồ. Grawp quỳ giữa hai cái cây mà anh ta chưa nhổ lên. Bọn chúng nhìn lên gương mặt to tướng của anh ta đầy sửng sốt bởi nó trông giống như một mặt trăng tròn màu xanh bơi trên nền tối quang đãng phía sau. Trông nó giống như được đẽo từ một tảng đã tròn lớn. Cái mũi ngắn ngùn và chả ra hình dạng gì, cái mồm lệch hẳn về một bên và đầy những cái răng vàng khè, hình thù kì dị có kích thước to bằng nửa viên gạch một; đôi mắt nhỏ so với kích thước của anh ta có màu vàng xanh và mờ đục, bây giờ anh ta đang mắt nhắm mắt mở vì ngái ngủ. Grawp giơ ngững ngón tay bẩn thỉu to bằng trái banh cricket lên dụi mắt, sau đó, không có dấu hiệu báo trước, tự đứng dậy rất nhanh nhẹn.
"Trời ơi!" Harry nghe thấy Hermione kêu ré lên sợ hãi bên cạnh cậu.
Những cái cây được cuốn sợi dây mà đầu kia buộc vòng quanh cổ tay và mắt cá chân của Grawp kêu lên răng rắc rất đáng ngại. Anh ta, như bác Hagrid đã nói, cao ít nhất là 16 feet. Liếc nhìn xung quanh một cách lờ đờ, Grawp giơ một bàn tay có kích thước của một cái tán ô che nắng, vơ lấy một tổ chim nằm trên một nhánh cây khá cao của cây thông, dốc ngược nó xuống và gầm gừ không thoả mãn vì chẳng có con chim nào trong đó cả; trứng rơi tõm xuống phía dưới và bác Hagrid giơ tay lên che đầu để bảo vệ mình.
"Grawpy," bác Hagrid la lên trong khi nhìn lên lo lắng vì sợ lại có quả trứng nào rơi xuống nữa, "Anh mang tới đây vài người bạn nhỏ để gặp em. Có nhớ không, anh đã nói là anh có thể? Em có nhớ, khi anh nói là anh có thể phải đi xa một chút và sẽ nhờ bọn chúng chăm sóc em? Nhớ không, Grawpy?"
Nhưng Grawp chỉ thốt ra những tiếng gầm gừ trầm trầm; rất khó có thể nói anh ta có lắng nghe bác Hagrid nói hoặc anh ta thậm chí có nhận ra âm thanh giọng nói của bác hay không nữa. Baya giờ, anh ta túm tấy ngọn cây thông và kéo nó về phía mình, có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy nó có thể bật trở lại xa như thế nào khi anh ta thả nó ra.
"Nào, Grawpy, đừng có làm như thế!" bác Hagrid la lên. "đừng có kéo những cái cây đi -"
Và không còn nghi ngờ gì nữa, Harry có thể nghe thấy tiếng mặt đất xung quang cái rễ cây bắt đầu tách ra.
"Anh mang bạn đến đây... ờ... để!" bác Hagrid la lên. "Này, trông này! Hãy nhìn xuống đây, thằng nỡm, anh đã mang tới đây vài người!"
"Ôi, bác Hagrid, đừng," Hermione

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC