Chương 14: Sinh nhật, từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơ gia

Gần tối nàng từ trong phong bước ra, không phải là màu đỏ diễm lệ nữa thay vào đó là chiếc váy trắng dài đến đầu gối. Làm lộ ra cặp chân trắng như ngọc, bộ ngực bạo mãn đang chen chúc như muốn nổ ra lúc nào.

Sự thuần khiết của bộ váy cộng thêm sự ma mị của gương mặt tạo cho nàng một cảm giác đối lập hoàn hảo như ác quỷ đang sống trong bộ lột cảu một thiên thần. Đi lên một đôi giày cổ cao cũng màu trắng nàng liền bước xống nhà.

Ba nàng giờ cũng chứ về, nàng bảo anh hai khi ba về thì nhớ nói nàng đang đi dự sinh nhật bạn. Bảo người không cần lo lắng.

Môn mở ra, phá ngoài đã thấy một người nam nhân chờ sẵn bên cạnh chiếc xe.

Hàn mặc hôm nay ăn mặc khá đơn giản, một thân quần bò rộng màu xanh, chiếc áo thun màu trắng khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu xanh nốt, đi đôi giày thể thao màu trắng.

Nếu nói thì tính cách của Hàn Mạc không thích những thứ cầu kỳ, bữa đến dự sinh nhật Bắc Liêm thì âu phục hắn bị Hàn thiên ép mặc.

Thấy hắn nàng nhanh chóng đi ra ngoài đến trước mặt hắn. Trong mắt hắn cái sự thuần khiết của bộ váy vẫn không che nội sự ma mị của nàng.

Mái tóc trắng bồn bềnh, xõa tùy ý sang hai bên, đôi môi mọng nước đỏ rực lúc mở lúc khép khiến hắn hận không thể cắn một ngụm.

Bộ ngực bão mãn, vòng em rắn nước càng tôn lên dáng của nàng trong bộ váy kia, nhìn nàng như vậy bên dưới hắn bắt đầu có phản ứng, hô hấp bắt đầu có dấu hiệu tăng tiến.

Nhìn thấy sự thay đổi kia của hắn, phía dưới cũng đã phồng lên một ít. Nàng không khỏi đỏ mặt nhún người lên nhéo tai hắn một cái.

"Đồ ngốc nhà anh, kiềm chế chút đi..". Nàng mắng yêu nói, thấy rõ vẻ ủy khuất của hắn nàng cười nhỏ một tiếng rồi hai người lên xe. Tiến về biệt thự của Lê gia, nơi tổ chức sinh nhật cho Lê Diễm.

Xe hai người đõ ở sân của một bệt thự xa hoa. Lúc này đã đến rất nhiều người. Hai người bọn họ nhanh chóng xuống xe. Tiến lại chỗ kia để quà cho Lê Diễm một cái rồi nhanh chóng tham gia buổi tiệc.

Nàng và Hàn Mặc tiến lại phía cạch hồ bơi cầm một ly rượu vang lên uống. Hai người ở cùng nhau dấy lên không ít nghị luận của nhiều người.

"Nàng ta là tiểu thư Cơ gia phải không, thật đẹp a..".

"Bên cạnh là công tử Hàn gia a..".

"Trông bọn họ thật đẹp đôi..ha".

Mấy người thấy vậy không khỏi thầm than một tiếng, người ta quyền lực như vậy có đôi có cặp rồi. Không có chuyện đến lượt bọn họ.

Nghe thấy dị nghị như vậy, Lê Diễm ngồi ở bàn tiệc trong nhà cũng theo phản ứng nhìn ra. Thấy nàng và Hàn Mặc đang vui vẻ nói nói cười cười trong long không khỏi dâng lên một cỗ ghen ghét tột độ.

Nhanh chóng đi ra ngoài trước mặt bọn họ

"Thiên Linh, Hàn Mặc, các cậu đến rồi, vào bàn của mình ngồi luôn đi". Trên mặt cố hiện lên nụ cười thân thiện nhưng sự ghen ghét đó là sao qua mặt được người như nàng.

"Cũng được.." Nàng cũng đang muốn xem xem con hàng Lê Diễm này có thể giở được trò gì.

Nhanh chóng tiến vào bàn tiệc của Lê Diễm. Nhìn thoáng cái, phát hiện bàn hiện tại từ nàng, Hàn Mặc và Lê Diễm thì còn có 4 nam, 6 nữ.

Nhìn cách ăn mặt cũng như từng bắt gặp bọn họ ở lễ mừng thọ Bắc Liêm thì chắc cũng là công tử tiểu thư danh môn vọng tộc.

Nhìn thấy nàng và Hàn Mặc mấy người nam nữ nhân trên bàn mắt lập tức phát sáng.

Mấy nam nhân nhìn nàng như muốn anh sạch nàng nàng cũng chả quan tâm gì mấy. Hàn Mặc một bên quang vài đạo lạnh lùng ánh mắt làm cho mấy người kia không tự giác run rẩy. Vội thu liễm lại ánh mắt.

Lê Diễm thấy vậy, liền vội vàng nói

"Đây là Thiên Linh là tiểu thư của Cơ gia".

"Còn...".

"Hàn Mặc, Hàn gia". chưa đợi Lê Diễm nói hắn đã đạm mạc lạnh lùng nói. Làm Lê Diễm không khỏi xấu hổ. Bầu không khí tự hồ trầm trọng hơn.

"Có tiểu thư, ta có thể mời nàng một chén không, ta là Dương dục". Người nam nhân từ bàn bên cạnh đi tới, chỉ thấy trước mắt nàng là một người nam nhân cao gầy mặc âu phục trắng, sống mũi cao, tóc nhuộm vàng trông có vẻ tái nhợt (Ăn chơi quá độ đây mà - nàng nghĩ).

Người nam nhân đeo mắt kính gọng vàng kết hợp vẻ nhợt nhạt của hắn cảm giác rất giống một thư sinh văn nhã.

"Cũng đeo kính mà sao mọi thứ đều khác xa hắn quá". nàng thầm nói, cái loại người như Dương Dục trước mặt này nàng cũng không muốn dao du nhiều.

"Thiên Linh, đây là công tử của Dương gia a, cũng không kém cơ gia đâu".

"Cậu thật có diễm phúc a". Lệ Diễm trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt, không ngừng thúc đẩy nàng uống chén rượu kia.

"Xin lỗi, bạn trai ta không cho ta uống chén rượu kia của ngươi a..". Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Dương Dục nói. Cái cảm giác ăn chơi trác táng, tinh lực cạn kiệt kia, nàng cảm thấy chán ghét.

Hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay lực lượng của Hàn Mạc, yêu kiều nói, bộ ngực bạo mãn ép vào cánh tay hắn nhượng mọi người xung quanh không khỏi đỏ mặt nhất là nam nhân.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net