Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi khi mơ hồ không rõ đó là ngẫu nhiên gặp mặt, chúng ta liền đem nó trở thành duyên phận.

Sở Tâm Kiệt vừa lái xe ra khỏi cửa tiểu khu liền thấy được một bóng dáng quen thuộc trên lối đi bộ.

Sở Tâm Kiệt nhấn còi otô, hạ cửa kính xe xuống.

"Thật trùng hợp!" Lâm Dực kinh ngạc.

"Lên xe đi!" Sở Tâm Kiệt vẫy tay.

Lâm Dực im lặng vài giây, cuối cùng vẫn là mở cửa ngồi vào.

Hoàn toàn là một thế giới khác với bên ngoài, mát lạnh thoải mái.

"Tôi vẫn nghĩ cậu là sinh viên". Sở Tâm Kiệt liếc nhìn bộ tây trang chỉnh tề trên người Lâm Dực.

Lần đầu tiên gặp mặt, bộ dáng người này chật vật không nói nên lời. Lần thứ hai gặp lại, cậu trẻ trung khả ái. Mà lúc này đây lại khiến cho người ta không khỏi bất ngờ.

"Tôi đang thực tập, cũng coi như là người ra xã hội rồi". Lâm Dực đính chính, trong mắt lộ ra vẻ chấp nhất, trên mặt còn thực sự nghiêm túc.

"Nếu có người nói trông tôi giống sinh viên, tôi mừng còn chẳng kịp". Sao lại có thể đáng yêu như vậy, Sở Tâm Kiệt không tự chủ mà vươn tay xoa đầu Lâm Dực.

"Trông anh vẫn còn trẻ mà, hơn nữa nhất định là thành phần tinh anh của xã hội". Lâm Dực liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Ngón tay thon dài sạch sẽ giữ vô lăng, móng tay được cắt gọn ngay ngắn, trên quần áo không có logo, xe oto cũng là loại bình thường, rõ ràng hắn tươi cười thân thiết, nhưng là vẫn không thể che giấu quang mang ẩn sau đó.

"Sáng sớm đã được một anh chàng đẹp trai khen ngợi, hôm nay đúng là ngày đẹp!" Sở Tâm Kiệt cao hứng đùa một câu, còn soi gương giả vờ ngắm nghía.

"Nào có!" Lâm Dực cúi đầu gãi tai. "Anh cho tôi xuống ở giao lộ phía trước là được rồi, trạm tàu điện ngầm ở ngay đó". Lâm Dực híp mắt nhìn ánh nắng bên ngoài.

"Cậu làm ở đâu?"

"Công ty mậu dịch Doanh Khoa".

"Tiện đường". Sở Tâm Kiệt giẫm chân ga, không để ý đến kháng nghị của Lâm Dực.

Hai người cùng nhau tán gẫu trên đường, chờ đến lúc Lâm Dực xuống xe dường như vẫn còn chưa hết chuyện dể nói.

Lâm Dực đi được hai bước, lại xoay người trở lại.

"Chuyện kia, tôi đã nói là sẽ mời anh ăn cơm, nếu trưa nay rảnh thì cùng nhau ăn đi". Lâm Dực cúi người, nghiêng đầu nói với người trong xe.

Sở Tâm Kiệt gật đầu.

Lâm Dực có được câu trả lời, xoay người đi về phía công ty. Nửa đường quay đầu lại vẫn còn thấy chiếc xe đỗ ở bên đường, Lâm Dực giơ tay kề ở bên tai, ra hiệu sẽ gọi điện liên lạc sau, sau đó chạy vào công ty.

Cả buổi sáng Sở Tâm Kiệt xử lý công vụ, xem qua kế hoạch mà các ban ngành đệ trình, đọc báo cáo lợi nhuận nửa năm trước từ phòng tài vụ nộp lên. Tưởng tượng đến giữa trưa sẽ cùng Lâm Dực ăn cơm, những con số trên bảng biểu tựa hồ cũng không quá nhàm chán như ngày thường.

Sở Tâm Kiệt đột phát hưng trí, nhắn tin cho Lâm Dực.

Cơ hồ là ngay giây sau, điện thoại đã có tin trả lời.

Lúc thư ký gõ cửa tiến vào chỉ thấy lão bản nhà mình đang ôm di động một mình vui vẻ.

"Sở tổng!" Thư ký cẩn thận mở miệng.

Sở Tâm Kiệt ngẩng đầu, đem điện thoại cất vào ngăn bàn, nghiêm mặt nói. "Chuyện gì?"

"Giữa trưa có hẹn ăn cơm với Lâm tổng công ty Du Nhiên". Thư ký nhắc nhở, thuận tiện đem văn kiện đặt lên bàn Sở Tâm Kiệt.

"Huỷ!"

Sở Tâm Kiệt cầm lấy chìa khoá xe, phân phó. "Tôi ra ngoài làm việc".

Sở Tâm Kiệt xoa cái trán đã ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc cũng tìm được quán mà Lâm Dực nói. Lúc trước, Lâm Dực đã miêu tả qua về vẻ ngoài của quán ăn này, biển hiệu vừa to vừa sáng ở bên ngoài thật là không thể khiến cho người ta bỏ qua.

Sở Tâm Kiệt ngược nắng đi vào.

Lâm Dực ngồi đối diện cửa chính.

Sở Tâm Kiệt vừa đi vào liền che hết ánh sáng, Lâm Dực trừng mắt nhìn, nam nhân này thật sự là quá mức chói mắt. Gương mặt tinh xảo lại mang theo ý cười đạm nhạt, hấp dẫn không ít ánh mắt người bên ngoài.

Lâm Dực giương khoé miệng, giơ tay vẫy Sở Tâm Kiệt.

Nhân viên phục vụ đem thìa đũa đặt trước mặt hai người.

Lâm Dực lấy khăn ướt lau một lần, rồi lại lấy giấy ăn lau khô. "Sẽ không chê tôi quá kỹ tính chứ?"

Sở Tâm Kiệt lắc đầu.

Nhìn bốn phía xung quanh, mặt tiền cửa hàng không lớn được bố trí gọn gàng sạch sẽ. Tuy rằng trong quán nhiều người, nhưng chủ yếu đều là mua mang đi.

Ăn bên ngoài đích xác là nhanh và tiện hơn, bất quá có chút lo lắng an toàn vệ sinh.

Lâm Dực cười cười. "Tôi đã gọi món ngon nhất ở đây rồi!" Lúc trước hai người nhắn tin, Lâm Dực có hỏi khẩu vị của Sở Tâm Kiệt. Đáng tiếc, nam nhân này lại nói một câu ngắn gọn: tuỳ tiện.

Đây chính là hai chữ có độ khó cao nhất đấy có biết không.

Lâm Dực liền gọi món theo ý mình, thức ăn rất nhanh đã được bê lên.

Hai người không tiếp tục nói chuyện, đều cúi đầu ăn cơm. Lâm Dực ăn rất từ tốn, thỉnh thoảng múc một thìa canh, thổi nguội rồi chậm rãi nuốt xuống. Cho đến khi buông đũa cậu mới nhẹ nhàng nói một tiếng. "Tôi ăn xong rồi".

Có thể nhìn ra được, gia giáo nhà Lâm Dực rất tốt, từ nhỏ đã được quán triệt 'ăn không nói, ngủ không nói'. Hồi nhỏ khi ăn cơm tránh không khỏi sẽ nói chuyện, lúc ấy mụ mụ cũng không mở miệng, trực tiếp cầm đũa đánh vào mu bàn tay Lâm Dực. Dần dần Lâm Dực cũng ghi nhớ, dưỡng thành thói quen luôn.

Một người là thanh niên mới bước chân ra xã hội, một người là nhân sĩ đã lăn lộn lâu năm trong thương giới, nhưng hai người nói chuyện với nhau lại cực kỳ ăn nhập. Kỳ thật là Lâm Dực thao thao bất tuyệt, còn Sở Tâm Kiệt chăm chú lắng nghe.

Qua lời kể của Lâm Dực có thể tưởng tượng đến cuộc sống đại học nhàn nhã thoải mái. Kết thúc kỳ thi đại học, những tháng ngày khổ cực học hành ở cấp ba chẳng ai dám nhớ lại, bốn năm đại học sau này chính là hưởng thụ cuộc sống, trốn học, theo đuổi nữ sinh, đánh nhau, học lại, tất cả đều được trải qua, quả thật là những năm tháng hồn nhiên.

Những chuyện này đối với Sở Tâm Kiệt thì lại vô cùng mới mẻ xa lạ. Khi còn nhỏ bị tiếng trung làm cho quay cuồng đầu óc, ở trường học lại trao đổi bằng tiếng anh là chủ yếu, hoàn cảnh cùng bầu không khí học tập cũng thoải mái. Về sau lại thuận lý thành chương mà đi du học ở châu Âu, bằng hữu kết giao phần lớn đều là người đã có gia đình. Mãi cho đến khi ở lại Anh quốc quen biết Diêu Diệc Chân, Sở Tâm Kiệt mới sinh ra ý tưởng tìm hiểu về Trung Quốc.

Trước kia ngồi cùng những nam hài trẻ tuổi, trong đầu chỉ nghĩ đêm nay sẽ trải qua tuyệt vời như thế nào, đâu có đơn thuần như hôm nay, lắng nghe quá trình trưởng thành của một người.

"Hình như tôi nói hơi nhiều". Tuy rằng đối phương không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng Lâm Dực vẫn đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

"Đâu có". Sở Tâm Kiệt còn phải cảm ơn Lâm Dực vì đã tín nhiệm mình.

Lâm Dực nhìn quanh quán ăn, không có đồng hồ treo tường. Cậu rất tự nhiên cầm lấy cổ tay Sở Tâm Kiệt, vừa thấy đồng hồ đã cuống quýt đứng lên. "Chết rồi, bị muộn rồi".

Lâm Dực nghiêng mình kéo nam nhân vẫn còn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt sốt ruột. "Đi làm!"

Sở Tâm Kiệt bị nắm tay, bị động đi theo. Tới ngã tư đường, Lâm Dực quay đầu lại. "Tôi đi trước đây, có rảnh thì lại cùng nhau ăn cơm".

"Đi đi!" Sở Tâm Kiệt nhìn người đã chạy đi mấy bước, nói với theo.

Có lẽ là mặt trời giữa trưa quá mức nóng rực, lòng bàn tay chảy ướt đẫm mồ hôi.

Lúc Lâm Dực trở lại văn phòng, lão Tương đang ngồi chờ cậu.

"Đến văn phòng tôi một lát!" Lão Tương mặt vô biểu tình nói.

Lâm Dực nhìn thoáng qua Đỗ Vũ, Đỗ Vũ không nói gì chắp hai tay nhìn cậu.

Mấy đồng sự khác đều lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp hoạ.

Cả người lão Tương lún sâu trong chiếc sofa.

Lâm Dực nhìn đỉnh đầu chỉ còn lưa thưa mấy sợi tóc của lão Tương, thân hình mập mạp được bao bởi chiếc áo sơ mi cỡ nhỏ, từng ngấn thịt ở bụng lộ rõ mồn một.

Lão Tương ho khan một cái. "Ngồi đi".

Lâm Dực ngồi nghiêm chỉnh, không biết trong hồ lô của lão nhân này lại bán cái gì.

Chẳng lẽ là....

"Ở công ty chúng ta, làm việc cũng vui vẻ đi!"

Không nghĩ tới lại là lời dạo đầu như vậy.

Lão Tương bày ra vẻ mặt ôn hoà, Lâm Dực nhìn thấy mà da đầu rét run. "Cũng không tồi".

"Vậy tốt nghiệp xong thì ở lại đây đi!"

Chẳng lẽ hiện giờ sinh viên khan hiếm, làm cho vị lãnh đạo này cầu tài nhược khát? Rõ ràng lão ta khinh thường nhất là loại mao tiểu tử như Lâm Dực đây. Lâm Dực rất hiểu chính mình, tuy rằng cậu đối với công việc nghiêm túc cẩn thận, nhưng cũng không ngây thơ đến mức cho rằng biểu hiện của mình rất tốt.

Lâm Dực không thể không hoài nghi, liệu có phải đã có người đánh tiếng gì không?

"Tương quản lý thật sự là coi trọng tôi".

"Tiểu tử, làm cho tốt, tôi sẽ trông chừng cậu đấy". Lão Tương nâng thân hình ục ịch của mình dậy, đứng lên vỗ vai Lâm Dực.

Lâm Dực không trở lại văn phòng, mà ra ngoài cầu thang bộ, đặt mông ngồi xuống một bậc thang.

Cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số gọi đi rồi lại cúp máy. Do dự một lát, Lâm Dực vẫn quyết định gọi lại, trong di động rất nhanh đã truyền đến thanh âm.

"Tiểu Dực?" Đối phương khó nhịn được kích động, trong giọng nói còn mang theo một tia không xác định.

"Là tôi".

"Tìm ba có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, tôi chỉ nói một câu. Đừng can thiệp vào chuyện của tôi".

"Ba đâu có".

"Không có là tốt nhất".

"Cái kia, hay là tối nay cùng nhau ăn cơm đi?"

Lâm Dực trực tiếp cúp máy.

Lâm Dực tựa vào cửa sổ, nhìn dòng xe không ngừng chuyển động bên ngoài, thành thị này thật sự là bận rộn.

Lâm Dực điều chỉnh lại cảm xúc, trở về văn phòng.

Mấy đồng sự cùng lúc đem ánh mắt tập trung trên người Lâm Dực, không thấy được vẻ uể oải suy sút của cậu, chỉ có thể thất vọng thu hồi tầm mắt.

Lâm Dực coi như không thấy.

Vừa mới ngồi xuống, di động đã rung.

"Không sao chứ?" Là Đỗ Vũ nhắn tin đến.

"Không có gì".

"Định gọi cho cậu nhưng bên cạnh đang có người, không tiện. Lão Tương chờ cậu lâu lắm rồi, chỉ sợ cậu lại bị lão cho ăn hành".

"Thật sự không có vì đâu". Lâm Dực nghĩ nghĩ thấy không ổn, lại xoá đi, nhắn một tin khác. "Ở lại công ty, chính thức gieo hoạ nhân gian".

"Tốt quá, hại chị lo lắng nãy giờ. Tiểu tử, mời cơm!"

"Đã biết! Cam tâm tình nguyện!"

Mới vừa bỏ điện thoại xuống, lại có tin nhắn đến.

"Ăn cơm với cậu thật sự rất vui".

Lâm Dực nhận được tin nhắn này, vốn dĩ vẫn còn lo lắng liền biến mất. "Tôi cũng rất vui".

"Chỉ mong sau này vẫn tiếp tục được như vậy".

"Ở cùng tôi, cam đoan anh sẽ được vui vẻ!"

"Tôi rất mong chờ. Cố gắng làm việc đi!"

"Cùng nhau, cùng nhau".

Cả buổi chiều, Lâm Dực bận rộn làm việc.

Thật ra nội tâm Lâm Dực không hề bình tĩnh như vẻ bên ngoài của cậu. Thời sinh viên đi đưa tin liền cảm thấy mình tài giỏi, chờ đến khi bước chân vào xã hội mới ý thức được, có được một việc làm đúng là quá khắc nghiệt, lúc trước là chính cậu đã quá tự cao tự đại. Lâm Dực coi như là may mắn, rất nhanh đã tìm được việc làm.

Đối với đãi ngộ cho nhân viên thực tập, cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý. Đến lúc chân chính đi làm mới thấy có bao nhiêu khó khăn. Không nghĩ tới chính mình tiếp nhận mười mấy năm giáo dục lại làm đồng nghiệp cùng với một người ngay cả cấp hai cũng chưa học xong. Không phải Lâm Dực khinh thường những người tự kiếm cơm từ hai bàn tay trắng, chỉ là cậu cảm thấy nhiều năm mình khổ cực học hành như vậy tựa như uổng phí; còn phải chấp nhận việc người khác mắng mỏ không tôn trọng mình; còn có, thành quả lao động của mình không được coi trọng. Đợi đến cuối tháng nhận lương, rút từ trong phong bì ra mấy tờ tiền mỏng, Lâm Dực hoàn toàn hết chỗ nói. Tất cả nhẫn nhịn cùng mệt nhọc chỉ là vì mấy đồng tiền này.

Bất quá, Lâm Dực vẫn kiên trì, nhưng tựa hồ lại là không được đền đáp xứng đáng.

Khi đó, Lâm Dực về đến nhà là ngã đầu liền ngủ, không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ việc. Nhận được mấy cuộc điện thoại của bạn học đều là hướng cậu tố khổ. Lâm Dực cũng cảm thấy u mê, không hiểu ý nghĩa của việc đi học trước kia là gì. Có nhiều bạn học nộp đi một đống hồ sơ xin việc, cuối cùng một cái OFFER cũng không nhận lại được. Vì thế, bọn họ quyết định thi nghiên cứu sinh.

Hai mươi năm làm người, đi học chiếm cứ gần hết thời gian, Lâm Dực không muốn quãng đời sau này của mình lại tiếp tục cống hiến cho bài vở. Huống chi, học tiếp chỉ làm tăng gánh nặng tài chính cho cha mẹ. Ở Trung Quốc, học phí cực kỳ đắt. Hơn nữa, đằng nào sau này cũng phải đua tranh việc làm. Lâm Dực cho rằng, bây giờ làm việc lấy kinh nghiệm còn hơn là chôn mình trong các trường đại học hàng hiệu.

Lâm Dực đem nỗi lòng mình tố khổ với mẹ.

Đào Du Du không cổ vũ Lâm Dực thi nghiên cứu sinh, học hành nhiều chưa hẳn đã tốt. Ở Trung Quốc, người có học vị cao nhưng tài năng kém không phải là số ít. Xã hội mới là học đường chân chính.

Trước đây, Lâm Dực rất nghịch ngợm, sách vở luôn vứt bừa bãi. Đào Du Du không hề quản thúc cậu, mà còn bảo hộ cậu, cho cậu một tuổi thơ tốt đẹp nhất. Người khác nghỉ hè thì vội vàng đăng ký đi học thêm, Lâm Dực thì còn đang bận rộn vùng vẫy ở sông, bơi lội phơi nắng cả mùa hè biến da thành màu socola luôn.

Nhưng thật ra từ nhỏ Lâm Dực đã có hứng thú với việc đọc, dù là văn chương, báo chí hay truyện tranh. Tích luỹ lại dần dần, về sau Lâm Dực nhờ đó mà được lợi vô cùng.

Đào Du Du hỏi Lâm Dực, ưu thế của cậu là gì?

Lâm Dực vò đầu bứt tai nửa ngày, tuổi trẻ? Rồi lại bị chính mình gạt bỏ, tuổi trẻ thì có khác gì chứng minh cho không có kinh nghiệm. Bằng cấp? Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. (Trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương với câu 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn' ở bên mình).

Nguyên lai chính mình cái gì cũng không có.

Cuối cùng, Đào Du Du như là cố ý khiêu khích Lâm Dực. Có thể đi tìm ba ba.

Lâm Dực lập tức giậm chân, dựa vào chính con cũng có thể làm được.

Lâm Dực hiểu, chính mình chỉ có thể tự làm đến nơi đến chốn.

Cho dù vẫn sẽ bị xã hội xa lánh, bị thờ ơ, nhưng đổi một góc độ khác mà nói, đây cũng coi như là một loại rèn luyện. Dựa vào cái gì phải đối với một người xa lạ nhiệt tình như lửa, xã hội cạnh tranh khốc liệt như thế, không có ngấm ngầm gây trở ngại đã là tốt lắm rồi.

Mỗi người đều là chậm rãi mà trưởng thành, tương lai khi nhìn quay đầu nhìn lại những ngày tháng khó khăn này, coi như cũng là một bước ngoặt quan trọng của đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net