Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dực từ phòng ngủ đi ra, cả người vẫn còn ướt sũng nằm bẹp luôn lên giường.

Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cậu cầm điện thoại lên.

Di động đã sập nguồn.

Lâm Dực ném điện thoại sang một bên. Qua một lát lại cầm lấy, thay một cục pin mới.

'Đích đích đích', tiếng chuông báo tin nhắn.

"Tiểu Dực, sao không nghe máy?"

"Tiểu Dực, gọi lại".

Lâm Dực nhìn thời gian tin nhắn đến, là lúc cậu đang ở sân bay.

Lật xem nhật ký cuộc gọi, có 5 cuộc gọi nhỡ. Có lẽ là lúc ở sân bay quá ồn ào, cậu cũng không để ý.

Điện thoại trong nhà cũng có thông báo cuộc gọi đến từ dãy số kia.

Lâm Dực cầm di động, khoá máy.

Quên đi, đã nửa đêm rồi, có gì để mai nói.

Một ngày này đối với Lâm Dực quá mức hỗn loạn.

Lâm Dực lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đầu óc hết sức thanh tỉnh.

Đến phòng bếp rót một cốc sữa, sau đó ra ban công chậm rãi uống. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuôi từ thực quản đến dạ dày, lo lắng trong lòng vẫn chẳng thể giảm bớt.

Không khí giống như đọng lại, không có lấy một chút gió, cả người giống như đang đặt trong một cái lồng hấp.

Mồ hôi không ngừng chảy ra.

Rất nhiều người không thích thời tiết Giang Hải. Mùa hè Giang Hải nóng vô cùng, mùa đông thì lạnh đến thấu xương.

Lâm Dực sinh ra ở nơi đây, cậu lưu luyến thành thị này.

Cho dù nó đang dần thay đổi, nhưng loại cảm giác thân thiết này thì vẫn y nguyên.

Bên tai truyền đến tiếng ếch kêu trong đêm, thỉnh thoảng có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vụt qua.

Tiếng khóc oa oa của đứa trẻ nhà ai cắt ngang màn đêm yên tĩnh, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập từ lầu trên truyền xuống.

Tiếng khóc lặng dần, màn đêm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Lâm Dực đột nhiên nghĩ, sau này liệu mình có thể có con không?

Lâm Dực thích trẻ con, nhiều thịt, mềm mềm, rất đáng yêu, thanh âm khi nói chuyện lại non nớt trong trẻo. Trẻ con đối với người mình yêu thích thì sẽ không che giấu, chỉ cần đối xử tốt với nó, tự nhiên nó cũng sẽ thân cận với mình.

Nhưng nếu hai nam nhân cùng một chỗ, làm sao có con được? Lâm Dực ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Cả một đêm, Lâm Dực nửa tỉnh nửa mơ, hư vô mờ mịt không biết mình mơ cái gì, lúc tỉnh lại cũng không nhớ được. Đem nước lạnh vốc lên mặt, lúc này đại não mới thanh tỉnh được đôi chút.

"Sớm!"

Nguyên bản Lâm Dực còn lo lắng cho Đỗ Vũ, lúc này thấy cô bình tĩnh không chút gợn sóng thì không biết nên nói thế nào, giống như chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Lâm Dực không biết như vậy có tốt hay không?

Tìm được chút thời gian rỗi, Lâm Dực gọi điện cho Sở Tâm Kiệt.

Tắt máy.

Nam nhân này quản lý cả một tập đoàn lớn, lúc xử lý công việc không muốn có người quấy rầy. Lâm Dực cũng không nghĩ nhiều.

Nhắn cho nam nhân một tin, bảo hắn khi nào rảnh thì gọi lại.

Bận rộn cả ngày, chờ đến khi Lâm Dực vươn vai duỗi thắt lưng, uống nước thanh giọng thì cũng sắp đến giờ tan tầm.

Đỗ Vũ một bên tiếp điện thoại, một bên đi ra ngoài.

Lâm Dực nhìn ra cửa vài lần, vẫn không thấy thân ảnh Đỗ Vũ quay lại.

Lâm Dực đặt bút trong tay xuống, đi đến tầng lầu ngày thường không có người qua lại. Cách ván cửa, Lâm Dực nghe được hình như có tiếng khóc.

Buông một đoạn cảm tình, sao có thể đơn giản như phất tay áo?

Lâm Dực do dự, không biết có nên để Đỗ Vũ ở trong đó một mình không.

Lâm Dực tựa vào vách tường, im lặng đứng chờ ngoài cửa. Thấy Đỗ Vũ đi ra, Lâm Dực liền theo sát phía sau. Vẻ mặt Đỗ Vũ như ngày thường, nhưng khoé mắt lại đỏ hoe.

"Buổi tối, giúp chị cùng đi gặp anh ta". Đỗ Vũ cảm thấy nam hài này nói không nhiều lắm, nhưng lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô cần. Ở trước mặt nam hài này, cô không cần phải nguỵ trang kiên cường.

"Được!" Hai người muốn ngả bài sao? Nếu không phải Đỗ Vũ phát hiện ra, tên khốn nạn kia có phải còn muốn giấu diếm?

Mặt đối mặt, thời gian phảng phất như đã dừng lại.

"Đi thẳng vào vấn đề đi! Cũng không cần lãng phí thời gian của mọi người". Mở miệng không phải là hai đương sự, mà là nữ nhân ngồi bên cạnh nam nhân. Không cần nói nhiều, đây hẳn là bạn gái chính thức của anh ta.

Lâm Dực khẽ cười, nam nhân này câm rồi sao?

"Tôi biết ở trong nước Bany đã có bạn gái, sau khi anh ấy đến với tôi, tôi nghĩ các người đã chia tay. Không ngờ anh ta lại không dứt khoát như vậy". Chẳng lẽ cô ta cũng là người bị hại?

"Câm miệng!" Đỗ Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. "Anh nói!" Đỗ Vũ thực sự hoài nghi, nam nhân này chính là người khiến mình phải trả giá vài năm tình cảm ư?

"Tiểu Vũ". Ánh mắt nam nhân từ đầu tới cuối vẫn không dám đối diện với Đỗ Vũ.

"Mời gọi tôi là Đỗ Vũ".

"Xin lỗi". Nam nhân hạ mí mắt, nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt. "Cảm ơn em vài năm qua đã luôn chiếu cố cho anh, anh rất cảm kích em.

Chính là, anh không thể cho em hạnh phúc. Chúng ta không thích hợp".

"Đúng là chúng ta không thích hợp. Tôi cũng thực may mắn, cả hai chúng ta đều phát hiện ra đối phương không phải người thích hợp". Không thích hợp còn kéo dài tới bây giờ? Rõ là hắn ta mắc nợ, lại biểu hiện như mình là người vô tội.

"Bany ở bên tôi hạnh phúc hơn, tôi mới là người càng phù hợp". Nữ nhân bên cạnh đắc ý.

Nam nhân yên lặng đem một tờ chi phiếu để trước mặt Đỗ Vũ.

Đỗ Vũ cầm lấy tờ giấy mỏng, nhìn một cái, nở nụ cười.

Hoá ra chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết. Bất quá, so với mấy đồng tiền mình bỏ ra vài năm nay, có phải mình vẫn được lời?

Đỗ Vũ không phải nữ chính bi tình trong tiểu thuyết, sẽ đem chi phiếu xé nát, ném vào mặt đối phương rồi dứt khoát rời đi. Đỗ Vũ cẩn thận đem chi phiếu cất vào túi xách, trên miệng vẫn duy trì ý cười. "Chúng ta xong! Hai người thanh toán".

Đối phương hiển nhiên không ngờ tới Đỗ Vũ thẳng thắn như vậy, nhất thời kinh ngạc.

Đỗ Vũ cầm cánh tay Lâm Dực, cười nói. "Chúng ta đi thôi!"

Ra đến ngoài cửa, nét cười trên mặt Đỗ Vũ vụt tắt.

Đỗ Vũ tựa đầu vào vai Lâm Dực, hơi thở mỏng manh. "Chị vẫn không đủ mạnh mẽ".

Lâm Dực vươn tay vỗ lưng Đỗ Vũ. "Ở trước mặt em không cần như vậy".

Mặt trăng bị tầng mây dày che khuất, trên bầu trời chỉ có thưa thớt vài ánh sao.

Đèn đường ở con hẻm nhỏ này không hiểu sao lại bị tắt đi.

Đi tắt qua con hẻm nhỏ, gió lạnh lùa qua ống tay áo, da gà nổi hết cả lên, lại làm cho người ta cảm nhận được một trận hàn ý không rõ ràng. Con đường phía trước một mảnh hắc ám, giống như dã thú đang há miệng chờ con mồi tiến vào.

Lâm Dực đúng là đã được khai sáng hai mắt. Xã hội này đúng là cái gì cũng bình đẳng. trước kia là phụ nữ vì cuộc sống mà tìm chốn giàu có nương tựa, bây giờ cả đàn ông cũng thế.

Tiền, đúng là thứ tốt đẹp. Có thể mua được cuộc sống giàu sang, có thể mua được vật phẩm quý báu. Vì tiền tài mà vứt bỏ một đoạn tình cảm trân quý, cuộc làm ăn này không biết lợi được bao nhiêu?

"Ha ha...." Đỗ Vũ bật cười. "Con người a...."

"Cậu xem!" Theo ngón tay Đỗ Vũ chỉ, thấy được phía trước có chút ánh sáng le lói. "Qua chỗ rẽ này sẽ là một thế giới khác".

Qua từng bước chân, đập vào mắt Lâm Dực chính là một quang cảnh hoàn toàn khác.

Ven đường là hàng quán bán rong tụ tập, đang nhiệt tình mời gọi khách qua đường.

"Mì lạnh đây, mì lạnh Tây An chính thống đây!"

"Đồ nướng mỹ vị, không cần bỏ qua!"

"Cho mười xiên chân gà, mười xiên sườn sụn!" Lâm Dực hô với chủ quán.

"Có ngay!"

Cuộc sống này có phải càng chân thật hơn không, Lâm Dực cùng Đỗ Vũ nhìn nhau cười.

Hai người đứng ở ven đường, rất không có hình tượng mà cùng nhau nhai nuốt.

"Bụng được lấp no rồi, giống như chưa từng có khó khăn gì vậy". Đỗ Vũ ăn xong, miệng dính đầy dầu mỡ.

"Có người thích tổ yến vây cá, chúng ta lại thích hàng vỉa hè bình dân này". Lâm Dực giơ lên một xiên chân gà.

"Ông chủ, cho thêm mười xiên nữa!"

Có tiền, có cách sống của có tiền. Không tiền, có cách sống của không có tiền.

"Đỗ Vũ, chị còn có thể yêu người khác không?"

"Vì sao lại không? Chị đây sẽ không phải một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng đâu. Đúng là chị thương tâm, ở trước mặt cậu không cần phải giả bộ làm gì. Dù sao cũng là mối tình đầu, nhưng vẫn phải đi tiếp tìm người xứng đáng hơn".

"........."

"Có lẽ, mẹ chị chuyện gì cũng biết. Buổi sáng bà ấy nói với chị, lúc chị còn nhỏ bà ấy đã từng có ý niệm ly hôn với ba chị. Thời gian ấy, có một thúc thúc luôn đến nhà chị chơi, có lẽ là đang theo đuổi mẹ chị. Ba ba ở ngoài cả năm, mọi việc trong nhà đều đổ dồn lên vai mẹ chị. Xách nước, mua gạo, thúc thúc kia luôn đúng lúc xuất hiện. Mẹ chị không phải không cảm động, chính là, người càng trưởng thành thì càng có thể kháng cự lại sự hấp dẫn, bảo hộ gia đình. Mà con người bây giờ thì càng trở nên xốc nổi dễ xao động. Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ chị biết tính tình chị cố chấp, cũng sẽ không khuyên chị. Bà chỉ nói, có những người chỉ là khách qua đường, vội vàng lướt qua trong đời mình. Cho nên, không cần quá mức để ý".

"Đỗ Vũ, chị có người mẹ thật tốt". Lâm Dực lại có chút nhớ nhung thanh âm của Đào Du Du.

"Đáng tiếc, lúc trước chị chỉ biết cãi nhau với mẹ, không hiểu rõ nỗi khổ tâm của bà. Mặc kệ thế nào, người khác không thương chị cũng không sao, ít nhất còn có mẹ luôn yêu chị".

Chúng ta luôn có lòng tham, muốn có tình thân, tình bạn, và tình yêu.

"Nếu, nếu như chị rất để ý một người, người đó đối với chị cũng tốt lắm. Nhưng trong lòng người đó vẫn tồn tại một người khác. Vậy, chị sẽ làm thế nào?"

"Thích hắn, nhận định hắn. Không quan tâm không để ý tiếp tục bước về phía trước. Thời gian chính là chất xúc tác tốt nhất".

"Không sợ bị thương tổn sao?"

"Sợ chứ! Sợ muốn chết! Nhưng, nếu cứ như vậy mà từ bỏ, cậu làm được sao?"

Chính là, đối phương là người cùng giới thì sao? Chị còn có thể khích lệ em như vậy được không? Lâm Dực trầm mặc.

Lâm Dực rất thích tính cách của Đỗ Vũ. Đối với tình cảm gọn gàng dứt khoát. Tuy rằng trái tim bị tổn thương, nhưng vẫn không làm lung lay tín nhiệm của cô.

Lâm Dực đứng ở ngã tư đường nhân sinh, cậu muốn từ bỏ Sở Tâm Kiệt.

Cậu hy vọng có thể giống như một người bình thường, kết hôn sinh con. Nhưng khi ý niệm này quay vòng trong đầu, tâm lại như bị xé rách.

Một đêm này, Lâm Dực mất ngủ.

Điện thoại Lâm Dực vẫn im lìm, nam nhân kia không có lấy một tin hồi âm, di động vẫn trong trạng thái tắt máy.

Lâm Dực hoàn toàn tỉnh ngộ, giữa cậu và nam nhân này loại kết giao gì?

Thứ duy trì quan hệ của bọn họ là cái gì?

Chỉ cần nam nhân này muốn gặp cậu, hắn sẽ xuất hiện. Mà lúc cậu cần thì sao? Lần này lần trước giống nhau, đều bặt vô âm tín.

Rõ ràng có thể giải thích, nhưng nam nhân kia ngay cả một chữ cũng không nói.

Lâm Dực cảm thấy chính mình như đã bị vứt bỏ. Chẳng lẽ, gọi cho cậu một lần khó khăn đến thế sao?

Có lẽ là hắn đang lảng tránh.

Có lẽ là hắn muốn cho Lâm Dực biết khó mà lui.

Rốt cuộc đã không còn hứng thú với trò chơi này nữa rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net