Chương 4: Uống rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya tại trấn Thanh Thủy. Thanh Ưu chợt tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, cô mệt mỏi lau đi mồ hôi trên người, cái nơi quỷ quái này thật khiến người ta khó chịu. Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn xuống sàn nhà chỉ thấy một cái gối nằm lăn lóc nhưng không thấy tên bỉ ổi kia đâu.

Thanh Ưu thấy họng mình khô khốc, quả thật dù thiếu cái gì cũng được ngoại trừ rượu. Cô đi chân trần mở cửa ra định tới nhà bếp phòng trọ chút rượu, nói thật ở cái nơi này cô cũng chẳng mong chờ có loại rượu ngon lành nào.

Thời tiết có chút lạnh, phải dùng một ít rượu để làm ấm cơ thể mới được. Lúc cô đi tới hành lang liền thấy Thiếu Khanh tay đang cầm điện thoại và nói gì đấy.

Hắn vừa nghe thấy bước chân liền nhanh chóng tắt điện thoại, gương mặt vô sỉ liền lao tới ôm chầm lấy cô.

"Đại Ưu, có phải em nhớ anh nên mới đi tìm anh không?"

"Vô sỉ." Cô bước qua hắn, Mặc kệ tên đó lải nhải sau lưng.

"Rượu!" Cô lên tiếng.

"Hả!" Thiếu Khanh nhíu mày khó hiểu.

"Tôi muốn uống chút rượu." Cô cong lưng lại dựa vào tường nhìn hắn đầy ẩn ý, cho dù không thích hắn nhưng cô biết chỉ cần là mệnh lệnh của mình thì hắn sẽ nghe theo.

"Em muốn anh đi lấy trộm rượu?"

"Thật phiền, anh có đi lấy không?" Cô chán ghét nói.

"Được! Được! Anh lập tức đi lấy." Hắn không chậm một giây nào mà lao đi tìm rượu cho cô.

Chưa đầy 5 phút sau hắn đã quay lại tay cầm một bình rượu lớn đang ngâm một con rắn hổ mang lớn.

"Tìm cả buổi chỉ thấy bình này, ông chủ ở đây xem ra khẩu vị thật nặng." Hắn e ngại nhìn cô, nhưng thực sự cả phòng trọ này chỉ có mỗi một bình rượu này.

Thanh Ưu là lần đầu tiên thấy một bình rượu ngâm một con rắn lớn như vậy, dưới ánh đèn mờ nhạt cô còn có thể thấy rượu trong bình đã chuyển sang màu vàng nhạt

"Ly đâu?" Chẳng lẽ hắn muốn cô hứng miệng mà uống sao.

Hắn ngẩn người, còn tưởng rằng sau khi thấy bình rượu này thì cô sẽ lo sợ mà không dám uống, cô gái này đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn.

"Không có ly nhưng mà có cái này." Thiếu Khanh không biết lấy ở đâu ra mấy cái bát lớn.

Hắn rót đầy hai bát rượu một cho mình một cho cô.

"Rượu này rất mạnh đó bảo bối." Khi chỉ có hai người hắn đã quen gọi cô là bảo bối.

Thanh Ưu có cảm giác hắn là đang xem mình là trẻ con, nhưng từ 2 năm trước sau khi ở bên Nhạc Duệ cô đã có thói quen không rượu thì không ngủ được. Nhạc Duệ là một ác quỷ, sống chung với hắn chẳng khác nào sống trong địa ngục nên cô chỉ có thể làm bạn với rượu. Không biết từ lúc nào đã làm bạn với rượu rồi.

Thấy người bên cạnh mình giống như đứa trẻ mới lớn vừa uống một ngụm rượu thì đã nhăn mày lè lưỡi khiến cô mỉm cười. Đã lâu rồi mới có người cùng mình uống rượu khiến tâm trạng cô có chút khang khác.

"Eo... Thật dở quá." Thiếu Khanh nhăn mày.

"Ai mà uống như anh, uống rượu như uống nước lã vậy." Hơn nữa đây còn là rượu rắn, đâu phải là loại rượu bình thường chứ. Đã lâu rồi cô mới nói chuyện một cách không phải suy nghĩ đúng sai, không phải khép nép mà sợ hãi. Cái cảm giác này cũng chẳng tệ lắm.

"Tại sao lại muốn tới Malaysia?" Đột nhiên cô lên tiếng hỏi khiến Thiếu Khanh ngay người. Sau đó liền thấy vui vẻ, cuối cùng cô cũng quan tâm hỏi hắn.

"Muốn sang đó làm người tốt." Hắn nửa thật nửa đùa nói.

"Phốc... Haha... Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe đó. Thiếu Khanh, anh đang đùa tôi à?"

Cả cô và hắn đều biết một khi dính dáng tới Nhạc Duệ và mạng người, họ đều không thể phủi sạch quá khứ. Hơn hết một người chưa từng lao động chân chính như Thiếu Khanh thì làm sao có thể nào chịu khổ chứ?

Cô cười hắn, cũng như cười chính mình. Phải! Một người từ bần hèn như cô trở nên giàu có thì được, nhưng sau khi sa cơ lỡ vận thì không thể phấn đấu. Trong đầu luôn luôn có suy nghĩ muốn tìm đàn ông giàu có.

Nhưng đám người này nói đúng, ngoại trừ ra nước ngoài còn không mãi mãi cô không thoát khỏi bàn tay tử thần của Nhạc Duệ

Tác giả: Đã lâu không có thịt nhỉ mấy thím😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#love #nguoc
Ẩn QC