Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không?"

Hứa Kỳ Sâm từ chối thẳng thừng, "Không ạ."

"Một tiếng thôi."

Dứt khoát không trả lời nữa.

Tống Nguyên Ngôn cũng không lằng nhằng thêm.

Hứa Kỳ Sâm không nhắm nổi mắt, cứ mỗi lần nhắm lại xuất hiện khuôn mặt đối phương, cuối cùng quyết định mở to mắt, bất động nhìn thẳng vách tường.

Người kia lại tưởng rằng cậu đã ngủ rồi, đôi chân mang tất chậm rãi dịch chuyển trên giường, đến gần mũi chân lạnh căm của cậu.

Trái tim điên cuồng không yên như con mèo hoang chẳng tài nào thuần phục, từ từ bình tĩnh lại dưới bàn tay và cái ôm dịu dàng của anh.

Ngày hôm sau, khi thức giấc, trên giường chỉ còn lại một mình cậu.

Hứa Kỳ Sâm không biết Tống Nguyên Ngôn đã rời đi từ khi nào, cậu cũng lười suy đoán.

Sáng sớm lên giúp đỡ quản gia xử lí đủ thứ việc vặt từ trên xuống dưới trong phủ, bận bịu cả một buổi sáng.

Trong lúc rảnh rỗi khi giám sát công nhân khuân vác hòn non bộ, ngồi nghỉ ngơi dựa lưng vào gốc cây khô bên cạnh hồ, Hứa Kỳ Sâm nghe được tiếng dương cầm.

Rất dịu dàng.

Cậu không hiểu biết nhiều về dương cầm, kiến thức về âm nhạc cổ điển càng ít hơn.

Nhưng không hiểu vì sao, khúc nhạc này lại khiến cậu cảm nhận được một loại trầm uất và cố chấp vô cớ.

Nha hoàn Tiểu Nguyệt theo cùng giúp đỡ đi tới, nhìn cánh cửa sổ lưu ly màu sắc rực rỡ của căn biệt thự sân vườn, lên tiếng bằng vẻ mặt đầy ước ao, "Tiểu thiếu gia lại bắt đầu đánh đàn rồi."

Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nhớ tới cây dương cầm mình nhìn thấy trong phòng anh lần đầu tiên gặp mặt.

Tiếng đàn bỗng chốc xoay chuyển, nốt nhạc nhỏ vụn như bước chân dồn dập đang đuổi theo cái gì.

Giây tiếp theo, đột nhiên im bặt.

Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nghe thím Trương gọi tên mình, cậu đáp lại rồi nhanh chóng bước tới gian biệt thự.

"Thứ sáu này tiểu thiếu gia sẽ tham gia vũ hội ở dinh thự nhà họ Hà, phu nhân bảo cậu cũng theo cùng để canh chừng thiếu gia."

Hứa Kỳ Sâm thở dài trong lòng, không lên tiếng.

"Giờ cậu tới phòng của thiếu gia nhỏ đi, bà đã mời hẳn một thợ may có tiếng ở vùng tô giới Anh tới thiết kế tây trang cho cậu và thiếu gia đấy."

Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lên cầu thang, đi tới kịch đường.

Gõ cửa hai lần, nghe thấy Tống Nguyên Ngôn nói vào đi mới đẩy cửa phòng ra.

Tống Nguyên Ngôn ngồi trước cây dương cầm đã đóng nắp, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm mà cười với cậu.

Hứa Kỳ Sâm cũng không biết là do mình bị ấm đầu hay sao, ngây người hỏi thẳng, "Vừa rồi cậu đàn... khúc gì thế?"

Tống Nguyên Ngôn xoay người, đưa lưng về phía cậu, ngón tay gõ mấy tiếng lên nắp đàn.

"Bản giao hưởng số 2 cung F thứ, nghe hay không?"

Hứa Kỳ Sâm đáp "Ừm", đi vào.

Hai người không tiếp tục đề tài dương cầm, mặc dù trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn muốn nghe anh đàn trọn vẹn.

Người thợ may Tống phu nhân mời đến rất nhanh, là con lai Trung – Anh, giao tiếp với họ bằng tiếng Trung mang hơi hướng khẩu âm địa phương.

"Này, cậu có thể đo giúp tôi độ rộng của vai vị thiếu gia này không? Tôi cảm thấy có một số vấn đề ở đây cần phải chỉnh sửa lại, cảm ơn." Anh ta đưa một cuộn thước dây cho Hứa Kỳ Sâm, còn mình cúi đầu sửa lại bản vẽ.

Hứa Kỳ Sâm nhận lấy thước dây, đi tới trước mặt Tống Nguyên Ngôn, níu một đầu thước, đầu ngón tay đè lên giữ bả vai anh.

Hai người ở rất sát nhau, Hứa Kỳ Sâm gần như có thể nghe được cả tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Tống Nguyên Ngôn. Mắt nhìn không rõ, Hứa Kỳ Sâm tới gần thêm chút nữa, cẩn thận quan sát số đo trên dây thước.

Người đứng gần cậu chỉ trong gang tấc bỗng nhiên mở miệng.

"Bản nhạc này được Chopin viết khi ông mười chín tuổi."

Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác ngước lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.

"Viết cho bạn học nữ mà ông ấy thầm yêu."

(*)      [ bản giao hưởng số 2 cung F thứ ( Piano Concerto No 2 in F minor) ] 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net