Chương 23: Câu lạc bộ Đấu tay đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nỗi hầu như không thể nghe được, nói tiếp "Có thể đó chính là lý do Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn giết nó ngay từ đầu. Kẻ đó không muốn có một Chúa tể Hắc ám khác cạnh tranh quyền lực với mình. Không biết Harry còn giấu giếm bao nhiêu quyền năng chưa xài tới nữa đây."

Harry có vẻ không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Cậu ta đằng hắng rõ to, rồi bước ra khỏi chỗ núp sau kệ sách. Mấy đứa nhà Hufflepuff dường như hóa đá khi nhìn thấy Harry xuất hiện, và cái mặt Ernie thì cắt không còn hột máu.

Harry nói "Chào các cậu. Tôi đang tìm Justin Finch-Fletchley."

Nỗi sợ hãi tệ nhất của đám Hufflepuff hiển nhiên như vậy càng được khẳng định. Tất cả đều sợ sệt nhìn Ernie.

"Mày kiếm nó làm gì?" Ernie hỏi lại bằng giọng run run.

Harry đáp "Tôi muốn giải thích cho cậu ấy hiểu chuyện đã thực sự xảy ra với con rắn ở Câu lạc bộ Đấu tay đôi."

Ernie cắn đôi môi trắng bệch của mình, rồi hít sâu một cái, nói "Tất cả tụi này đều ở đó. Tất cả những gì mà tụi này thấy là mày nói Xà ngữ và xua con rắn về phía Justin."

Giọng Harry cũng run lên, vì giận "Tao không hề xua con rắn cắn Justin. Con rắn còn chưa đụng tới Justin mà!"

Rồi Ernie nói thêm "Và trong trường hợp mày có ý đồ nhắm tới tao, thì tao nói cho mày biết mày có thể truy tới chín đời dòng họ nhà tao đều là phù thủy và dòng máu của tao cũng thuần chủng như máu bất cứ phù thủy chân chính nào..."

Harry giận dữ ngắt lời Ernie "Tao không cần biết tới dòng máu mày thuộc giống gì! Tại sao tao lại muốn hại những người mang dòng máu Muggle chứ?"

Ernie đáp ngay lập tức "Tao nghe nói mày căm ghét những người Muggle sống chung nhà với mày."

"Không thể nào sống chung với gia đình Dursley mà không thấy ghét họ! Mày cứ thử sống với họ đi rồi biết!" Harry quay gót kéo theo Flora lao ra khỏi thư viện, bị bà Pince quắc mắt quở trách; lúc ấy bà đang đánh bóng cái gáy mạ vàng của một cuốn sách thần chú khổng lồ.

Cả hai lầm lũi đi ngược lên hành lang, hầu như không để ý mình đang đi đâu trong cơn điên tiết ấy. Hậu quả là đâm sầm vô một cái gì đó to lớn chắc chắn và bị dội ngược lại, té lăn cù xuống sàn.

Harry ngó lên, thốt kêu "Ôi, chào bác Hagrid."

Khuôn mặt lão Hagrid hoàn toàn được bít kín mít trong chiếc nón trùm bằng len bám đầy tuyết. Nhưng cái thân hình đồ sộ trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi gần lấp hết hành lang thì không thể nào nhầm lẫn với ai khác được. Trong bàn tay đeo găng to bè của lão là xác một con gà trống chết.

Lão kéo cái nón len trùm đầu xuống để có thể mở miệng nói chuyện "Có sao không, Harry? Sao hai con không ở trong lớp học?"

Harry đứng dậy "Lớp học được nghỉ tiết Dược thảo. Còn bác, bác làm gì ở đây?"

Lão Hagrid giơ xác con gà trống xụi lơ lên "Đây là con thứ hai bị giết hại trong học kỳ này. Có thể thủ phạm là cáo mà cũng có thể là Ngáo ộp Hút máu, bác phải lên xin cụ Dumbledore cho phép bác xài một chút pháp thuật để ếm bùa mấy cái chuồng gà."

Rồi lão trố đôi mắt dưới hàng lông mày rậm bám đầy tuyết để nhìn Harry thật kỹ "Con có sao không đó? Trông mặt mày con sao mà quạu đeo vậy!"

Harry không thể nhịn được, xì ra hết cho lão Hagrid nghe câu chuyện mà Ernie và mấy đứa khác của nhà Hufflepuff nói về nó.

Harry nói "Nhảm nhí hết sức. Nhưng mà con phải đi đây, bác Hagrid à, sắp tới giờ học môn Biến rồi, con phải về lấy sách."

"Đừng nghĩ nhiều Harry, mình tin cậu không phải." Flora an ủi

Harry vẫn quạu mà đáp "Bởi cũng chỉ có cậu mới hiểu mình nói gì với con rắn ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net