🍀 Chương 11 🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không?"

Trần Thúc trả lời với giọng điệu bực tức: "Không sâu nhưng đụng đúng mạch, máu chảy rất nhiều." nói xong, vẫn nhìn Từ Tố Tố chằm chằm.

Diệp Hạo kéo tay không bị thương của cậu nhân viên kia, lại gọi một người khác nói:

"Đưa cậu ta đến bệnh viên đi, vết thương sâu hay không sâu cũng cần phải sát trùng cho an toàn!" nói xong hướng Trần Thúc nhìn, Trần Thúc hiểu ý bảo hai người kia đi.

Nhưng Từ Tố Tố vội đứng dậy nói: "Không được, không làm rõ ràng chuyện này, không ai có thể đi!"

"Có chuyện gì xảy ra tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cậu ta, với lại cậu ta là nhân viên của Trần Thúc, Trần Thúc sẽ chịu trách nhiệm."

Trần Thúc đứng ngay dậy muốn mở miệng nói như vậy thì Diệp Hạo đã nói thay, liền im lặng ngồi xuống, hừ mũi khinh thường Từ Tố Tố.

Từ Tố Tố mỉa mai nhìn anh nói: "Anh thì có thể giúp gì nào, đền bù dùm ư, được thôi, 500 triệu, đưa ngay đây thì tôi sẽ bỏ qua tất cả."

Diệp Hạo liếc cũng không liếc cô, nhìn về phía mấy bức tranh, "Thứ nhất, mấy bức tranh kia không đến 500 triệu, cô mua 500 triệu có quá đắt hay không tôi không biết, chỉ cần người bán kia xác nhận là 500 triệu tôi sẽ trả cô không thiếu một xu. Thứ 2, chỉ là bể gương, tôi nhìn qua vẫn có thể thay được, nếu cô đồng ý tôi có thể thay cho cô."

Từ Tố Tố cười ngoặt nghẽo, cười rồi vẻ mặt thêm khinh miệt mà nói: "Ai chà, không biết Chu Lệ Băng nghe được điều này từ anh có buồn không nhỉ, tôi mua không đến 500 triệu đấy thì sao, tôi cũng không cần làm mới gì cả, tôi chỉ muốn 500 triệu thôi." 

Cô ta cố ý dịu dàng nói những lời sau cùng: "Nhưng nếu anh cầu xin tôi, thì tôi có thể chấp nhận!"

Tất cả mọi người vỡ lỡ, thì ra cô ta là đang cần cái này, ai nấy càng nhìn cô thêm khinh thường hơn nữa, thậm chí ngao ngán mà lắc đầu. 

Diệp Hạo thì đã rõ ngay từ đầu khi cô ta nhìn anh bằng ánh mắt thù hận như vậy, nhưng không ngờ cô ta lại đến nước này, anh quay lại nhìn cô ta, nét mặt thản nhiên, giọng nói cũng bình thản: "Tôi chưa nói cái thứ ba, ai chứng nhận cậu nhân viên kia làm hư tranh của cô nào, tất cả mọi người đều thấy cô xô cậu ta vào đó cơ mà!" 

Trần Thúc và mọi người không nói được cô ta vì cô ta có tiền có thế hơn, cô ta có thể biến đen thành trắng, nhưng với anh thì cô ta chẳng là gì cả.

Từ Tố Tố đúng là có suy nghĩ dùng thế lực của mình làm khó Trần Thúc, thấy Diệp Hạo nói vậy, liền nói: "Hừ, các người dựa vào đâu nói tôi xô cậu ta vào đó?"

"Cô đứng gần cậu ta nhất, cậu ta lại bị thương, cô thì không sao, cô còn chối nữa." Diệp Hạo cắt lời cô ta.

"Anh... tôi.... cậu ta..." Từ Tố Tố tức đến mức thở dốc, cô ta chưa nghĩ ra nên nói lại thế nào, cứ ấp úng.

Trần Thúc gật gù hả hê, quả nhiên Diệp Hạo có cách đối phó, lúc đó cô ta mở giọng quyền thế ra, ông và mọi người nào nghĩ được tới việc đỗ lỗi lại cho cô ta, cứ mong giải hòa được là tốt lắm rồi.

"Anh có thể kiện được tôi sao?" Từ Tố Tố nghiến răng nói lớn với Diệp Hạo, "Anh nghĩ anh là ai, thứ con hoang nhà họ Diệp!" cô ta tức quá nói năng lung tung.

Vậy mà Diệp Hạo cũng chỉ thản nhiên nhìn lại cô ta thách thức, cô ta làm nhiều chuyện như vậy, anh cũng thừa sức đoán ra cô đã điều tra anh, người con gái này, đúng là phải nên tránh xa ra mới được, vừa muốn mở miệng thì chuông điện thoại reo, Diệp Hạo lấy máy ra thấy số của thím Trương thì ngay lập tức bắt máy đưa lên tai. 

"Alo, có chuyện gì với Nhạc Ân sao?"

Giọng thím Trương nghẹn ngào, vội vã: 

"Cậu chủ, không thấy Tiểu Ân đâu...."

Mặt Diệp Hạo biến sắc, không nói một lời lao ra khỏi phòng khách, để lại một đám người ngạc nhiên nhìn theo anh.

*

Thím Trương lúc này đang đi dọc theo con đường để tìm Nhạc Ân, chỉ mới đây thôi bà còn vào phòng xem cô thì thấy cô vẫn còn ngủ, ai ngờ vừa ra sau nhà phơi áo quần xong đi vào đã thấy cửa phòng cô mở ra, cửa phòng Diệp Hạo cũng mở, kế tiếp là cửa nhà, lúc đó bà mới cả kinh, biết cô đã ra ngoài. 

Bà luống cuống tay chân chạy ra ngoài, chạy ra tới cổng thì nhớ tới lời Diệp Hạo liền lấy điện thoại ra gọi anh. 

Đáng lẽ ra lúc trước Diệp lão có để người ở lại bảo vệ Nhạc Ân cả ngày đêm, nhưng sau lần gọi điện thoại cho thím Trương lúc trước, ông chỉ để họ theo dõi lúc chiều tối. 

Nên bây giờ Nhạc Ân đi hướng nào không một ai biết được, cả con đường lại chỉ toàn nhà ở, không có quán xá nên càng không thể hỏi thăm ai.

Diệp Hạo chỉ cảm thấy con đường về nhà bây giờ sao dài đằng đẵng, hai bàn tay cầm vô lăng cũng run run, anh tự bắt buộc chính mình phải bình tĩnh mới có thể tìm được cô, nhưng nghĩ đến cô sẽ sợ hãi người lạ, nghĩ đến cô lạc đường, lại nghĩ đến cô bị người ta bắt mất, đủ mọi tình huống, khiến anh không thể nào mà bình tĩnh được. 

Con đường về nhà vốn cần 30 phút, hôm nay anh đi chưa tới 10 phút, xe dừng trước cổng nhà mở toang, lại nhìn vào thấy cửa nhà cũng mở. 

Anh vứt xe ngoài cổng chạy nhanh vào với niềm hy vọng, nhưng không có một ai, nhìn căn nhà trống rỗng, anh chợt sợ hãi, cả người run lên, lại nhanh chóng lao ra xe chạy thẳng tìm kiếm. trên đường về nhà anh không thấy cô, vậy thì phải chạy thẳng mà tìm thôi.

Chạy thẳng nữa thì sẽ tới một ngã rẽ, chạy hết ngã rẽ đó là ra đường chính, xe cộ đông đúc, anh bất giác đạp mạnh chân ga hơn nữa, anh sợ cô gặp nguy hiểm, vừa đi hết ngã rẽ quả nhiên thấy một đám đông. 

Diệp Hạo thấy mình dường như chết lặng, nơi đó là nơi giao nhau với con đướng chính, cô ra sao rồi.

Thím Trương đi đến cuối ngã rẽ này thì thấy Nhạc Ân đang ngồi tựa vào bồn hoa bên vỉa hè, cả người co lại ôm lấy chân, cúi đầu không dám nhìn ai, xung quanh đã có mấy người vây lại, có người còn tới kéo tay cô hỏi han, nhưng chỉ thấy cô run rẩy sợ hãi, càng lui sát vào bồn hoa. 

Thím Trương chảy nước mắt chạy tới, gạt tay người kia ra, ôm lấy Nhạc Ân vào lòng, không kiềm chế được mà khóc nức nở, cô đã an toàn, cô đã không sao.

Nhưng Diệp Hạo thì vẫn chưa thấy Nhạc Ân, tay run run mở cảnh cửa xe, anh thấy hai chân mình vô lực, anh nhìn vào đám đông đang đứng chắn đó mà như thấy khoảng không tối tăm mù mịt, cố nén sự sợ hãi trong lòng, anh phải nhìn thấy cô. 

Anh đi nhanh về phía trước, đẩy mấy người đang đứng chắn ra nhìn vào trong, thấy thím Trương đang ôm Nhạc Ân thì không còn suy nghĩ gì trong đầu nữa, anh chậm rãi quỳ xuống, đưa tay nhận lấy Nhạc Ân từ thím Trương, ôm cô thật chặt, gục mặt lên đỉnh đầu cô, cắn răng nhắm mắt không cho hốc mắt đã nóng bừng của mình tràn lệ. 

Nhưng khi nghe thấy người mà mình đang ôm thì thào, giọng nói nhẹ lại rè rè "Andy... sợ...." thì rốt cuộc cũng không ngăn được giọt nước mắt mà mình cố giữ.

***

Diệp Hạo ôm cô một lúc thì mới đứng dậy bế cô lên xe ngồi với thím Trương ở ghế sau, còn chính mình thì nhanh chóng lái xe về nhà. 

Đám đông cũng chỉ muốn giúp cô gái nhỏ mà thôi, khi thấy cô đã có người đưa đi liền tản ra.

Về đến nhà, Diệp Hạo vòng ra phía sau ôm lấy Nhạc Ân đi vào, thím Trương hình như cũng ân hận nên lủi thủi đi theo phía sau. 

Diệp Hạo đưa Nhạc Ân vào phòng, vẫn duy trì im lặng như vậy, đặt cô lên giường, đi vào phòng tắm của cô lấy khăn mặt thấm nước ra ngoài thì thấy thím Trương đã đứng trong phòng nhìn nhìn Nhạc Ân. 

Lúc này anh mới lên tiếng: "Thím cứ ra ngoài trước đi, cháu sẽ lo cho cô ấy." ngồi xuống giường lại nói: "Lỗi là do cháu, cháu không nên để cô ấy một mình như vậy." 

Nói xong thì không nói thêm gì nữa, cẩn thận lau mặt cho Nhạc Ân bây giờ vì mệt mỏi quá mà đã ngủ lại.

Thím Trương nghe anh nói vậy cảm thấy thật an lòng, anh không muốn bà tự trách mình đây mà, nhìn lại lần nữa xác định Nhạc Ân đã không sao, bà mới ra khỏi phòng.

Thím trương vừa đóng cửa phòng thì Diệp Hạo cũng không nhịn nữa cúi xuống ôm cô thật chặt, trán gác lên trán cô, mặt sát mặt mà ôm như vậy, chỉ ôm như vậy, không muốn buông ra, anh bây giờ mới biết được rằng, cô đối với anh quan trọng đến nhường nào. 

Diệp Hạo ôm hơi mạnh, anh như muốn hòa tan cô vào mình, vì vậy nên Nhạc Ân vì đau mà tỉnh lại.

Cô vừa mới trải qua khoảnh khắc đáng sợ, lúc đó thật nhiều người cứ vậy quanh cô, cô sợ bọn họ. 

Cô chỉ muốn ra ngoài tìm Andy về mà thôi, mấy ngày rồi cô cứ đợi hoài mà không thấy anh, vốn đã muốn đi ra ngoài nhưng thật sự rất sợ hãi, nên cứ chần chờ trước cửa. 

Cuối cùng là mệt quá mà ngủ, sáng nay tỉnh lại thì không thể chịu đựng được nữa, cô muốn gặp Andy, muốn nói với Andy rằng, cô không phải không thích anh, mà là thích anh, thích anh lắm.

Nhạc Ân mơ màng thấy người mình hơi đau, lại có hơi thở đang phả vào mặt mình, nhưng nghĩ tới Diệp Hạo đã mấy ngày không gặp, lại thêm chuyện hồi nãy liền mếu máo: "Andy.... sợ.... về..... về..... " 

Cô không nhìn rõ người đang ôm mình.

Diệp Hạo bừng tĩnh, vội thả cô ra, nâng người nhìn cô mừng rỡ.

"Ân Ân, anh đây, đừng sợ!" lại đưa tay ôm cả hai má cô lại, hôn lên chóp mũi cô thì thầm.

"Ân Ân, anh về với em đây!"

Nhạc Ân nghe anh nói, cố mở mắt ra, mở mắt được rồi thì nhìn sững trước mắt, mí mắt không nhúc nhích, lát sau, bàn tay nhỏ bé đưa lên sờ má Diệp Hạo, cảm giác từ bàn tay truyền đến, Nhạc Ân thở ra một hơi, nói như thì thầm.

"Andy..."

"Ừ?"

"Andy..."

"Ừ?"

"Ân...nhớ..."

......

Diệp Hạo nhắm mắt, im lặng không trả lời, lát sau mới để đôi môi của mình trả lời dùm bằng một nụ hôn lên môi cô.

Anh nói: "Anh sẽ không bao giờ để em phải một mình nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net