Hãy để em nói "yêu anh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mái.

-Vậy ah._anh nói với giọng buồn rầu,ko hiểu vì lý do gì,mà anh luôn mong ước rằng chính Oanh là cô công chúa bé hồi xưa của anh,nên khi nghe nó nói thế anh cảm thấy một chút hụt hẫng.

-Ah mà cô thích thằng Trung hả?

-Ah…. ờ…._nó trả lời bằng cái giọng ấp úng,nó chẳng biết phải nói làm sao hết,thì anh nói.

-Nó cũng thích cô đấy,2 người mà thích nhau thì nói ra đi trước khi quá muộn đó.

Nó sững người khi nghe anh nói câu đó.

-Anh nói sao?anh Trung cũng thích tôi ah?

-Tôi chẳng thèm nói xạo với cô làm gì

-Nhưng ai đời con gái lại đi nói với con trai trước cơ chứ.

-Ặc,cô mà có lúc biết ngại áh. Đừng nói như thế với tôi chứ.Mà bây giờ là thời đại gì rồi mà còn quan niệm kiểu ấy.

-Nhưng tôi thấy kì làm sao đó.

-Kì thì thôi ở giá luôn đi.

-Ơ cái ông này,mới vừa nói chuyện có đạo đức tí thì lại chuyển qua gây sự rồi là sao hả.

-Ai muốn gây sự với cô đâu.Tôi vẫn nói nhỏ nhẹ chỉ có cô là la lên thôi.

-Mệt quá thà im sướng hơn.

-Tuỳ cô thôi, để xem miệng của tiểu thư cô im được bao lâu.

-Ý anh là tôi nhiều chuyện hả

-Thấy chưa,mới có mấy giây đã nói lại rồi kìa.

-……….._nó im ko nói một tiếng nào hết mặc dù đang tức ói máu luôn.

-Ko nói thiệt ah?

-………

-Mưa còn lâu lắm đó,cô định im luôn hả?

-……….

Thời gian cứ chầm chậm trôi,mưa vẫn cứ rơi.2 con người ngớ ngẩn kia vẫn cứ đứng dưới mưa mà ko biết đường gọi điện thoại kêu người lái xe tới đưa về,hay gọi một chiếc taxi nào đó mà về,cứ đứng như trời trồng dưới mưa như thế.

Bỗng có một tiếng nhạc làm phá tan không gian yên lặng giữa 2 con người ngớ ngẩn kia.

-Hello! _Linh trả lời điện thoại thi ra tiếng nhạc hồi nãy là tiếng chuông điện thoại của Linh.

-…….._đầu dây bên kia trả lời

-Anh đang ở bãi cỏ gần nhà anh hồi xưa.

-……..

-Uhm,chú tới nhà cũ của anh,rồi đi thẳng, đến ngã tư thì turn left,rồi đi thẳng xuống thấy một bãi cỏ,tới chỗ gốc cây bằng lăng,anh đang ở đó.

-……..

-Ok,see you.Ah quên nữa,mang thêm cho anh một cái áo mưa.

Nói xong anh tắt điện thoại rồi quay sang nhìn nó.-có biết ai gọi ko?

-………_nó im lặng chẳng nói gì.

-Cô vẫn còn giữ im lặng ah

-Tại sao anh lại đến đây?_nó hỏi

-Cô chịu nói rồi ah?

-Nếu anh ko thích thì tôi lại im vậy.

-Tôi thích cô im thì cô im ah? Cô trở nên nghe lời tôi khi nào thế? 

-Nè nè,anh đừng thấy tôi nhịn mà làm tới nha.

-Trời,cô nhịn tôi rồi đấy hả?Vậy mà nãy giờ tôi cứ nghĩ là đang đánh giặc ko đấy.

-Khùng.

-Nói ko lại người ta lại đi kêu người ta khùng.Ai khùng hơn ai ko biết ah nghen.

-Giờ anh có trả lời câu hỏi của tôi ko?

-Tôi đang tìm cảnh để quay thời thơ ấu của 2 nhân vật chính thì bất chợt nhớ đến nơi này.Tới xem giờ nó ra sao thôi.Nếu được thì quay ở đây luôn.

-Anh cũng nghĩ tới chỗ này ah.

-Là sao,cô cũng nghĩ tới đây ah?

-Lúc tôi viết kịch bản,tôi dùng nó để tả mà.

-Dzậy tôi cũng hiểu cô quá ha?

-Hiểu cái mốc xì.

-Đi về đi,anh Trung tới đón anh kìa._vừa nói nó vừa chỉ tay về phía trước mặt nó.Trung đang đi tới phía 2 người.

-Đúng là ở đâu có thằng Trung mắt cô luôn ở đấy nhỉ.

-Vớ vẩn chẳng biết đang nói cái gì nữa._nó cố gắng giả lơ nhất có thể.

-Em cũng ở đây ah,_Trung hỏi nó khi đến chỗ của 2 người.-Sao anh ko nghe anh Linh nói là hẹn em ở đây nhỉ.

-Ai thèm hẹn với anh ta._Nó nói đồng thời nguýt Linh 180° 

-Nguýt gì ghê thế nhox,lé luôn giờ.

Bất ngờ nghe đến từ “nhox’’ nó giật mình,nó ko biết tại sao nó lại nhạy cảm với từ “nhox” mà anh nói ra như thế.

-Tôi cấm anh ko đc gọi tôi bằng nhox

-Thế lần trước ai bảo tôi lặp lại từ này mấy lần thế.

-Lần trước khác,bây giờ khác.

-Vậy lần sau khác,lần sau tôi đc quyền kêu nhox

-Lần sau cũng ko đc

-Vậy lần sau nữa.

-Cũng ko đc

-Lần sau nữa nữa

-Cũng ko đc.Sao anh là con trai mà nói chuyện ngang quá dzậy.Từ giờ về sau tôi cấm anh gọi tôi bằng nhox.

-Dữ tợn.

-Ngang phè._Nói rồi nó lè lưỡi ra chọc quê anh.

-2 người có tính về ko thế._Trung xen vào giữa 2 người

-Chìa khoá xe cô đâu? _Linh hỏi nó.

-Anh hỏi làm gì? Tính ăn trộm ah?

-Ai thèm ăn trôm của cô,chắc cô làm mất rồi chứ gì?

-Ai làm mất,vô duyên.

-Nếu ko đưa tôi xem coi

-Nè._nó thò tay vào túi lấy ra cái chìa khoá.

Bất chợt Linh giật cái chìa khoá từ tay nó rồi quay sang Trung, -Áo mưa anh kêu chú mang theo đâu?

-Đây._Trung đưa cho Linh với vẻ thắc mắc ko biết thật ra Linh đang muốn làm trò gì.

-Anh có trả chìa khoá cho tôi ko thì bảo. Đồ ăn cắp.

-Hôm nay cho tôi muợn,mai tôi trả.

-Lấy xe đâu mà tôi về.

-Cây dù đâu Trung?_anh quay qua Trung hỏi.

Trung đưa cho Linh cây dù thứ 2 của mình.Anh lấy rồi đưa cho nó.

-Anh đừng bảo là tôi đi bộ dzìa nha.Tôi đạp anh giờ đó.

Anh kề miệng vô sát tai nó nói nhỏ - con gái dữ tợn, cô mà như thế thằng Trung nó ko dám lấy đâu ah nghen.

-Anh tránh xa tôi ra._nói rồi nó bước lùi lại phía sau, ra khỏi tầm che của cái cây bằng lăng và cây dù của Linh.

Thật sự là Trung rất nhạy trong những việc có lien quan đến nó, ngay lúc nó Trung đã đưa người ra trước đủ để cây dù che cho cả nó nên nó đã ko bị ướt.

Linh bật cây dù đang cầm trên tay lên rồi đưa cho nó.- Để Trung chở cô về,tôi muợn xe cô đi một hôm,mai tôi sẽ mang tới trả.Mai chủ nhật chắc cô ko phải đi học.

-Cứ để ảnh lấy xe,anh chở em về.

-um….um nhưng mà_nó vừa nói vừa đứng gãi cái đầu , đôi mắt thì nhíu lại,cái miệng thì hơi méo về một bên nhìn dễ thương như một đứa con nít dzậy đó,làm cho cả 2 anh chang xém tí nữa là bật ngửa nhưng ko dám.

-Nhưng nhị gì, đi về đi,tôi có hẹn rồi phải đi gấp bye nhá._nói rồi anh chum chiếc áo mưa rồi leo lên cái xe piago yêu quý của nó chạy một hơi ko biết đi đâu.

-Mình về luôn được chứ? _Trung hỏi nó một cách lịch sự.

-Uhm.

Rồi nó và Trung đi đến chỗ chiếc xe Camry của anh đang đậu.

Trên đường về,nó với Trung chẳng nói với nhau tiếng nào.Lúc nào nó cũng muốn tìm dịp nói chuyện với Trung nhưng khi có dịp rồi thì lại chẳng biết nói cái gì cho đến khi về đến nhà nó.Nó cũng chẳng nói gì nhiều chỉ nói một câu duy nhất “bye anh,cám ơn nhìu” rồi lủi lủi bước vào nhà.

Sau khi nó vào bên trong thì Trung cũng lái xe đi về.Về đến nhà,anh ngạc nhiên khi thấy Linh đang ngồi chình ình coi film và…………..ăn kem.

-Anh kêu đi có hẹn sao ngồi đây?

-Xong rùi,dzìa rui.

-Gì nhanh dzậy,em mới đưa Oanh dzìa thui mà,anh về còn trước em nữa.

-Thì anh chỉ hẹn để lấy cái DVD này thôi.

Trung bước lại phía cái salon đối diện màn hình TV nơi Linh đang ngồi,anh ngồi xuống đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

-Sao,quen đúng ko?

-Đây là….

-Là Đăng đó.Đây là bộ film mà anh nói với cậu hôm bữa.Với khả năng của cậu ấy mà vùi mình trong thế giới kinh doanh thì hơi đáng tiếc.

-Chú có số điện thoại của Đăng chứ?

-Em ko có.

-Vậy có số của Oanh chứ.

-Em chỉ có số điện thoại nhà thôi.

-Cũng đc,gọi hỏi số của Đăng ngay đi,anh có chuyện muốn bàn với cậu ấy.

-Uhm, để em.

************************************************

Trong lúc đó,tại nhà Oanh.

-Mày biết ko? hồi nãy anh Trung chở tao dzìa đó._vừa lên tới phòng là cô nàng đã ôm ngay cái điện thoại gọi cho con Vân ngay lập tức.

-Thế tụi mày có nói cái gì ko?

-Ko,có bít nói cái gì đâu.Tự nhiên đúng lúc đó,cái miệng như bị dán keo dzậy đó.Hông nói đc gì hết trơn.Chán!!!!!!!

-Mà sao ông Trung biết mày ở đâu mà ra đón mày dzậy.

-Ah,nhắc tới mới nhớ đến thằng cha ôn dịch………_rồi nó kể nguyên một tràng dài từ lúc Linh tới phá đám “giấc mộng trưa thu” của nó đến việc anh lấy xe của nó rồi kêu Trung chở nó dzìa.

Đang lúc ngon trớn kể của nó thì bị mama của nó kêu xuống._Oanh!!!con có điện thoại kìa.

-Dạ,con biết rồi._rồi nó kêu Vân chờ nó một tí xem ai gọi.

-Hello!!! _nó nói vào cái điện thoại.

-Oanh ha?

-Dạ,ai thế?

-Ah. Anh Trung đây._Nó vừa mới nghe tới từ Trung thôi là tim nó đã đập thình thịch rồi.Nó cố gắng giữ bình tĩnh để ko nói cái gì mất mặt.

-Oh,dạ em nghe.Có chuyện gì ko anh?

-Cho anh xin số điện thoại của Đăng được ko em.Anh Linh có chuyện muốn nói với cậu ấy.

-Dạ,anh chờ em. _Rồi nó lấy cái di động của nó ra tra tên của thằng Đăng 

-Allo anh,số của Đăng là 09181112221.

-Ok,thanks em.Buổi tối vui vẻ.

-Thanks anh,bye.

-Điện thoại của anh Trung mày ah?nó nói với con Vân .

-Thế 2 người nói cái gì?

-Anh hỏi số điện thoại của thằng Đăng.

-Rồi sao nữa?

-Tao đưa cho ảnh.

-Rồi sao nữa?

-Rồi ảnh bye bye.

-Rồi mày cúp.

-Uhm.

-Con này điên.Lại có một cơ hội nữa mà lại bỏ qua.

-Tại tao cuống quá chứ bộ,có biết gì đâu.Anh hỏi gì trả lời cái đó thôi.

-Bó tay với mày luôn.Thôi,tao đi công chuyện cho momy tao đây,bye mày.Mai đi chơi.

-Xe đâu mà đi.Thằng cha ôn thần nó lấy rồi.

-Thì ổng trả rồi đi,mai có đi học đâu mà lo.Có cả ngày mà.

-Uhm,bye mày.

-Goodmorning, mom!_ Nó bước xuống cầu thang với bộ dạng vẫn còn ngái ngủ.

-Goodmorning con yêu._Mẹ nó nói với nó bằng một cái giọng âu yếm.

-Con ra ngoài lấy báo dùm ba đc ko?

-Dạ.

Nói rồi nó bước ra ngoài,nhưng chỉ mới vừa mở cửa ra nó đã gặp phải một gương mặt rất chi là đẹp trai,nhưng đối với nó là ôn thần.

-Trả chìa khoá x echo tui.

-Đây,cám ơn cô.

-Ko có chi.Rồi,anh đi về đi.

-Chưa thấy ai bất lịch sự như cô.Khách tới nhà ko mời vào nhà mà đã đuổi đi rồi.

-Tôi đang bận ko có thời gian đâu mà nói chuyện với anh.Bye._rồi nó đẩy anh qua một bên để ra chạy chiếc xe vào nhà và lấy tờ báo rùi đi dzô chẳng thèm nhìn lấy anh thêm một cái nào nữa.

-Làm gì ở ngoài đó mà lâu thế? _mẹ nó hỏi khi nó cầm tờ báo dzô

-Dạ,tại con gặp ma.

-Cái con bé này toàn ăn nói tầm bậy ko hà.Mới sang sớm mà ma cỏ gì.

-Hi'.Thui ăn sang thui,con đói lắm rùi.

-Sợ con luôn,con gái gì mà ham ăn thấy sợ

-Ko tham ăn ko phải là con gái.Hì_nó cười nhăn nhở cho qua chuyện rồi bắt đầu ăn bữa sang mà má nó đã chuẩn bị cho nó.

-Con đã bàn với anh đạo diễn mới về việc tuyển diễn viên vào vai nam chính và diễn viên phụ chưa? _Ông Lãm hỏi sau khi ngồi vào bàn ăn.

-Dạ,nhắc tới con mới nhớ.Ba có biết thằng cha đạo diễn điên khùng đó kêu ai đóng vai nam chính ko? _ Nó nói một cách hứng khởi như một đứa nhóc đang ngồi kể tội của một đứa bắt nạt mình vậy .Từ cái hôm nói chuyện hồm sinh nhật Vân về, nó vẫn chưa có dịp nói với ông Lãm về việc chọn diễn viên hết sức là điên cuồng của Linh.

-Câu ta chọn ai ?_Ông Lãm trả lời sau khi nhấp một ngụm trà.

-Hắn chọn Đăng vào vai nam chính đó bà.

-Là Đăng bạn con ah?

-Da,con ko hiểu tại sao hắn lại để cho một người tay mơ như con và Đăng lại đi đóng vai chính ko biết.

-Là thằng Đăng sao,vậy thì câu ta chọn đúng người rồi.

Nghe ba dượng nó nói dzậy,miếng bánh mì trong miệng nó ko thể nào nuốt trôi.

-Ba….ba nói dzậy là sao?

-Từ từ rồi con sẽ biết,thằng Đăng ko phải là tay mơ như con nghĩ đâu.

-Ba nói y như là thằng Đăng nói dzậy đó.

-Vậy là Đăng cũng nhận lời rồi ah.Tốt lắm,tết năm này công ty của chúng ta sẽ đại thắng.

-Hiểu chết liền,ko hỉu mấy ông đàn ông nghĩ gì với nhau nữa,toàn là những nguời khó hỉu _nó nói thầm trong bụng khi đang nhai cho xong miếng bánh mì ốp-la cuối cùng.

-Ah quên nữa ba,bây giờ đang là mùa đi học của con,nếu đóng film thì con phải nghỉ học ah?

-Cái đó để từ từ ba tính,con đưa cho ba coi cái lịch học của con ra sao rùi ba tính.

-Dạ, để con lên lấy.

Rồi nó chạy thẳng lên phòng nó lấy xuống lịch học của nó. 

-Đây ba _nó đưa cho ông Lãm rồi ngồi xuống kế bên.

-Mỗi ngày con chỉ đi học có 2 tiếng thôi ah.

-Dạ,tại mùa đầu con chưa biết sao nên ko dám lấy nhiều lớp.

-Ok,vậy con cứ đi học bình thường,khi nào xong tới trường quay là được.

-Dạ.

-Mà Đăng lịch học giống con chứ.

-Dạ ko,hình như nó lấy nhiều lớp hơn con.

-Thôi đc, để ba bàn với Đăng sau.Giờ con đi đâu thì đi đi.

-Dạ.

-Nhớ trưa về ăn cơm,chỉ có chủ nhật nhà mình mới ăn cơm chung đc thôi đó.

-Dạ,con biết rồi.

Rồi nó cũng phóng ra ngoài xe.Mở cốp xe lấy cái mũ bảo hiểm ra thì nó mới thấy một mảnh giấy,nó mở ra đọc thì thấy đó là thư của Linh gửi cho nó.Trong thư anh đề, “ gửi cô nhóc đỏng đảnh dễ thương,cám ơn cô vì cái xe.Nhờ nó mà tôi đã hoàn thành công việc của mình,nêu cô muốn tôi cho cô đi ăn một bữa cơm miễn phí với tôi để cám ơn. Địa điểm và thời gian tuỳ cô chọn” ở phía dưới anh còn vẽ một cái bong bằng lăng rất đẹp.Nó rất thích hoa bằng lăng,nó ko thích màu tím cho lắm,nhưng nó lại bị màu tím của cây bằng lăng hút hồn.Nó rất thích cái loài hoa mộc mạc đó.Cái loài hoa mà tình cờ trong lần đi học về,chỉ vì bị hút hồn bởi nó mà nó đã tìm đc một nơi bí mật thoải mái đó.

-Anh ta nói cái gì chứ “cho cô đi ăn một bữa cơm miễn phí với tôi” làm như mình là ăn xin ko bằng dzậy đó.Chị đây cóc thèm.Nhưng công nhận là hoa bằng lăng mà anh ta vẽ đẹp thiệt._nó tự nói thầm trong miệng .

Nó cầm cái mũ bảo hiểm lên chuẩn bị đội thì dưới cái mũ bảo hiểm là cái áo mưa mà Linh đã đặt ở dưới từ sang trước khi mang trả cho nó.

-Anh chàng này kể ra cũng chu đáo thiệt._nó tự cười thầm.-thôi đi cái đã,chuyện anh chàng này tính sau.

Rồi nó lấy cái điện thoại ra bấm: - Hello,Vân hả,tao tới nhà mày nha.

-Uhm,mày tới đi. Đang tính gọi mày.Có chuyện rồi _Con Vân nói với nó giọng dường như báo với nó có điều gì đó ko hay.

-Uhm,mà có chuyện gì hay sao mà giọng mày nghiêm trọng thế.

-Mày đọc báo sang nay chưa.

-Chưa.

-Sáng nào ba dượng mày cũng đọc báo mà mày ko đọc ah.

-Tao chỉ ra lấy cho ba dượng tao thôi chứ tao ko nghía qua.Báo chủ nhật mà,có tin tức gì hay đâu mà nghía.

-Nhưng kì này hay đấy,mày tới đi.Tao gọi cho thằng Đăng rồi.Nó cũng đang tới.

-Uhm,15 phút nữa tao có mặt.

Nói rồi nó phóng như bay đến nhà Vân.

Lúc nó đến trước cửa nhà Vân thì Đăng cũng vừa mới tới.Nó hỏi thằng Đăng: -Mày có biết chuyện gì ko?

-Biết.

-Mày cũng biết nữa hả,hình như có mình tao ko biết thì phải.

-Mày lúc nào chẳng đi sau thời đại,chuyện này mày ko biết cũng đâu có gì lạ đâu.

-Tao đạp cho mày một cái chết tươi bây giờ đấy.

-Mày ngon mày đạp đi._thằng Đăng nói bằng giọng đầy thách thức.

-Mày ngon nhỉ,hôm nay còn dám trả treo chị đấy.

-Hơ,con này lên chị hồi nào thế?_Thằng Đăng đáp trả.

-2 đứa mày rảnh nhỉ, đứng ngoài này cãi nhau._con Vân nói trong khi mở cửa cho 2 đứa nó.

-Hì,buồn buồn cãi nhau chơi cho đỡ bùn ý mà._nó nói,rồi cả đám bước vô trong.

Vừa ngồi xuống ghế,nó há hốc miệng ra khi nhìn thấy tấm hình trên báo của một anh chàng đẹp trai,có vẻ như là diễn viên mới thì phải.Nó cầm tờ báo lên đọc,ngay từ dòng đầu tiên,cái miệng nó đã mở đủ to để có thể nuốt đủ một con………..muỗi!!! nó ngẩng đầu lên nhìn Đăng rồi đọc to cái tittle của bài báo:-Trần Ngọc Đăng,tiểu công tử đã trở lại màn ảnh rộng.

-Tờ báo này nói dzìa mày kìa Đăng._nó khều thằng Đăng rồi đưa tờ báo.

-Con biết rồi má._thằng Đăng nói to vào mặt nó.

-Nó nói xạo phải ko mày? _nó ngu ngu hỏi thằng Đăng.

-Ko,nói đúng sự thật.

-Tại sao từ trước tới giờ mày ko nói cho tụi tao biết Lanscom Term là ba mày._con Vân nãy giờ đứng im một chỗ giờ mới nói.Nó nói bằng một cái giọng mà ai nghe cũng biết là nó đang rất giận đến nỗi con Oanh và thằng Đăng phải giật mình.

-Chết mày chưa con,ai kêu giấu nó làm gì._con Oanh nói nhỏ vào tai thằng Đăng.

-Nói cái gì bây giờ._thằng Đăng bình tĩnh trả lời.-Nói cho tụi mày biết tụi mày có chơi với tao ko.Hay cũng chỉ như bọn người giả dối trong cái thế giới hào quang kia,miệng thì ngọt ngào nhưng bên trong thì ko biêt mang mấy cái dao găm

Chẳng có đứa nào trong 2 đứa còn lại trả lời.

-Tao chỉ muốn có một đứa bạn chân thật nên đã bay từ Mỹ qua đây sống để tránh xa cái thế giới kia. Đã phải từ bỏ quyền đề cử ở cái giải danh giá nhất dành cho diễn viên để về đây. Đã bỏ luôn ba mẹ để qua đây sống như một người bình thường.Tao ko muốn trở thành cái bóng của ba tao.Tụi mày lại muốn tao thừa nhận nữa sao.

-Thế tại sao bây giờ mày lại đồng ý đóng phim?_con Vân hỏi

-Tại tao muốn bắt đầu lại đóng phim.

-Tại sao mày lại muốn đóng phim trong khi mày đã từng chối bỏ nó.

-Đơn giản chỉ vì tao muốn thế.

-Muốn,câu nói của mày đơn giản quá đấy.Nếu mày muốn thì mày cứ về Mỹ mà đóng phim của ba mày,ko việc gì phải ở đây mà đóng phim.

-Tại sao tao phải về đó, đã bắt đầu thì phải đi từ nơi thấp nhất.Nếu có thể về kia mà nổi tiếng mà mang cái tiếng dựa bóng ba thì ở lại đây tự làm lại mà còn giúp đc bạn nữa thì tại sao ko ở.

-Tao yêu mày nhất Đăng ơi!!!_con Oanh chồm qua ôm thằng Đăng,mặc kệ cho con Vân đang muốn há họng chất vấn thằng Đăng tiếp.

-Con kia,tao đang hỏi nó._con Vân chen ngang.

-Hỏi gì lắm thế,nó nói dzậy chưa đủ ah._nó chề môi con Vân rồi qua thằng Đăng-Mà tao có cái này muốn hỏi mày.

-Tưởng gì hay,cũng hỏi mà bày đặt._con vân nhảy vào.

-Kệ tao mày,còn thằng Đăng,tao hỏi mày,sao ba mày Mỹ mà mày nhìn giống Việt Nam thuần chủng quá vậy.

-Do ba tao lai Việt Nam và Mỹ,nên tao thay vì mang gen Mỹ trong người ông ba tao,tao lại mang cái gen Việt Nam của ba,thêm gen Việt Nam của má tao nữa nên ra Việt Nam thuần chủng luôn.

-Dzậy thui.

-Ờ.

-Thôi dzia'.

-Ơ,con này sao đang ko dzia'._con Vân níu kéo.

-Mày nhìn đồng hồ đi mấy giờ rùi.

-11h

-Tao đi dzìa ăn cơm ko má tao với dượng la.

-Uhm,mày dzìa đi.Tối tập trung ở Windows._Thằng Đăng nói.

-Chi mày.

-Ông Linh kêu có chuyện cần bàn._ Đăng nói.

-Thằng cha đó nói hồi nào.

-Tối qua,lúc ổng gọi cho tao về việc viết ra bài báo này.

-Áh,thì ra lại là ý tưởng của lão.

-Thì tại ổng muốn giúp thui mà

-Ai mà biết đc thằng cha đó.Thôi tao dzìa._nói rồi nó dong xe chạy mất.

Thấy con Oanh lúc nào cũng lanh chanh như thế thằng Đăng chợt bật cười,ko để ý rằng có một khuôn mặt buồn xo, đang ngậm ngùi phía sau.

-Giờ sao mày,có tính đi đâu ko._Thằng Đăng quay lại hỏi Vân.

-Thôi mày đi về luôn đi._con Vân buồn bã trả lời.

-Uhm,dzậy tao dzìa luôn.Mai lên trường gặp.Bye mày.

-Bye._Vân nói với Đăng rùi thầm nghĩ “Thời gian tới chắc mày phải đi học một mình rồi.”

Buổi tối khi nó đến nơi đã thấy 3 anh chàng đẹp trai ngồi ở cái vị trí yêu thích của nó là cạnh bên cái suối giả. Đến bây giờ nó mới để ý là cái chỗ có 3 anh chàng đẹp trai đó ngồi là cái chỗ nổi bật nhất của cái quán này.Có mấy cô gái ngồi mấy cái bàn xung quanh lâu lâu liếc về phía đó.Khi thấy nó bước lại thì mấy cô tỏ vẻ khó chịu,ghen tức.

-3 người đi với nhau hơi bị nổi đấy _nó nói với 3 chàng trai đang ngồi.

-Thì làm sao,cô cũng đâu có vừa,mới vô đã có người địa rồi kìa._một trong số chàng trai nói rồi liếc về phía một chàng trai đang ngồi kế bên.

-Ôh,thế thì tôi vẫn còn xinh nhỉ ông chú của tôi.

-Ha,tôi lên chức chú hồi nào thế nhỉ.Tôi mà đáng để cô gọi bằng chú sao.Tôi mà già thế thì mấy cô kia đâu thèm nhìn tôi một cách ghê rợn như thế._nói rồi anh nhìn ra xung quanh và đá lông nheo một trong số những cô nàng đang ngồi bàn kế bên.

-Thôi đi anh Linh, để cho cô ấy ngồi xuống đi đã còn bàn công việc._Trung đứng dậy bước đến chỗ của nó kéo chiếc ghế cho nó ngồi.

-Cám ơn anh_nó ngồi xuống rồi liếc qua chỗ Linh_Giá mà tất cả con trai trên đời này được như anh có phải con gái bọn em đỡ khổ ko.

-Muốn thì sao cô ko

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kute
Ẩn QC