CHƯƠNG 278: [TỬ SINH ĐỈNH] XƯA NAY CHƯA PHỤ QUÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
màu máu thịt của người ta, đâm vào sâu bên trong.

Trong quá trình này, Mặc Nhiên vẫn luôn nhịn, không hé răng, cho tới tận khi nhụy hoa như xúc tua dài cổ quái, lặn sâu xuống nước chui vào ngực hắn, Mặc Nhiên mới rốt cuộc nức nở một tiếng, quỳ sát xuống đất.

Thiếu niên trước mặt mình run rẩy, mà Sư Muội cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cánh tay ngọc ngà chống cằm, cao cao tại thượng, nhìn Mặc Nhiên co rút trước mặt mình, nôn ra máu trước mặt mình.

"Đau lắm à?"

"Khụ khụ..."

Sư Muội rất có hứng thú, ánh mắt vẫn ôn hoà: "Đau thế nào? Ta chưa từng thi chú này cho người ta, ta thật sự rất tò mò... Sư đệ tốt của ta, cảm giác bị Trường Hận Hoa xuyên tim rốt cuộc thế nào?"

Ánh mắt y như xuân thủy lướt qua, chảy tới thân hình Mặc Nhiên nằm trên đất, cuối cùng dừng trên đốt ngón tay tái nhợt của Mặc Nhiên.

Ngón tay Mặc Nhiên vô thức siết trên đất, đầu ngón tay bị cào rách, kéo dài thành từng vệt từng vệt máu.

"Đau hơn cả moi tim ư?"

Mặc Nhiên không trả lời y.

Đau là thật, nhưng... So với đau khổ trên bãi tha ma ở Lâm Nghi năm đó còn đỡ hơn rất nhiều.

So với việc trơ mắt nhìn người thân chết trước mặt mình, còn ổn hơn rất nhiều.

So với tự tay đào đất lên, mang cốt nhục mai táng, còn tốt hơn rất nhiều.

"Khi xưa, không thể bảo vệ tốt cho mẹ, giờ rốt cuộc có thể... Có thể bảo vệ tốt được cho sư phụ."

Ánh mắt dần tan rã, hắn lẩm bẩm như vậy.

Những hồi ức đẹp nhất cứ nhạt đi từng chút, những ký ức thuần khiết không dơ bẩn trong quá khứ càng ít đi, trước mắt hắn hiện lên kỳ ức tốt đẹp ít tới đáng thương--

Năm kia có người bố thí cho hắn và mẫu thân một chén canh nóng.

Lão nông phu đã từng mời họ vào nhà sưởi ấm trong đêm tuyết lạnh giá, sưởi ấm nghỉ ngơi.

Hài tử cùng ăn xin giống nhau, chia cho hắn nửa cái bánh nhân thịt nhặt được.

Đoạn Y Hàn nắm tay hắn, dắt hắn qua đê dài đầy chuồn chuồn bay múa trong thu...

Không hận, không đau khổ, không có không cam lòng, không thấp thỏm, không lệ khí.

Hết thảy đều bình thản.

Thuần túy tốt đẹp nhất.

Hắn thấy mình dưới hoa đăng cẩn thận thêu khăn tay hải quan, thấy mình chống cằm trước bàn đá, cười nhìn sư tôn ăn bánh trung thu, hắn thấy dưới ánh trăng ấm áp, mình lần đầu tiên mang lê hoa bạch cho sư tôn.

Những ký ức này, từ đây đều phai nhạt.

Không bao giờ còn nhớ rõ...

Từ đây cừu hận nảy sinh, những ký ức về chuyện cũ ôn nhu xưa cũng thay đổi dáng vẻ.

Từ đây nhiệt huyết trong lòng hắn tắt ngấm, không còn lửa. Xuân thủy trong mắt hắn đóng băng, kết thành băng lạnh lẽo.

Từ đây, hắn đi ngược lại với lời mẫu thân.

Đoạn Y Hàn nói: "Phải báo ân, đừng mang thù."

Rốt cuộc không làm được.

Không biết lấy sức từ đâu ra, hắn nhịn lại cơn đau như xé rách lục phủ ngũ tạng, lung lay muốn đứng lên-- lảo đảo, lại không đứng được, hắn quỳ, bò, đến cuối cùng đâu tới linh hồn cũng đang run rẩy, lại vẫn phủ phục, bò tới trước Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn..."

Hắn run run nực cười giãy giụa, mấp máy.

Sư Muội tưởng hắn định làm gì, cuối cùng lại phát hiện thiếu niên này chỉ đanh dùng hết toàn lực, dùng hết nhiệt huyết cuối đời và cảm ơn, dập đầu--

Nước mắt rơi xuống.

"Sư tôn, ta rất nhanh... Sẽ làm người thất vọng..."

Mưa đêm lất phất.

"Ta rất nhanh, sẽ không nhớ được người tốt, ta không bao giờ có thể... Không thể học thuật pháp của người cẩn thận... Người sẽ chán ghét ta, căm hận ta..."

Hắn đanh khóc, nói ra hết những lời lương thiện cuối cùng cần nói.

Nhưng Sở Vãn Ninh không nghe được.

Y ở ngay trước mặt hắn, không thể nghe được gì cả.

"Thực xin lỗi, ngày đó ta hái hoa là vì muốn tặng cho người. Sư tôn, hôm nay ta tới, vốn là... Ta định đợi người tỉnh, xin lỗi người, những lời trong lòng, đều... Đều nói cho người."

Tiếng khàn khàn như lời cắt huyết nhục từ cổ họng ra.

"Sư tôn, cảm ơn người không chê ta, nguyện ý nhận ta..."

"Ta thật sự, thật sự."

Tim bỗng run rẩy, đáy mắt hiện lên một tầng máu đỏ. Đó là dấu hiệu Bát Khổ Trường Hận Hoa bắt đầu mọc rễ, cũng là chung tình quyết bắt đầu có hiệu lực.

Trán nổi gân xanh, ngã mạnh lên đất, nghiền mặt đất.

Khóc không thành tiếng.

"Ta thật sự, thật sự thích người."

Sư Muội nhẹ thở dài, biểu tình như thú vị, lại như thương hại.

Chẳng qua y thương hại cũng được, thú vị cũng thế, đều nhàn nhạt, chẳng gì làm y động lòng được.

Cuối cùng y đi tới, bẻ cằm Mặc Nhiên qua, nhìn đôi mắt dần hỗn loạn của Mặc Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Đến, sư đệ, nói cho ta, giờ đệ có mong muốn gì?"

"Mong muốn..."

Mong muốn gì?

Sắc thu Lâm Nghi, trước Thông Thiên Tháp.

Đoạn Y Hàn đang cười, Sở Vãn Ninh rũ mắt.

Tuân Phong Nhược tỷ tỷ của nhạc phường để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ, trong mắt loé ánh sáng nóng bỏng mà kích động, nàng nói với hắn: "A Nhiên, tỷ sắp đủ tiền chuộc thân rồi đó, tỷ đưa đệ đi, chúng ta rời khỏi nơi này, tỷ tỷ đưa đệ đi hưởng ngày lành."

Mặc Nhiên trong mê man, vẫn cố hết sức níu kéo cành lá hương bồ ký ức đang dần tan đi.

Hắn lẩm bẩm: "Mong muốn báo ân... Không... Mang thù..."

Sư Muội lắc đầu, lại đợi một lát.

Hỏi lại: "Mong muốn thế nào?"

Mặc Nhiên khàn khàn chấp nhất: "Mong... Một ngày kia được chết trong tay sư tôn."

Sư Muội sửng sốt một lát, tiện đà cười: "Chết trong tay sư tôn?"

"Ta không muốn làm ma đầu... Ta không muốn xuống địa ngục..." Hắn lộn xộn, nỉ non lặp đi lặp lại, "Ta không muốn chỉ nhớ mỗi hận, sư tôn..."

Hắn thế mà tránh khỏi tay Sư Muội, quỳ sát trước mặt Sở Vãn Ninh, gần như gào khóc. Hai mắt hắn đỏ đậm, ý thức ngày càng hỗn loạn.

"Giết ta đi."

Đến cuối cùng, duy nhất lặp lại, chỉ có một nguyện vọng.

"Ngày đầu tiên ta làm chuyện ác... Xin người, xin người... Giết ta đi."

Mưa to giàn giụa, cắn nuốt hết bóng đêm mênh mang, thiếu niên như thú bị nhốt nghẹn ngào than khóc. Sấm giật đùng đùng, rừng trúc hiu quạnh, hoa sen trong Hồng Liên Thủy Tạ một đêm úa tàn, rơi vào trong hồ.

Sống có bát khổ, chết có trường hận.

Trước khi mất đi ý thức, Mặc Nhiên vươn bàn tay run rẩy, giữ góc áo Sở Vãn Ninh, hắn ngẩng đầu lên, nỉ non: "Sư tôn... Người... Để ý ta đi... Người để ý ta đi... Được không..."

Người để ý ta đi.

Bao nhiêu cực khổ và nén hận trên đời này, đều bị nước mưa chảy xiết và tiếng gió che mất?

Qua hai đời, rốt cuộc Sở Vãn Ninh quay đầu biết được chuyện cũ, ngày hôm sau nhớ mang máng, một ngày rã rời kết thúc, miên man nghĩ trong khi tỉnh.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào đình trúc, trong nhà thuỷ tạ ngập hải đường và sen đỏ đã úa tàn, mùi thơm như ngày đầu, rất nhanh thành bùn đất.

Mưa đã tạnh, Sở Vãn Ninh chớp chớp mắt, quay đầu thấy Sư Muội đứng bên bàn trà, hơi nước lượn lờ dâng lên, mặt mày Sư Muội tú mỹ ôn hoà như vậy, thấy y tỉnh, Sư Muội cười.

"Sư tôn."

"Sao còn chưa đi nghỉ? Ngươi canh ba ngày rồi, đổi cho Mặc Nhiên đi."

Chung trà rót ra, nước nóng màu hổ phách tràn đầy tâm sự.

Sư Muội dâng trà cho y, mỉm cười nói: "Hôm nay vẫn để ta canh cho sư tôn thôi, A Nhiên tính tình trẻ con, trong lòng vẫn còn chưa hết giận nữa."

Sở Vãn Ninh ngẩn ra một chút: "Hắn không tới?"

Sư Muội rũ mi, lông mi đen dài mềm mại như tấm rèm, như nhuỵ hoa vàng nộn cuốn lại đầu xuân, y "Dạ" một tiếng, nói: "Không tới, đến Tàng Thư Các, giúp tôn chủ xếp sách rồi ạ."

Sở Vãn Ninh có một chớp mắt như vậy thất thần buồn bã.

Y vốn định mượn cơ hội hai người ở chung, nói một câu về chuyện Mặc Nhiên hái hoa cho cẩn thận, ngày ấy mình cuối cùng cũng nghiêm khắc quá mức rồi...

Y chưa bao giờ gặp chuyện đồ đệ phạm giới, xong chuyện ngẫm lại, cũng cảm thấy trách phạt quá tàn nhẫn.

Nhưng Mặc Nhiên còn chẳng muốn gặp y, bế quan cũng không muốn tới bồi y.

Sở Vãn Ninh khép mắt lại.

"Sư tôn, uống trà đi."

Thật lâu sau, y đáp, nhận chén trà trong tay Sư Muội, thơm ngát đầy ắp, thổi nhẹ làn khói mỏng, uống một ngụm.

Trà quá đầy, lúc nhận lấy nhỏ lên trên y phục.

Sư Muội thận trọng như phát, nhìn thấy, cười: "Ta có khăn."

"Không cần mượn của ngươi." Sở Vãn Ninh lấy một chiếc khăn trắng thêu hải đường ra, cúi đầu lau vệt trà chưa khô.

"Khăn tay thật đẹp, nhìn qua như mua tấm tốt nhất trong trấn vậy." Sư Muội ôn nhu nói, "Sư tôn tự đi mua ạ?"

Có giây lát như vậy, Sở Vãn Ninh muốn nói, không phải, là Mặc Nhiên đưa.

Là hắn thêu.

Lễ bái sư cho ta.

Nhưng tâm tình không tốt, cũng không muốn nói, cảm thấy lời của mình như vậy, có chút cảm thấy thẹn không tên.

Nên trầm mặc trong chốc lát, Sở Vãn Ninh cũng chỉ rầu rĩ mà "Ừ" một tiếng, gấp khăn cẩn thận, cất vào vạt áo.

Cất khăn xong, y khe khẽ thở dài.
Một ngày kia, ánh mặt trời sáng lạn, tối qua gió rét mưa sa làm hồ sen nghiêng ngả, lá sen dính lên bờ hồ.

"Đêm qua mưa lớn lắm à?"

Sư Muội châm trà, nghe vậy đầu ngón tay ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm: "Dạ?"

Sở Vãn Ninh chuyển ánh mắt sang hồ ngào ngạt hương thơm, nhàn nhạt: "Hoa tàn hết rồi."

Sư Muội lại cười, đặt chung trà xuống cẩn thận, sau đó vân đạm phong khinh nói: "Đêm qua bão lớn, ầm ĩ một trận, liền ngừng. Hôm nay thời tiết sẽ đẹp, chờ lát nữa đất khô chút, ta quét sạch hoa rơi trong viện liền."

Sở Vãn Ninh không nói gì nữa.

Ánh bình minh sáng lạn trên không trung, lộng lẫy như gấm, nhìn ra xa, vạn dặm trời cao như trong veo, khi mặt trời mới mọc ở phía đông, ánh sáng vàng lộng lẫy tán loạn.

Quả thật.

Đó là một ngày nắng rực rỡ hiếm có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy