Chương 5: Nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ trên giường ngủ, một thân ảnh tuyệt mỹ chậm rãi mở mắt. đôi mắt màu tím mê người nhưng giờ lại ẩn lên vẻ u sầu.

"Hai, tu luyện cả một đêm cũng chả được bao nhiêu".

Nàng nhẹ nhàng thở rồi lười biếng vươn vai một chút. Hình ảnh lười biếng đang ngồi trên giường quả là đòn trí mạng của mọi nam nhân.

_________________________________________

Nhanh chóng thay đồng phục rồi đi xuống dưới nhà. Ba nàng vì chuyện công ty nên đã đi trước, anh cả thì có nhiệm vụ ở quân sự. Dưới nhà lúc này chỉ còn mỗi cố hạo.

Cố Hạo thấy nàng liền nhanh chóng chạy lại, nhìn kỹ nàng rồi lo lắng hỏi.

"Linh nhi, em có sao không, hôm qua làm anh sợ quá".

"Ổn mà, em khỏe rồi". Đến rồi, lại là cái cảm giác nóng nực hôm qua, người nam nhân trước mặt này cũng đủ điều kiện đây mà.

Cố ổn định lại tâm lý như chưa có chuyện gì. Nàng nhìn hắn cười nhẹ một cái rồi nhanh chóng theo hắn xuống lầu dùng bữa. Trong lòng cố hạo lúc này cũng nôn nao một cảm giác khó tả. Hắn cảm thấy linh nhi bây giờ rất khác thường ngày, nhưng cũng chả biết khác ở đâu. Nghĩ vu vơ chút, nhanh chóng xuống lầu dùng bữa cùng nàng.

Hai người dùng bữa trong bầu không khí ngượng ngùng. Xong xuôi, hai người liền tiến ra xe để đến đại học Vọng Vải. Đúng rồi đó, đại học Vọng Hải. Nàng tuy mới mười lăm tuổi nhưng đã học vượt cấp đến đại học, nàng học năm nhất còn anh hai của nàng học năm hai.

Xe dừng lại ở cổng trường đại học hào hoa. Nơi đây không thiếu như tiểu thư, thế tử hào môn. Tuy vậy nhưng khi nàng và anh hai bước xuống xe thì vẫn khơi theo vô số tiếng hét, cùng người ngước nhìn.

"Tiểu thư của cố gia thật đẹp a..".

"ah,..ah..nhị thiếu gia Cố Hạo hôm nay đẹp trai quá..".

Đó, đó. Tuy là đại học danh môn nhưng dẫu sao tập đoàn Cố thị vẫn có uy danh rất lớn ở Vọng hải. Đối với chuyện này nàng cũng cảm thấy bình thường.

Ngước sang nhìn Cố Hạo Thấy mặt hắn lạnh như băng, trên mặt còn mang lên vẻ chán ghét cực độ. Nhìn hắn bây giờ y như tảng băng sơn, khác hẳn với lúc ở nhà lúc nào cũng quấn lấy nàng bày ra bộ mặt cún con.

Nàng hướng về khu năm nhất đi tới, đi vào giảng đường, vừa vào liền lạnh lùng hướng về chỗ mình mà đi. Đến chỗ ngồi, gần cuối cùng, liền ngồi xuống. Lập tức khí tức xử nam dương cương xộc vào mũi làm nàng một trận nóng ran.

Theo bản năng, nàng hướng bên cạnh nhì xem. Chỉ thấy một nam nhân tóc đen nhánh đang nằm gục xuống bàn, chẳng biết mặt mũi ra sao.

Lục ký ức chút thì nàng biết được người nam nhân đang gục trước mắt tên là Hàn Mặc, là thiếu gia độc nhất của hàn gia. Một trong những gia tộc có uy vọng lớn nhất ở vọng hải. Ba của hắn với của nàng là huynh để kết nghĩa, hai gia tộc cũng qua lại rất nhiều.

Tính cách của Hàn Mặc y như tên trầm mặc, ít nói. không tiếp xúc với ai, mà cũng chả ai dám tiếp xúc với hắn. Khi đi học thì lúc nào cũng gục trên bàn đến hết ngày. Dẫu vậy thầy cô cũng chả làm gì được hắn, ai bảo người ta là Đại thiếu gia của Hàn gia đâu.

Nguyên bản lúc trước thì nàng không ưa tên này lắm, hay nhắc nhở nhưng hắn cũng chả quam tâm. Giờ nàng cũng chả muốn quan tâm hắn làm gì. Chỉ là, ngồi gần hắn cái cảm giác nóng ran, ngứa ngáy trong người nàng không chịu được. Nhìn hắn bây giờ y như một miếng thịt thơm chỉ nhìn được, không ăn được. Vừa nghĩ vậy, lập tức.

"Keng, phát động nhiệm vụ hôn Hàn Mạc bất kỳ đâu miễn là trên mặt, nhìn thân thể của hắn".

"Thời gian: 12 tiếng".

"Phần thưởng: Thành công nhận 100 điểm tích lũy, mở hệ thống thương thành".

"Thất bại: trúng dâm dược ".

Âm thanh máy móc liên tục vang lên trong đầu làm nàng á khẩu. Thầm nghĩ không ngờ hệ thống còn có loại nhiệm vụ này. Nếu là lúc trước tất nhiên là mắng hệ thống không có liêm sỉ rồi. Nhưng giờ tu luyện công pháp cũng đã khiến tính cách của nàng trở nên hoàn toàn khác biệt, cũng chẳng thuần khiết như xưa nưa. Liêm sỉ gì đó ăn được không.

Nàng ngồi ben cạnh hắn hết bốn tiết liền, cái cảm giác nóng rực, ngứa ngáy khắp người không ngừng tăng lên. Nhìn người nam nhân bên cạnh thật muốn quay sang cắn một ngụm.

"Reng, reng..".

Kết thúc tiết học thứ tư, mọi người liền nhao nhao đi ra ngoài đến căng tin trường. Khi mọi người ra gần hết bỗng có một nữ nhân tướng mạo diễm lệ ăn mặc sang chảnh đi về phía nàng. Hiển nhiên đây là một tiểu thư nhà giàu

"Linh nhi, Đi căng tin với mình không". Nghe có tiếng người gọi, cái cảm giác nóng rực phút chốc tan biến, nàng nhìn người con gái trước mặt thì biết đươc. Đây là tiểu thư của Lê gia, một gia tộc khá có tiếng ở Vọng Hải, nàng ta tên Lê Diễm. Là bạn thân của nàng lúc trước.

"Thôi, mình không thấy đói". Nàng cười cho có lệ nói với cô gái trước mặt

Cô gái tên Lê Diễm đó vẫn không chịu buông tha.

"Vậy để mình mua lên cho cậu".

"Thôi, không cần đâu mình không thấy đói, cậu đi đi".

Cô gái kia đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc rồi hướng về ngoài phòng học mà đi.

Nếu là lúc trước thì nàng nhìn không ra, nhưng giờ thì khác. Cô gái tên Lệ Diễm đó nhìn thì như đối xử với nàng rất tốt. Có điều từ đáy mắt lại hiện lên vẻ mưu mô và xảo quyệt, cái bản mặt này giống với con cẩu nữ kiếp trước kia. Với loại người này không nên tiếp xúc nhiều.

Nghĩ vu vơ, nàng nhìn xung quanh phát hiện bây giờ trong phòng chỉ còn lại mỗi nàng và Hàn Mạc. Nhìn sang người nam nhân dùng tay lay động hắn một lát. Thầm nghĩ hình như hắn ngủ rồi, thiết nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ. Nghĩ là làm.

Nàng lẳng lặng ghé người lại sát hắn, thân thể nàng so với hắn chẳng khác gì người tí hon với người khổng lồ. Ép sát thân thể mê người vào cách tay hắn. Đô gò bông đầy đặn không ngừng ma sát với cánh tay làm thân thể nàng phát ngứa.

Nhẹ nhàng ghé nàng vào khuôn mặt tuấn lẵng, băng sơn đang toát lên vẻ lười biếng, đưa khuôn mặt lại gần. Bờ môi đỏ mọng ướŧ áŧ liền chạm nhẹ vào gò má cảu hắn.

Hôn xong nàng liền nhanh chóng rút người lại, mặt nàng lúc này đã xuất hiện ửng hồng nhàn nhạt.

Các bạn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net