Chương 1: Xuyên thư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt của Phó Bác không ngừng lướt trên trang giấy, ngấu nghiến từng câu chữ như thú đói kia thẳng đến trang cuối cùng. Buồn bực ném quyển sách dày cộp sang một bên, cậu lẩm bẩm: "Có phải tác giả muốn tạo dư luận không? Khưu Kinh Vị kia địa vị, quyền lực, danh tiếng, tài năng đều hơn công tử Tư Úy, tại sao lại bị ngược như vậy? Thẳng thắn ra đây là một cốt truyện BE."

Phó Bác nhíu mày nhìn quyển sách nằm trong góc giường, khoé miệng không khỏi co giật một hồi, cậu cau có túm lấy cái áo khoác rồi nhanh chóng rời đi hóng gió. Trong lòng thương cảm, Phó Bác lao đầu trên đường cao tốc, hoà mình vào tốc độ kinh hoàng để làn gió đêm gào rú tát vào đến rát mặt. Từ xa xa, chiếc ô tô chạy ngược chiều bắn tốc độ lao thẳng về phía Phó Bác. "Phanh!" một tiếng rồi lại "ầm" một tiếng, vụ tai nạn xe khiến thân mình Phó Bác bay lên không trung như một cánh chim hải âu và rồi, rơi xuống với tốc độ không ai tin nổi. Rơi xuống và tan tác như đoá hoa tàn tạ cuối mùa, tan nát đến khó nhìn.
Cậu chìm đắm hoàn toàn trong tốc độ, phóng ra con đường viu víu xe ô tô, đầu óc đau ong ong, xoay mòng mòng vì bộ truyện "Khi sư diệt tổ" và rồi đau đớn kinh khủng xâm chiếm đầu óc, dòng máu sinh động tuôn ra ồng ộc uốn lượn như một con rắn lên láng tràn ra mặt đường.
Đêm hôm ấy, Phó Bác chết ngay tại chỗ.
.
.

.
.
Hồn cậu trôi nổi vô định giữa không gian tối đen như mực, cậu tự nghĩ "có phải mình đã chết rồi không?", Phó Bác càng nghĩ càng buồn bực mà vò đầu bứt tóc. Thì ra là đã đi du lịch xuống lòng đất, vé một chiều thẳng xuống địa ngục. Ngay lúc Phó Bác đang lênh đênh trôi nổi trong dòng suy nghĩ miên man của bản thân thì tiếng chuông đinh đinh bên tai thanh tỉnh cậu, một giọng nói máy móc vang lên chiếm trọn cả tâm trí.

[Chào mừng ký chủ đến với hệ thống vận hành "Khi sư diệt tổ". Ký chủ là người được hệ thống lựa chọn để trở thành "công tử Tư Úy". Hệ thống sẽ cung cấp ký ức và thông tin cho ký chủ. Mục tiêu của ký chủ là hoàn thành tình tiết truyện và thoả mãn nam thứ]

Phó Bác cau chặt mày rót âm thanh vào tai, cậu vẫn đang phân vân về mục tiêu "thoả mãn nam thứ" mà hệ thống nói. Thoả mãn là thoả mãn thế nào? Gương mặt méo mó của Phó Bác nhìn vào khoảng không vô định, cậu nghi hoặc hỏi:

"Hệ thống, thoả mãn nam thứ thì phải làm những việc gì? Nghe đi nghe lại ta thấy nó có chút... Đen tối đi?"

[Hệ thống: việc này chính là thay tác giả bù đắp cho Khưu Kinh Vị, thoả mãn yêu cầu của y. Cầu thê tặng thê, cầu tài dâng tài, cầu tiểu cúc hiến tiểu cúc...]

"Có nghĩa là phải sủng y? Ừm, cũng được. Ta đáp ứng. Vạn nhất, ta thất bại thì kết quả thế nào?"

[Hệ thống: ký chủ thất bại sẽ trọng sinh lại một lần nữa, thất bại vô số lần thì trọng sinh vô số lần. Tóm lại, nguyên thân của ký chủ đã chết, ký chủ hiện tại chính là thuộc về thế giới này]

Phó Bác hơi gật đầu lại lắc đầu, nhếch khoé miệng: "Ngươi nói cũng đúng. Bất quá, ta không phải người của thế giới này, ta làm sao mà làm nên đại sự đây?"

[Hệ thống: ký chủ xin yên lòng, hệ thống đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Cốt truyện tiến hành, xin ký chủ chuẩn bị]
.
Ting...
.

"Oanh!" một tiếng nổ lớn bên tai, Phó Bác nhíu mày nhìn toà nhà vừa sụp đổ, cơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nam nhân bạch y phiêu phiêu như trích tiên nhẹ nhàng đáp xuống đất. Y một thân bạch y, ngoại bào thêu hoa văn trang nhã bằng chỉ bạc, thoát tục và đầy mị hoặc, Phó Bác thầm cảm thán một tiếng. Cậu là gay đấy, xinh đẹp thế kia nằm dưới thân cậu hẳn rất tuyệt đi?

Bạch y nam nhân ánh mắt dừng lại trên mặt cậu, khoé môi mỏng giương lên cười lại như không cười, y khoát tay gọi một tiếng: "Tư Úy"

Kéo hồn về với mặt đất, Phó Bác cư nhiên phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Chậm rãi tính toán một chút, y lắc mình tiến đến bên người Khưu Kinh Vị, cười xiểm nịnh: "sư tôn có gì phân phó"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net