24-26 Thế giới không thể nào tưởng tượng nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lan Đình có khả năng là người của thời kì cận cổ đại.”

Cô chưa từng nghe thấy, người của thời đại viễn cổ biết chế tạo kẹp tóc lò xo. Vậy mà món đồ vật đó lại đặt ở trên bàn trang điểm của Kế phu nhân.

“Ờ thì... đây là chuyện cực kỳ bình thường mà, thỉnh thoảng... khi hệ thống mở phát livestream trên một thế giới, thế giới đó sẽ sinh ra lỗ hổng trong một thời gian ngắn.” Dù sao thì, chỉ livestream cung đấu không thôi thì quá nhàm chán, nên chêm thêm vài nhân tố khác để làm tăng tính náo nhiệt lên một chút.

Khương Bồng Cơ lập tức nghĩ đến một việc: “Khoan đã, đợt livestream lần trước... dựa theo phản ứng của khán giả xem thì hẳn cũng là thời đại có sự phát triển tương đương với thời cận cổ đại, hay nói theo cách khác...” có phải là cái thế giới này lại nhiều thêm một giống loài khác không phải là dân bản địa không?

Hệ thống im thim thít.

Khương Bồng Cơ càng khẳng định: “Mày đang chột dạ.”

“Tui... tui sợ cô đánh giá thấp cho tui...” Hệ thống đáng thương lắp ba lắp bắp giải thích, từ ngày đi theo ký chủ này, nó thấy quyền điều khiển của mình bị cướp mất.

Khương Bồng Cơ im lặng, về phần có phải là đang lựa chọn tin tưởng lời giải thích của hệ thống hay không thì ngoại trừ bản thân cô ra không một ai biết.

Hệ thống: “Nếu như... Kế phu nhân không vạch trần cô trước mặt mọi người, vậy có lẽ bà ta đã chấp nhận thân phận của cô rồi nhỉ, nhỉ...?”

“Có lẽ vậy... có thể giả mạo thì cứ tiếp tục dùng thân phận Liễu Lan Đình thôi, nếu không được thì tao sẽ dùng thân phận của chính mình.”

Trời đất bao la có chỗ nào là không có hàng dỏm chứ? Trước đừng nói đến chế độ hộ tịch khó quản lý của thời đại viễn cổ này, chỉ cần giở thủ đoạn thì Khương Bồng Cơ cô hoàn toàn có thể cao chạy xa bay đến một nơi xa lạ, lấy một thân phận giả và dùng thân phận đó bắt đầu cuộc sống mới.

Khương Bồng Cơ cau mày: “Nhưng mà, Kế phu nhân và tao đã giao kèo với nhau, bây giờ tao có thể an tâm dùng thân phận của Liễu Lan Đình, không cần lo những cái khác.”

“Giao kèo gì?”

Hệ thống kiểm tra lại nhật ký trò chuyện vừa rồi của họ, ủa... Khương Bồng Cơ và Kế phu nhân làm giao dịch gì ta?

Khương Bồng Cơ đả kích hệ thống không thương tiếc: “Tao tin là sẽ có một ngày mày sẽ chết vì cái tội ngu.”

Hệ thống: “... ¥%#...... %####@...”

Khương Bồng Cơ chỉ biết mấy phương pháp sơ cứu đơn giản, cho nên bệnh tình của Kế phu nhân vẫn phải giao cho lang trung chẩn đoán và điều trị.

“Quản gia, những tên gia đinh kia đã triệu tập lại chưa?”

Cô là một người thù rất dai, nếu hôm nay có thể báo thù thì tuyệt đối sẽ không để đến ngày mai, hơn nữa cũng đã đến lúc phải chỉnh đốn lại Liễu phủ rồi.

Lão quản gia hồi còn nhỏ vốn là thư đồng của ông nội Liễu Lan Đình, lớn lên thì làm quản gia, chăm sóc Liễu phụ và Liễu Lan Đình từ nhỏ đến lớn. Tuy ông luôn được mọi người kính trọng nhưng không hề kiêu căng lạm quyền, mà càng thận trọng làm việc cho Liễu phủ.

Quản gia đi ngay phía sau Khương Bồng Cơ: “Tuân lời Nhị lang quân, lão nô đã gọi bọn họ đến ngoại viện rồi ạ.”

“Ừ, lát nữa ông đi gọi người môi giới mua bán người hầu đến đây, cẩn thận chọn lấy vài người có thể dùng được, cấm tuyệt đối tiết lộ cho Đại bá phía bên kia.”

Khương Bồng Cơ đã quen với sự tồn tại của chế độ nô lệ nên thấy chuyện này khá là bình thường. Ở thời đại của cô, chiến tranh đạn pháo cứ phải nói là bay toán loạn, thường xuyên xảy ra trận lớn trận nhỏ, căn cứ vào Luật Chiến Tranh giữa các hành tinh, có thể buôn bán tù binh như nô lệ.

Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua mấy tên gia đinh áo quần tinh tươm kia, “Tất cả đều đến đủ rồi à?”

Quản gia vẫn chưa hiểu chuyện gì, gật đầu báo cáo: “Bẩm Nhị lang quân, những tên gia đinh được điều động ra ngoài tìm kiếm tối qua đều có mặt ở đây ạ.”

Khương Bồng Cơ lạnh lẽo cất lời: “Bảo với người môi giới, đám gia đinh này đều bán hết, toàn hạng mưu mô xảo trá.”

Mới đầu đám gia đinh còn cho rằng Khương Bồng Cơ gọi tới để ban thưởng, nên trong lòng mang chút hưng phấn và kì vọng đi tới, nào ngờ lại bị dội nước lạnh. Con mọt Nhị lang quân cái gì cũng không biết thế mà lại muốn bán bọn họ cho người môi giới?

Quản gia do dự vài giây, nhưng sau cùng vẫn trung thành nghe lệnh: “Vâng, thưa Nhị lang quân.”

“Khoan đã!” Mấy tên gia đinh thấy tình hình bất lợi, sắc mặt đều trở nên hơi khó coi, bò lên trước vài bước nói, “Chúng tiểu nhân không có công lao thì cũng có khổ lao tìm kiếm Nhị lang quân suốt một ngày một đêm, tại sao Nhị lang quân vừa mới trở lại đã muốn bán bọn tiểu nhân...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net