Bí mật Tần Giang Quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cộc. Cộc. Cộc"

Tiếng gõ cửa truyền đến bên tai, Tư Úy ngáp dài một tiếng rồi thắp đèn đến mở cửa. Cánh cửa mở ra, Đan nương vẫn cái bộ dạng loè loẹt ấy mỉm cười với cậu. Tư Úy bất giác nổi lên một mảng da gà, sởn cả tóc gáy, cậu đáp lại nụ cười của ả bằng một câu nói không để lộ chút biểu cảm nào:

"Đan nương có chuyện gì?!"

Ả đàn bà Đan nương vẫn giữ cái nụ cười cứng đờ như xác chết ấy nhìn chăm chăm cậu, cái ánh mắt u tối không điểm đặt, rồi thân mình rắn của ả đổ sập xuống sàn. Ánh nến vàng vọt hắt lên gương mặt xác chết kia khiến nụ cười của ả càng thêm quỷ dị. Tư Úy cau mày lui lại phía sau, gương mặt tuy lãnh túc nhưng nơi đáy mắt không ngừng dậy sóng khiếp đảm. Bí mật của "Tần Giang Quý" cậu vẫn chưa tra ra, trong nguyên tác cũng chỉ nói xà yêu đoạt xá, không nói thêm gì. Đúng là pháo hôi, nửa chữ cũng không muốn viết thêm về họ.

"Bốp bốp"

Tiếng vỗ tay giòn rã êm tai truyền vào phòng, cái thân béo tốt của Tần Giang Quý hiện ra mồn một dưới ánh đèn leo lét. Lão nhe răng cười hì hì như ông Phật Di Lặc, bộ mặt hưng phấn của lão đỏ rực liên tục kéo rộng khoé miệng của mình đến mang tai. Lão nói:

"Tư công tử, Tần mỗ thực sợ hãi. Đan nương, không rõ là yêu ma quỷ quái phương nào đã giết ả rồi."

Cậu không khỏi bật cười, gương mặt thanh tú điểm xuyết một nụ cười nơi khoé miệng khiến Tư Úy càng thêm diễm lệ. Nếu không phải cậu đã chứng kiến mọi chuyện lão làm với nữ nhân có gương mặt tương tự Đan Nương kia thì có lẽ giờ này cậu cũng tin lão. Tần Giang Quý lục tục nâng cái thân hình quá khổ của lão tiến vào trong, trận gió đông lạnh lẽo lại nổi lên ù ù đẩy đám lá xơ xác tung bay tán loạn.

"Tần phong chủ, ngài cho rằng ta sẽ tin ngài sao?"

Nụ cười của lão càng sâu, hàm răng cũng biến đổi bén ngọt cắn chặt lấy nhau, tay lão nắm lấy mảnh da thịt ở môi giật đứt ra, máu cũng theo đó trào ra không ngừng. Tư Úy cau chặt mày, cái động tác này của lão thành công làm cậu trở nên bối rối. Lão cười dại, gật gật đầu.

"Tư công tử quả nhiên tư chất thông tuệ. Bản tôn xem Tư công tử bộ dáng tuấn tú đẹp mắt, tư chất tốt như vậy. Thật khiến bản tôn ao ước."

"Ngươi là xà yêu đoạt xá?", cậu bất giác thốt lên. Trong đầu cậu thầm mong oán hồn của Đan Nương tiến đến nhanh một chút. Với tu vi chỉ là một trúc cơ tu giả như cậu không có lấy một lối thoát. Tần Giang Quý nhún vai, sự hoang dại tràn ngập trong từng hơi thở của lão. Đôi mắt lão chớp đổi thành đôi đồng tử của rắn, lưỡi lão thè ra ngoài, giọng the thé:

"Ngươi có biết tại sao không?"

Cậu thành thật lắc đầu, chuyện lão là xà yêu đoạ xá thì cậu biết, nhưng bằng cách nào thì đó vẫn là một ẩn số. Lão cười khà khà tiếp lời:

"Đan Nương vốn là con bài ngầm do bản tôn đặt cạnh Tần Giang Quý bao năm qua, ả là cái túi da để bản tôn lợi dụng, nếu không có bản tôn thì ả chỉ là một con người yếu ớt thôi. Ta vốn muốn chiếm đoạt thân xác của Tử Diên chân quân, đáng tiếc hắn không mắc bẫy, chỉ để ngươi ở lại đây. Nhưng không sao, Tư Uý công tử cũng là một cực phẩm tu luyện, bản tôn không chê đâu."

Tần Giang Quý dứt lời liền tiến về phía cậu, ánh mắt lão là sự thèm khát cháy bỏng. Tầm mắt của Tư Úy nhìn về phía xa xăm, thân ảnh trần truồng đi cà nhắc đến sau lưng Tần Giang Quý, giọng the thé chua chát cười hề hề. Từ trên trần nhà nhỏ giọt những giọt nước màu vàng như nước tiểu hôi hám rơi thẳng xuống mặt lão. Lão điên cuồng bưng mặt hét ó lên như con gà trống, con mắt trắng dã kia tự lúc nào đã bị bào mòn lở loét khép hi hí nứt ra thứ nước màu vàng nhớp nháp. Mấy cái mặt của nữ nhân bắt đầu trồi lên từ mặt đất.

Cậu lùi lại đằng sau vài bước rồi đụng phải một bối tóc rối bù dài khủng khiếp. Tư Uý nhìn cái gương mặt đàn bà be bét máu thịt trồi lên trên mặt đất, cái răng vàng ố của mụ hi hi ha ha chìa ra, cậu vội vàng nắm lấy phù chú dắt ở thắt lưng nhưng đám tóc đen dài kia quất chặt lấy cậu. Nó thò cái ngọn tóc thô như cuống chổi vào họng cậu, ép hết dưỡng khí của cậu khiến gương mặt của cậu khi xanh khi tím. Tư Úy dùng đôi chân chưa bị trói buộc của mình liên tục đạp vào gương mặt quỷ khóc kia, cái mũi xinh đẹp của nó gẫy khúc gồ ghề. Nó trườn lên trên đầu cậu, thè lưỡi dài ra liếm lên gương mặt cậu. Tư Úy có thể cảm nhận được từng núm vị giác của nó đang quấn lấy lông tơ trên mặt cậu.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý, Tần Giang Quý nhìn cái thân mình nát bươm xấu xí của Đan Nương mà cương lên. Nắm lấy cằm mụ bóp đến cái cằm nho nhỏ kia kêu răng rắc đến trật xương hàm. Giờ đây, cằm của ả chỉ còn là mảnh xương hàm treo lỏng lẻo bê bết máu thịt. Hoang dại nhìn ả, lão ồm đồn lấy khuôn mặt già nua ấy điên cuồng gặm cắn cái khớp hàm của ả, ngậm lấy cái lưỡi đỏ lòm của ả mà mút ngậm đến khi nó chui tọt vào họng lão. Lão ho sặc sụa rồi phun cái miếng thịt kinh tởm ấy ra ngoài, Tư Úy nhìn cái cảnh tượng trước mặt cũng không nhịn được mà kinh hãi.

[Hệ thống cảnh báo ký chủ đang gặp nguy hiểm, hệ thống sẽ tự điều chỉnh ngẫu nhiên tự xuất phù ra. Xin ký chủ cố chịu đựng]

Hệ thống vừa máy móc cảnh báo thì tấm phù trong thắt lưng của Tư Úy cũng bay ra bắn vào ả quỷ lệ đang siết lấy cậu. Ả đau đớn khóc hu hu rồi phun xối xả chất dịch nhầy nhụa béo bở màu vàng, trộn lẫn trong đó vài miếng rau xanh chưa kịp tiêu hoá cùng mấy con giòi đang ngọ nguậy rục rịch đi ăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net