Bài thơ: HÃY ĐỂ TÔI QUÊN ĐI! (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy để tôi quên đi,

Tình yêu và nỗi nhớ!

Hãy để tim tan vỡ,

Một lần bằng trăm năm!


Nhưng ai sẽ để tâm,

Cho tôi chết âm thầm?

Ai sẽ giúp tôi đây?

Ai sẽ giúp tôi đây?


Chẳng ai giúp được cả,

Vì nỗi buồn do tôi,

Do tôi tự tìm đến,

Nghìn lệ còn không quên.


Tôi sẽ chẳng thể quên,

Chẳng thể quên thật rồi!

Thôi đành hẹn kiếp khác,

Đành đợi mình ra đi.


Tôi chẳng thể ướt mi,

Vì lệ buồn đã hết;

Tôi chỉ còn dấu vết:

Trầm mặc nàng Trâm Anh.


Tôi chẳng thể lướt nhanh,

Thừa nhận trời mưa tạnh;

Tôi chẳng thể mỏi mòn,

Dù lặng nhìn môi son.


Giờ chỉ còn duy nhất,

Một cách để tôi quên:

Ngày tôi và trí nhớ,

Từ biệt mãi không chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net