Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kia, theo từng bước chân cậu lên bục giảng.

Cậu xoay người đứng trên bục giảng, tay trái treo trước ngược không thể nhúc nhích, hơi rụt cằm lại. Con ngươi cậu nhạt màu, hình như người nào da dẻ trắng sáng thì sắc con ngươi cũng nhạt như vậy. Ánh mắt cậu như chẳng hề có tiêu cự, trông lạnh nhạt vô cùng.

"Được rồi, em tự giới thiệu bản thân đi." Trương Chính Tâm mỉm cười khích lệ cậu.

Cậu hơi hé miệng, băng gạc hơi khóe môi cũng bị kéo nhếch lên.

"Tên mình là Hứa Kỳ Sâm."

Hứa Kỳ Sâm? Cũng giống như rất nhiều bạn trong lớp, Hạ Tri Hứa không khỏi tò mò là chữ nào.

Nghe được tiếng học sinh xì xào bàn tán, Trương Chính Tâm nghiêng đầu nhẹ nhàng nói, "Tên em rất đặc biệt, là chữ nào vậy? Viết lên bảng đen trên này đi."

Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm hơi do dự, cuối cùng vẫn vươn tay phải lành lặn cầm lấy một viên phấn, quay người lại viết tên mình lên tấm bảng đen.

Chữ viết đẹp thật, Hạ Tri Hứa buông lời cảm thán từ tận đáy lòng.

Trương Chính Tâm gật đầu tỏ ý khen ngợi, "Tên hay lắm, ai đặt cho em vậy? Có ý nghĩa gì không?"

Hứa Kỳ Sâm vừa mới buông tay xuống lại giơ lên, chầm chậm viết một dòng chữ bên cạnh cái tên.

[Cảnh bỉ hoài di, lai hiến Kỳ Sâm.]

Đám học sinh dưới bục giảng lại bắt đầu xì xào, nguồn gốc còn khó hiểu hơn cả tên.

"Em giải thích ý nghĩa cho mọi người đi."

Hứa Kỳ Sâm xoay người lại, giọng rất nhẹ nhàng, "Câu thơ này xuất phát từ Kinh Thi (Lỗ tụng – Phán thủy), ý là, bây giờ Hoài Di(*) đã giác ngộ, để tỏ lòng thành, xin dâng vật báu."

(*) Hoài Di: Chỉ tộc người Đông di cư trú tại vùng sông Hoài.

Trương Chính Tâm gật đầu, cười nói, "Hai chữ này rất hợp với họ của em, tốt lắm, nhân đây mọi người cũng học được thêm câu thơ này."

Hứa Kỳ Sâm cụp mắt, nhẹ nhàng đặt phấn lên bàn giáo viên rồi xuống bục giảng.

Ánh mắt Hạ Tri Hứa vẫn cứ dán lấy cậu, nhìn ánh đèn khi tỏ khi mờ rơi trên người đối phương, cuối cùng, cậu đi tới ngồi xuống trước mặt mình.

Ánh mắt chuyển lên bảng đen, đọc câu thơ cậu vừa viết ra khi nãy, trong lòng âm thầm nhắc lại ba chữ này.

Hứa. Kỳ. Sâm.

Người là vật báu (Sâm) trời cao hứa (Hứa) trao tôi.

Đây là ý nghĩa tên cậu ấy sao?

"Bạn học tiếp theo, cái bạn..." Trương Chính Tâm cười chống tay lên bàn giáo viên, "Cái bạn đẹp trai đang ngẩn người ra kia."

Bạn cùng bàn huých Hạ Tri Hứa một cái, hắn mới bừng tỉnh, đứng dậy, "Chưa gì đã đến em rồi ạ?"

Học sinh trong lớp cười ầm lên theo, bầu không khí lập tức sôi động hẳn.

Hạ Tri Hứa cười đi lên, cầm lấy phấn rất tự nhiên viết tên mình đầy uyển chuyển, cái tên nằm ngay ngắn bên cạnh ba chữ khi nãy của Hứa Kỳ Sâm.

"Chào mọi người, mình là Hạ Tri Hứa. Mặc dù tên mình không văn nhã như tên bạn học Hứa, nhưng thật ra cũng có xuất xứ của nó."

Trương Chính Tâm vui vẻ, "Phụ huynh của các bạn lớp ta đều thật là tài hoa, đặt tên hay lại còn có ngọn nguồn. Nào nào, em nói một chút cho mọi người nghe đi."

Hạ Tri Hứa để lộ chiếc răng nanh, nụ cười rạng rỡ, "Sinh nhật mình là 21 tháng 5, đúng vào đầu hạ. Mẹ mình rất thích Lý Thanh Chiếu(*), bà ấy từng viết một câu thế này."

[Nhiễm liễu yên nùng, xuy mai địch oán, xuân ý Tri kỉ Hứa.] (Liễu nhuộm khói nồng, sáo thổi oán mai, sắc xuân biết được là bao?)

(*) Lý Thanh Chiếu: hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, lối dùng hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái "Uyển ước từ" biểu thị sự hoa lệ và giàu sự gợi hình trong khi sáng tác. Câu thơ trên nằm trong tác phẩm "Vĩnh ngộ lạc."

Hắn viết dòng này bên cạnh tên mình, quay đầu cười nói, "Câu "Sắc xuân biết được là bao" này nói về tiết trời đầu xuân khi khí hậu vẫn chưa ấm lên, sắc xuân cũng chưa phô hoàn toàn. Mình sinh vào đầu hạ, lại còn họ Hạ, thế nên mẹ mình đặt tên là Hạ Tri Hứa."

Ánh mắt hắn lướt qua những người khác trong phòng học, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của người ngồi bên cạnh cửa sổ. Chỉ trong chớp mắt ấy, dường như trái tim đã hẫng mất một nhịp đập.

Tựa như bản đàn đánh sai, từ nay về sau, có làm cách mấy cũng chẳng thể đúng được.

| | 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net